• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vệ Thành cũng nhìn thấy màu máu trên người con cá, đoán rằng có lẽ bây giờ đứa trẻ đã bị thương đến nội tạng, chỉ cứu dậy như vậy cũng không được, vì thế lập tức đặt người lên trên lưng, dự định đưa đến bệnh viện, cứu người đến cùng.

Tình thế khẩn cấp, lại lại là chuyện tốt cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, dĩ nhiên Nhạc Hỷ không ngăn cản anh, còn ở bên cạnh anh ủng hộ nhanh chóng đưa đến bệnh viện gần nhất trước.

Những người khác cũng đã giải tán, có một số đứng bất động tại chỗ cảm khái, còn có lòng nhiệt tình, một ít đi theo xem có thể giúp được gì không.

Hứa Hồng nằm trên mặt đất lăn lộn được người đỡ dậy, còn không ngừng ở đó kêu lên đau bụng.

Bà cụ ngay cả nhiều người có mặt đều nghĩ rằng cô ta đang giả vờ, nên không để bụng lắm.


Bà cụ vội đi xem cháu trai, bây giờ không quan tâm tính toán với cô ta, chỉ có thể oán hận trừng mắt một cái với cô ta, sau đó xoay người đuổi theo nhóm người Vệ Thành.

Hứa Hồng thấy bà ấy đi rồi, cơn đau âm ỉ bên trong bụng mình vẫn chưa hết, còn nghĩ rằng là mình muốn trốn tránh trách nhiệm nên tạo thành ảo giác, cũng không để trong lòng.

Ai mà biết người vừa động một cái, bụng giống như bị ai đó nắm chặt, đau nhức kịch liệt.

Hứa Hồng không nhịn được hét lên một tiếng chói tai, dọa đám người còn chưa giải tán giật mình.

“Bụng, bụng, tôi đau quá, lần này là thật đó.

” Hứa Hồng hoang mang cầu cứu, mặt trắng như ma, một lát đã chảy ra mồ hôi lạnh, thấy vậy mọi người đều tin, đồng thời cũng rất cạn lời.

Cô nói vừa nãy cô giả vờ, suýt chút nữa đã lừa gạt hết mọi người, kết quả bây giờ gặp quả báo, đau bụng thật, có tính đáng đời không?Hơn nữa lại nghĩ đến trước đó cô ta đã bị nghi ngờ hại một đứa trẻ rơi xuống nước, tuy rằng chăm sóc không tốt gián tiếp dẫn đến, nhưng cũng là trách nhiệm của cô ta.

Có vẻ như nhân phẩm và hành động của đồng chí nữ này đều không ra gì.

Trong lòng mọi người lướt qua ý nghĩ này, nhất thời đứng tại chỗ không động đậy.


Hứa Hồng có hơi sợ hãi, không thể không nói dối: “Tôi, hình như tôi mang thai rồi, giúp tôi với…”Trời đất bao la, dù sao phụ nữ mang thai vẫn lớn, mọi người vừa nghe thấy vậy thì không do dự nữa, lập tức có mấy người đi ra nâng cô ta dậy, nhanh chóng đuổi theo hướng bà cụ vừa nãy đi.

Có một bệnh viện gần đó, hai người này lại có quan hệ họ hàng, vừa lúc đưa một cặp, vậy đưa đến đó đi.

Người có lòng tốt tính toán cho bọn họ rất tốt, sau khi Hứa Hồng nhận ra vẻ mặt lại thay đổi, lớn tiếng nói: “Đổi nơi khác! Đổi nơi khác! Đưa tôi đến bệnh viện thành phố!”Người nâng cô ta lên nghe thấy giọng nói ra lệnh này, trong lòng rất không vui, ngoài miệng nói: “Bệnh viện thành phố cách nơi này rất xa, chúng tôi muốn nâng cũng không nâng qua được, cô đừng dằn vặt, đi cùng người thân nhà cô đến bệnh viện Nhân dân gần nhất là được.

”Dằn vặt cái gì, thật sự mang thai, không sợ dằn vặt nó một đường đi qua sao.

Khi hai người một trước một sau đến bệnh viện Nhân dân, nhanh chóng gọi cấp cứu khẩn cấp, đưa hai người một lớn một nhỏ vào trong tay bác sĩ, sau đó những người còn lại mới lau mồ hôi thở phào một hơi.

Y tá rất nhanh đã đến hỏi người nhà bệnh nhân, bà cụ nhanh chóng đi lên trước báo tên, sau đó đi theo y tá nộp phí, cũng không kịp nói lời cảm ơn với nhóm người Vệ Thành.


Nhưng người khác mắt thấy đã giao người cho bác sĩ, bọn họ phải làm cũng đã làm, ồn ào tự rời đi.

Còn lại Vệ Thành đứng ở đó ướt sũng cả người, trên đầu còn nhỏ nước, trong vẻ mặt đen đỏ hiện ra một chút tái nhợt, ánh mắt dại ra rơi vào khoảng không phía trước, cả người bất động.

Nhạc Hỷ nhìn ra không đúng, lập tức đỡ lấy anh: “Anh làm sao vậy, có muốn gặp bác sĩ chút không?”Vừa rồi sau khi bà cụ tự nói ra tên, Vệ Thành đã có chút không thích hợp.

Nhạc Hỷ nghĩ rằng là anh mệt mỏi, cơ thể không chịu được, lại không nghĩ lúc dựa gần thì nghe thấy anh đang thì thẩm lẩm bẩm giống như không có ý thức.

“Mình đã cứu con của kẻ thù… mình vậy mà lại cứu con của nhà kẻ thù…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK