“ Thí nghiệm của em có thuận lợi không?” Anh thuận miệng hỏi, giọng có vẻ không yên lòng.
“Vâng, ngày mai đợi xem kết quả như thế nào đã.” Tăng Lam trả lời, bổ sung thêm. “Nếu như thuận lợi mới có thể kịp báo cáo tháng này.”
Mạc Tiếu Bạch nheo mắt lại, khẽ mỉm cười, "Cùng Quý Thù tán gẫu thì phải thế nào? Sáng nay không phải là em còn lo lắng cho cô ấy có chuyện gì đó à."
"Cô ấy đúng là hơi có chuyện một chút, mới chia tay bạn trai.” Tăng Lam trả lời, thần sắc có hơi lúng túng. Nói những chuyện này với Mạc Tiếu Bạch vẫn luôn làm cho cô có chút khó chịu.
"Ha ha, chuyện kiểu chia tay đối với Quý Thù chẳng phải là như mưa bụi hay sao? Chẳng lẽ còn cần em an ủi?” Mạc Tiếu Bạch ngược lại lại hiểu rõ mười mươi.
Tăng Lam khẽ gật đầu, cũng không muốn nói nhiều hơn về đề tài này. Vì vậy cô nhìn sang phòng làm việc phía bên kia trống rỗng một mảng tối thui, hỏi: “ Vì sao chỉ có mình anh phải làm thêm giờ? Không phải anh là quản lý sao?”
Mạc Tiếu Bạch nhéo nhéo khuôn mặt trắng hồng của cô, "Cho nên nên gọi anh là sếp biết thương nhân viên đi, việc còn dư thì anh tự mình làm còn nhân viên của anh đều tan tầm đúng giờ đấy nhé. Thế nào, anh thật vĩ đại đi?
Tăng Lam lườm anh một cái, "Có mà là anh không đủ tiền để trả tiền làm thêm giờ cho họ ấy?”
"Ha ha ha!" Mạc Tiếu Bạch cười lớn, ôm cô, hung hăng hôn một cái, "Bảo bối, em đáng yêu quá!"
Tăng Lam không giải thích được bị hôn một cái, có chút giận dỗi, đẩy anh ra rồi nói: “Thế rốt cuộc là thế nào? “
“Công ty của anh khác với các công ty bình thường khác, mặc dù anh thao túng những giao dịch lớn với những khoản tiền khổng lồ, nhưng thật ra quy mô công ty không lớn và không phải là sản nghiệp vật chất. Mỗi người trong công ty phụ trách một mảng riêng không giống nhau, mức độ phụ thuộc nhau rất ít. Có người chuyên chịu trách nhiệm sưu tầm tin tức, có người chuyên theo dõi thị trường chứng khoán, người thì chuyên chịu trách nhiệm liên hệ với ngân hàng chính phủ. Mà làm quản lý chính như anh là người đem tập hợp tất cả những thứ trên mà làm thành một bản kế hoạch.” Mạc Tiếu Bạch vừa giải thích, vừa rót một chén nước cho Tăng Lam, đưa cho cô, "Muộn quá rồi, không nên uống cà phê nữa, tỉnh quá lát nữa về ngủ không ngon.”
Tăng Lam nghe đến nhập thần, bừng tỉnh nhận chén nước, nói: “ Nghe vậy thì công ty anh là một đội rất tốt.”
"Cái này là đương nhiên, mỗi thành viên trong công ty đều do anh đích thân chọn lựa. Dù sao đây cũng tất cả tâm huyết của anh. Anh với đám con nhà giàu Sở Thần không giống nhau, bọn họ cả đời không cần làm gì vẫn có cơm ăn, tiền vẫn đủ tiêu nên cơ bản là họ không cần phấn đấu.” Ánh mắt Mạc Tiếu Bạch thay đổi trầm sâu, “Anh thì chỉ có thể thận trọng từng bước, từng bước mà phấn đấu.”
Tăng Lam nghe ra trong lời nói của anh có một chút tâm tình phức tạp, ngẩng đầu nhìn anh, bừng tỉnh hiểu ra một việc, thì ra chồng cô không phải cùng một kiểu nhà giàu thế hệ thứ hai như những người kia. Ngoài ý muốn, cô tò mò hỏi: “Mạc Tiếu Bạch, vậy cha mẹ anh làm việc gì?”
Ánh mắt Mạc Tiếu Bạch hơi chậm lại, lập tức lộ ra một cái cười giảo hoạt: "Thế nào, muốn gặp cha mẹ chồng rồi?"
Tăng Lam đặt chén nước xuống trên bàn, dùng âm thanh va chạm của thủy tinh để biểu đạt sự bất mãn. Cái người này, mới nói được vài ba câu đứng đắn thì lời nói lại lập tức biến vị rồi.
Mạc Tiếu Bạch bị bộ dạng giận dỗi của cô là trong lòng cảm động, vì vậy khom lưng ôm bả vai cô, triền miên hôn lên như mưa. Ban đầu cô còn có chút kháng cự, sau có lẽ bị lây sự nhiệt tình của anh nên không giãy dụa nữa, tùy ý để đầu lưỡi của anh tấn công thần tốc, chiếm đoạt thành trì. Cho đến khi bất giác tay của người đàn ông cũng không tự chủ mà sờ loạn lên người cô, mới thò ra nanh vuốt đập tay một cái.
"Không phải là anh muốn làm thêm giờ hay sao, nhanh làm việc thôi!” Mặt Tăng Lam đỏ như một trái táo.
"Còn không phải tại em hay sao, anh đang làm việc chuyên tâm thế, đúng lúc em tới, anh đâu còn tâm trí đâu mà làm việc nữa? " Mạc Tiếu Bạch gàn bướng ôm cô, đem mặt áp trên ngực cô, cảm giác mềm mại và thư thái.
Tăng Lam đẩy anh ra, đứng thẳng người lên: “Vậy anh mau làm việc đi, em về đây.”
Mạc Tiếu Bạch làm sao có thể để cô đi được, kéo cô vào lòng, hôn cô một cái: “Em đến đây rồi, thì đừng đi nữa.” Nói xong lại dán chặt vào thân thể của cô mà hôn.
Tăng Lam cảm thấy mình đúng là tự chui đầu vào lưới, nếu bị Quý Thù biết được chắc sẽ cười nhạo đến chết mất. Loáng thoáng cô cảm thấy nửa người dưới của ai đó càng sưng lớn lên, nhiệt độ cơ thể cũng giống như lửa cháy lan đồng cỏ đang có xu hướng bùng lớn lên, nếu không ngăn lại, chắc chắn là dập không được ngọn lửa này. Vì thế cô dùng sức đẩy người kia ra, lạnh lùng nói “Mạc Tiếu Bạch, anh đừng lộn xộn nữa! Nhanh nhanh làm việc đi thôi.”
Mạc Tiếu Bạch bị cô đẩy vào người nhoáng một cái cảm thấy không vui, ”Bảo bối à, chồng với vợ thì yêu cầu này tính ra là hợp pháp mà,trong hợp đồng cũng ghi rõ mà.”
“Nhưng đây là phòng làm việc, không phải là ở nhà” Tăng Lam trừng mắt
Mạc Tiếu Bạch mặt đang căng thẳng mặt lại không nhịn được cười ra tiếng, "Tăng Lam, để anh nói xem em có gì tốt? Chúng ta đều trưởng thành rồi, đâu phải tình yêu đầu tiên của học sinh trung học.”
"Chính vì không phải tình đầu của thời trung học nên mới cần phải chú ý từng trường hợp, quản lý tốt chính mình.” Tăng Lam cau mày nói.
Mạc Tiếu Bạch lắc lắc đầu, thở dài, "Tăng Lam, đây chính là nguyên nhân làm cho bạn trai cũ của em vứt bỏ em. Em cơ bản là không muốn cho đàn ông kích tình.”
Một câu nói chọc thẳng vào trái tim của Tăng Lam, sắc mặt của cô trong nháy mắt thay đổi, khí thế tranh cãi vừa rồi lập tức bị đau đớn trong đáy lòng bao phủ. Cũng không biết nên thể hiện ra vẻ mặt như thế nào, cô muốn cãi lại, nhưng lời nói lại không ra miệng bởi vì cô không muốn lừa mình, dối người.
Mạc Tiếu Bạch chứng kiến thần sắc của cô biến đổi, biết rõ ràng là cô đang tức giận, vốn định dụ dỗ vài câu, nhưng thân thể lại bị cản lại bởi một trạng thái khẩn trương khó chịu làm cho tâm tình cũng bị ảnh hưởng nghiệm trọng, dứt khoát mở miệng nói: “ Tăng Lam, xinh đẹp và thông minh chính là hai yếu tố trọng điểm của phụ nữ, nhưng đối với đàn ông mà nói thì yếu tố quan trọng nhất lại là gợi cảm. Em hiểu không? Gợi cảm đối với phụ nữ mang thân giống cái chính là lời khen ngợi cao nhất. Có thể khiến cho một người đàn ông sinh ra ham muốn với em là một chuyện rất nên khoe khoang.”
Tăng Lam ngây người tại chỗ, lời của Mạc Tiếu Bạch xuyên vào lỗ tai, lập tức hòa cùng lời của Dương Mâu, tiếng vang che kín đầu óc."Tăng Lam, cái loại cảm giác này em vĩnh viễn sẽ không hiểu.” Cái loại cảm giác này gọi là kích tình.
"Cho nên đàn ông luôn dùng nửa người động vật bên dưới để suy nghĩ, lời nói này cũng là chân lý.” Khóe miệng cô lộ ra nụ cười khổ sở.
"Ừ, không thể nói là chân lí tuyệt đối, nhưng ít là nó cũng có chân lý." Mạc Tiếu Bạch mỉm cười, lộ ra hàm răng đều đặn, "Bà xã, cho nên ông xã của em đối với em có tình yêu duy nhất như vậy em phải cao hứng mới đúng, nếu em lại làm như vậy là không xứng với anh, bức anh nóng nảy, nên anh có phản kháng.."
"Ý của anh là nếu như em chưa đủ để đáp ứng anh, anh sẽ đi tìm người khác.?" Tăng Lam dịch lại ý của anh.
Mạc Tiếu Bạch khoát tay chặn lại, "Ai biết được? Anh vốn là cũng không phải chính nhân quân tử gì, cái này em đã sớm biết."
Tăng Lam trong lòng run lên, cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân hướng đến đỉnh đầu. Đột nhiên cảm thấy đầu có điểm tối sầm, dường như đứng không vững, suýt nữa ngã xuống.
Mạc Tiếu Bạch lúc này mới để ý cô không thích hợp, đột nhiên liền hối hận. Tự trách mình vừa rồi không khắc chế nói hơi quá, làm cho cô qua tức giận. Vội vàng đi tới, ôm lấy bả vai của cô, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái?"
"Tôi rất khỏe." Tăng Lam quật cường trả lời, âm thanh lạnh như băng.
Mạc Tiếu Bạch lại ôm cô, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, anh vừa rồi thuận miệng nói bậy, em cũng đừng coi là thật."
Quý Thù đã nói, người đàn ông biết nhìn mặt mà nói chuyện lập tức xin lỗi là tối kị, bởi vì đó là không thật lòng, không có một câu thật lòng. Tăng Lam giờ phút này nghe giọng nói ấm nóng nhỏ nhẹ của anh mà trong lòng dâng lên hàng trăm tư vị, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Tốt quá, may là họ chỉ đang làm thí nghiệm thôi.
Tăng Lam càng không nói, trong lòng Mạc Tiếu Bạch càng loạn, vừa hận mình khi nãy đắc ý quên giữ gìn, lại vừa cảnh cáo mình lần sau không được phép chiếu theo lệ này nữa. Tăng Lam quá nhạy cảm, loại đùa giỡn này không chịu được.
"Anh đưa em về nhà, mệt không?” Anh hỏi.
“Không cần, em tự mình về được.” Tăng Lam nói.
Nhìn bóng lưng của Tăng Lam rời đi khỏi cửa, Mạc Tiếu Bạch đột nhiên có cảm giác là nếu giờ phút này anh để cho cô trở về, anh sẽ vĩnh viễn mất cô. Vì vậy anh vội vàng sải bước chạy ra ngoài, lại một lần hung hăng ôm lấy cô, hung hăng hôn xuống. Cô cơ bản không nghĩ là anh sẽ lao ra, trong thời điểm đầu óc không nhạy nên cũng quên chống cự. Một cái hôn dài, lúc kết thúc cả hai bọn hơi thở đều bấn loạn không còn hình dáng.
Mạc Tiếu Bạch thở hổn hển, nói bên tai cô:” Tăng Lam, anh yêu em. Cho dù em có không thỏa mãn dục vọng của anh thì anh vẫn cứ yêu em như vậy. Cho nên van em đừng đi.”
Tăng Lam nhìn chăm chú vào ánh mắt của anh, phòng tối đen nhưng ánh mắt anh sáng ngời. Cần phải tin tưởng anh ư? Cho phép mình mê hoặc, anh ta chắc chỉ là đùa giỡn quá sâu.