"Em muốn chơi trò nào?" Anh hỏi Mạnh Hàng.
Đứa nhỏ nhìn Trì Tranh rồi lại nhìn Mạnh Thịnh Nam.
"Chị ơi."
Cô lấy lại tinh thần, Tiểu Hàng nhếch miệng hỏi. "Em có thể chơi không?"
Trì Tranh cũng nhìn qua.
"Có được không em?" Anh hỏi.
Cô chưa kịp mở miệng Trì Tranh đã nhìn về phía Mạnh Hàng.
"Chị em bảo được rồi."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Sau đó Trì Tranh móc điện thoại di động từ trong túi ra chỉ chỉ trò chơi. Anh vừa nói vừa dạy đứa nhỏ chơi, một lớn một nhỏ nhanh chóng tập trung tinh thần chiến đấu. Mạnh Thịnh Nam không biết đây là cảm xúc gì, anh lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô thở dài, chống cằm lên nhìn hai người đang chơi game phía đối diện.
Dường như Mạnh Hàng rất chăm chú. "Nó sắp bắt được em rồi, làm sao bây giờ ạ?"
"Em làm vậy này."
Trì Tranh nắm bàn tay nhỏ bé, di chuyển trái phải trên màn hình di dộng. "Đứng bên trái cánh cửa này rồi đánh úp từ phía sau."
"Anh ơi."
"Sao em?"
"Đánh úp là gì ạ?"
Mạnh Thịnh Nam liếc nhìn Mạnh Hàng, cười.
Trì Tranh liếm liếm môi dưới. "Là..."
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Thịnh Nam, nở nụ cười bỡn cợt.
"Chị, em giải thích cho nhóc đi."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Mạnh Hàng cũng nhìn cô. "Chị ơi."
Cô nhìn thoáng qua một lớn một nhỏ đang nhìn mình chằm chằm, hắng giọng một cái.
"Chính là xuất kỳ bất ý (hành động khi người khác không đề phòng) ấy." Cô đang suy nghĩ từ gì đó. "Là tấn công ấy."
"Chị ơi."
"Hả?"
"Xuân kỳ bất ý là gì?"
Một tay Trì Tranh khoác lên vai Mạnh Hàng, một tay gõ gõ mặt bàn, ánh mắt rất trầm.
"Xuân kỳ bất ý là..."
Cô né tránh ánh mắt nóng rực của anh, nhìn Tiểu Hàng.
"Thừa dịp người khác không chú ý..."
Lời còn chưa dứt, cô cảm thấy cái cổ mình hơi ấm áp, cả người run lên. Vừa nhấc mắt đã thấy Mạnh Hàng cười khanh khách, Trì Tranh xoa xoa lòng bàn tay. Anh nhìn cô một cái, hơi nghiêng đầu nói với Tiểu Hàng. "Đây là xuân kỳ bất ý đấy."
Mạnh Thịnh Nam xui xẻo. "..."
Mạnh Hàng càng vui vẻ hơn. "Anh ơi."
"Sao em?"
"Em thấy anh khá quen."
Trì Tranh xoa xoa tóc đứa nhỏ. "Thật không em?"
Mạnh Hàng gật mạnh đầu.
"Anh cũng thế."
Ánh mắt Mạnh Hàng sáng rực. "Thật không ạ?"
Trì Tranh cười. "Ừ."
Mạnh Thịnh Nam bỗng nhiên cảm thấy mình giống như người thừa, một câu cũng không chen vào được. Cô giương mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, chốc chốc mới ngó sang Mạnh Hàng. Trì Tranh đang ngước mắt nhìn cô, Mạnh Thịnh Nam giật mình vội vàng né tránh ánh mắt của anh. Tựa như tìm cọng cỏ cứu mạng, cô nảy ra một chuyện trong đầu, hỏi Mạnh Hàng.
"Chiều nay em không cần đi nhà trẻ sao?"
Mạnh Hàng đang chơi trò chơi, không thèm ngẩng đầu.
"Chị, bây giờ chị hỏi có trễ quá hay không?"
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Trì Tranh buồn cười.
"Em được nghỉ hè từ hôm thứ 4 rồi." Tiểu Hàng chu mỏ.
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Cô thở dài một hơi, ước gì có thể rúc luôn vào trong chăn. Ở phía đối diện, Mạnh Hàng lại hỏi Trì Tranh cái gì đó, anh dịu dàng giảng giải cho đứa nhỏ nghe. Ánh mắt trời rơi vào thân anh, phát ra một luồng ánh sáng. Mạnh Thịnh Nam bỗng nhiên có loại ảo giác, ánh mắt anh nhìn cô, cô vội vàng nghiêng đầu đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cô cũng phải về rồi.
Mạnh Hàng vẫn có chút luyến tiếc, kéo tay Trì Tranh không buông. Anh ôm đứa nhỏ vào lòng, cô đi ở phía sau, ba người ra khỏi KFC. Anh đậu xe bên đường, Mạnh Hàng thấy xe anh "Oa" một tiếng. "Ôi, cool vãi hàng."
Cô đang muốn nói, Mạnh Hàng lại hỏi Trì Tranh.
"Anh, đây là xe anh sao?"
"Ừ em." Trì Tranh cười một cái.
Mạnh Thịnh Nam có hơi đau đầu, không biết tiếp theo Mạnh Hàng sẽ làm cái gì, cô đi lại ôm đứa nhỏ từ trong ngực anh. "Tiểu Hàng, anh đang vội mà..."
"Không sao đâu." Anh cười nói.
Mạnh Thịnh Nam nhìn về phía anh.
Tiểu Hàng hỏi. "Anh, em có thể ngồi lên không ạ?"
"Có thể, nhưng mà..." Trì Tranh nhướn mày. "Hỏi chị em xem có đồng ý không đã."
Mạnh Hàng làm ra vẻ đáng thương nhìn về phía Mạnh Thịnh Nam.
"Chị ơi."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Ngồi trên mô tô, đứa nhỏ vui không thể khép miệng, bị kẹp giữa hai người nhìn đông nhìn tây. Anh đi vô cùng chậm, cô ôm Mạnh Hàng, ánh mắt rơi vào sau ót của anh. Thời gian trôi thật chậm, có tiếng gió thổi lướt qua bên tay, tóc anh cắt ngắn, bên thái dương còn có mấy sợi bạc. Chiếc cổ thon dài, bóng lưng phóng khoáng, áo tay lửng màu xám bị gió thổi hơi bay lên, dưới vai phải của anh vẫn còn hình xăm chữ H lóa mắt kia.
Anh đi dọc theo con phố.
Qua ngã tư đường, Mạnh Hàng muốn đi vệ sinh, nhìn xung quanh, nơi đây cách cửa hàng của anh không xa, Trì Tranh lái xe tới cửa hàng. Tới trước của hàng, anh dừng xe, ôm Mạnh Hàng xuống rồi mở cửa hàng. Cạnh bàn bên trong có một cái cửa hông, chắc bên trong là phòng trọ của anh, cô muốn đi theo vào, Mạnh Hàng đã ngăn lại.
"Chị, nam nữ thụ thụ bất thân đấy."
Mạnh Thịnh Nam thở hắt một hơi, Trì Tranh nở nụ cười.
"Được rồi, em chờ bên ngoài đi."
Anh nói xong đưa Mạnh Hàng đi vào rồi đóng cửa lại, Mạnh Thịnh Nam vòng qua tủ kính đi xung quanh cửa hàng, con đường này không biết đã bao nhiêu người qua. Một lúc sau, phía sau cô vang lên âm thanh đóng cửa, cô quay đầu nhìn sang, Mạnh Hàng đang cầm trong tay cái xe đồ chơi nho nhỏ ngồi bên giường chơi.
Trì Tranh đi tới.
Mạnh Thịnh Nam. "Cậu mua hả?"
Anh "Ừ" một tiếng.
"Tôi có thấy hai người đi ra đâu?"
Trì Tranh cong môi. "Hai bên phố thông nhau, đi ra ngoài từ trong phòng cũng được."
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, không ai nói thêm nữa. Cô tựa vào cạnh cửa nhìn đường phố náo nhiệt bên ngoài, xe tới xe đi, giọng anh cất lên. "Em đang nhìn gì thế?"
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu. "Không biết nữa."
Anh nhìn gò má của cô, hai mắt híp lại.
"Bình thường ở trường có bận không em?"
Mạnh Thịnh Nam. "Cũng bình thường thôi."
"Rảnh rỗi em hay viết truyện sao?" Anh giương mắt nhìn cô.
Cô nheo mắt. "Ừm."
Trì Tranh nheo mắt lại giống như đang muốn nhìn thấu cô, anh lấy một điếu thuốc trong túi ra, chưa châm lửa, thoáng nhìn cô.
"Mạnh Thịnh Nam này."
Cô khẽ "Hử" một cái bằng giọng mũi.
"Trừ từ này ra em còn câu nào khác không?"
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Anh cười nhẹ một tiếng, ánh mắt Mạnh Thịnh Nam vội vàng rời đi, mấy giây sau, Trì Tranh cất lời, không nhanh không chậm.
"Có một câu Lục Tư Bắc nói không sai." Anh đột nhiên đề cập đến vấn đề này.
"Câu gì?"
Ánh mắt Trì Tranh lấp lánh.
Mới vừa nói tới chữ "Em" điện thoại di động anh lại vang lên, Trì Tranh nhìn cô một cát kẹp điếu thuốc vào tay rồi nhận điện thoại, không biết người bên kia nói gì đó, anh "ừ" một tiếng rồi nhìn về phía cô, nói. "Lát nữa tới."
Đợi anh cúp máy, cô hỏi. "Sao thế?"
Trì Tranh. "Máy tính bên kia đột nhiên xảy ra chuyện, tôi qua xem một lát."
Cô nghe xong, gật đầu.
"Tôi đưa Tiểu Hàng về trước đây."
Trì Tranh nhíu mày. "Em rất vội sao?"
"Phải không?"
Ánh mắt cô né tránh, Trì Tranh không nói thêm nữa, Mạnh Thịnh Nam nghiêng đầu nhìn về phía giường trong, đang muốn gọi Tiểu Hàng, cô hơi sửng sốt. Đứa nhỏ ôm ô tô trong lòng, hai chân còn ở dưới đất, người nằm trên giường nhắm mắt ngủ.
Mạnh Thịnh Nam đang muốn cất bước đi qua, cổ tay lại bị anh kéo lại.
"Đừng gọi nó." Anh nói.
Lòng bàn tay anh xù xì ma sát trên da thịt cô, Mạnh Thịnh Nam ngây ngẩn cả người.
Trì Tranh nhìn cô.
"Để cho nó ngủ đi, lát nữa tôi về rồi đưa hai người về."
Nói rồi cũng không cho cô cơ hội mở miệng, anh buông tay xoay người đến bên cạnh xe máy. Anh không lập tức ngồi lên mà đẩy xe tới đầu phố rồi mới nổ máy, Mạnh Thịnh Nam nhìn phương hướng anh đi, cô thở dài một hơi. Tiểu Hàng đang nằm trên giường ngủ say, cô cầm chăn đắp lên bụng cho đứa nhỏ.
Trời rất nóng, cô ngồi ở chân giường lấy tay quạt gió cho đứa nhỏ.
Ánh mắt cô nhìn vào phòng kế bên, ngoại trừ một cái giường lớn thì chẳng có gì cả. Bên giường có một vài bộ quần áo đang vắt đó, hình như là mới vừa thay, trên giường vẫn còn chút mùi hương của anh, cô nói không rõ cảm giác của mình nhưng cũng không cảm thấy khó chịu. Một lát sau, Tiểu Hàng không đổ mồ hôi nữa, cô đứng dậy dọn tất cả quần áo bẩn của anh ở trên giường sau đó mở cửa hông đi vào phòng cho thuê. Bốn phía xung quanh chỉ toàn nhà cao 5, 6 tầng.
Cô ôm quần áo đi tìm nhà vệ sinh, Thích Kiều đột nhiên gọi điện tới.
"Cậu đang ở đâu?"
Mạnh Thịnh Nam sợ làm phiền đến khách trọ, giọng nói hơi nhỏ.
"Tớ đưa Tiểu Hàng tới tiệm sách."
"Phong Thủy Đài? Tiệm sách nào?"
Lần đầu tiên cô nàng hỏi cặn kẽ như vậy.
"Ở đây không tiện, lát nữa về tớ sẽ gọi điện cho cậu."
Cúp điện thoại, cô thở dài một hơi.
Sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, mỗi tầng có 8, 9 cái nhà trọ, nóc nhà che một tấm nhựa, mặt trời không chiếu vào được, Cô tìm được toilet, cầm quần áo nhét vào trong chậu. Lúc đó mới 4, 5 giờ, xung quanh rất yên lặng.
Khi ấy, bên ngoài rất nóng.
Trì Tranh đi vào một quán internet, ông chủ kia là khách hàng cũ của anh. Hơn mười cái máy tính đột nhiên ngừng hoạt động, anh sửa một lúc lâu mới hoạt động trở lại. Lúc đi ra ngoài quán, chân trời đã dần tối, anh liếc nhìn thời, đã hơn 6 giờ rồi.
Lúc quay lại cửa hàng, bên trong rất yên tĩnh.
Anh đi vào lối nhỏ bên tường, bỗng nhiên nở nụ cười. Ở trên giường, cô gái đang đặt tay mình trên lưng đứa nhỏ, khuôn mặt yên bình. Trên hai người đắp một cái áo tay lửng màu xám, cùng nhau ngủ. Anh không lên tiếng, tựa vào bàn nhìn.
Ngoài cửa bỗng vang lên âm thanh, anh quay đầu đi ra.
Sử Kim đã vào trong cửa hàng, đang muốn nói chuyện, ngón tay Trì Tranh đặt trên môi mình làm động tác yên lặng. Sử Kim hiểu kỳ, ánh mắt tìm tòi xung quanh. "Haha, hay lắm."
Trì Tranh bước nhanh tới kéo Sử Kim đi ra ngoài, Sử Kim cười xấu xa.
"Chuyện bắt đầu từ khi nào thế?"
Trì Tranh nhìn anh ta.
Sử Kim. "Đứa nhỏ này chắc cũng 5 tuổi rồi, giấu anh em lâu như vậy, cậu thật là..."
Trì Tranh móc một điếu thuốc ra cắn trong miệng, cúi đầu châm lửa.
"Đó là em trai cô ấy."
Sử Kim. "Mẹ kiếp, còn tưởng là con cậu đấy."
Trì Tranh giương mắt nhìn, hừ một tiếng.
"Cô gái kia không tệ, nắm giữ được tim cậu từ khi nào vậy?"
Trì Tranh hút thuốc, không nói chuyện.
"Nói đi, cảm giác thế nào?"
Trì Tranh cắn răng, nhíu mày.
"Làm mấy lần rồi?"
Trì Tranh lạnh mặt, kẹp thuốc trong tay.
"Nói nữa thì xéo."
Sử Kim hừ một tiếng rồi cười. "Xem ra cậu để ý cô ấy rồi."
Trì Tranh không hé răng, sau một lát mới nở nụ cười.
Sử Kim không đành lòng nhìn thẳng vào sự thật.
"Mẹ kiếp."
Trì Tranh cười nhạt, hút xong một điếu thuốc đuổi Sử Kim đi.
"Để xe lại đây."
Sử Kim trừng mắt.
Trong phòng dường như có tiếng nói chuyện, Trì Tranh dụi tắt thuốc lá quay lại trong phòng. Tiểu Hàng vừa mới tỉnh ngủ, cho rằng đây là nhà của mình. Mạnh Thịnh Nam đang dỗ đứa nhỏ, ngẩng đầu nhìn Trì Tranh, hơi ngượng ngùng.
"Cậu về khi nào thế?"
Trì Tranh cười nhạt. "Mới về thôi."
Cô gật đầu.
"Em có đói bụng không, đi ra ngoài ăn nhé?"
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu cười.
"Không được, mẹ tôi mới gọi điện thoại, phải về nhà ăn cơm rồi."
Trì Tranh đi vào bên giường ôm lấy Tiểu Hàng rồi nhìn về phía cô.
"Đi thôi, tôi đưa hai người về."
"Không cần đầu."
Thế mà anh đã đi xa.
Mạnh Thịnh Nam bất đắc dĩ, ngoan ngoãn đi phía sau anh, nhìn anh đóng cửa hàng lại. Đầu phố đậu chiếc Suzuki hôm trước, cô ôm Tiểu Hàng ngồi vào vị trí ghế phó lái. Đứa nhỏ còn chưa tỉnh táo hẳn, ghé vào trong ngực cô chớp chớp mắt.
Trời đã tối, ánh đèn neon phủ khắp đường.
Trong xe yên lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đều. Hai người không nói lời nào, Mạnh Thịnh Nam nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh tiếp tục đánh tay lái, mắt nhìn phía trước, chưa tới 30 phút đã tới đều ngõ, cô ôm Mạnh Hàng xuống xe nói cảm ơn với anh.
Anh nhàn nhạt nói. "Không cần đâu."
"Trên đường về cẩn thận nhé."
Cô đứng nhìn anh lái xe đi xa rồi mới mang Tiểu Hàng về nhà. Về tới nhà, cô ăn vài miếng cơm rồi về phòng, chợt nhớ mình quên nói cho anh quần áo cô phơi ở lối nhỏ trong phòng thuê. Trời đã tối muộn, cô ngủ không được, đứng dậy tựa vào cửa sổ nhìn màn đêm bên ngoài, suy nghĩ hồi lâu không biết anh đã ngủ hay chưa.