Đạo trời có luân hồi.
Lúc Thẩm Ngôn tiến vào khu chung cư, trong lòng cậu đã tự bình luận một câu như vậy.
Lần trước lúc cậu ép Triệu Lâm Tô xem phim, cậu đã không hay nghĩ rằng mình sẽ có một ngày như thế này.
Từ chối? Từ chối thế nào? Nói rằng cậu hơi hốt hoảng, không dám xem phim cùng anh em tốt của mình?
Thật sự không có mặt mũi để nói ra, vừa lúng túng lại vừa kỳ quặc.
Lại nói, cậu sợ cái gì? Chẳng lẽ Triệu Lâm Tô có thể ăn cậu?
Thẩm Ngôn âm thầm tự so sánh sức chiến đấu của hai người, cậu cảm thấy mình không có khả năng sẽ yếu đuối mong manh giống như Lương Khách Thanh, dù sao Chu Ninh Ba có thiên phú dị bẩm, cơ bắp của nó cứng như tảng đá.
Nếu cậu và Triệu Lâm Tô thực sự đánh nhau, đoán chừng cũng là năm thắng năm thua.
Chờ chút, tại sao cậu lại so sánh như vậy?
Triệu Lâm Tô đâu thể nào cưỡng gian cậu được!
"Uống gì?"
Trong phòng bếp vang lên tiếng nói của Triệu Lâm Tô, Thẩm Ngôn vịn tủ giày khẽ run rẩy.
Cậu lập tức bình tĩnh lại, cất cao giọng: "Gì cũng được".
Căn chung cư này của Triệu Lâm Tô có hai phòng ngủ một phòng khách, ngày hắn chuyển tới đây Thẩm Ngôn cũng đã từng đến làm khách.
Hai căn phòng ngủ kia, một gian để ngủ, một gian để làm phòng sách.
Triệu Lâm Tô cầm hai chai nước ngọt có ga đi vào trong phòng ngủ, Thẩm Ngôn đặt balo lên mặt tủ trước cửa ra vào, hai tay đút túi đi theo đằng sau.
Phòng ngủ của Triệu Lâm Tô rất sạch sẽ.
So sánh với cái phòng ngủ chất đầy đồ đạc lộn xộn của Thẩm Ngôn, quả thực liếc mắt một cái đã nhìn rõ ràng.
Giường, tủ quần áo, bàn làm việc, trên bàn làm việc có một chiếc máy tính bàn, hiệu suất cực kỳ đỉnh.
Có một khoảng thời gian Thẩm Ngôn say mê thể loại game client nhưng chiếc laptop của cậu không thể sử dụng được, thế là cậu thường xuyên chạy tới nơi này của Triệu Lâm Tô chơi.
Thẩm Ngôn khẽ dựa vào bên tường: "Đến cùng là xem phim gì vậy?"
Vấn đề này Thẩm Ngôn đã từng hỏi qua, Triệu Lâm Tô sử dụng câu trả lời kinh điển đáp lại ---"Mày đoán xem".
Thẩm Ngôn nghĩ thầm tao đoán cái beep.
Tao đoán chúng ta sẽ xem Siêu nhân điện quang đấy, mày có chịu xem không?
Hệ thống cung cấp sưởi ấm đã bắt đầu có tác dụng, Triệu Lâm Tô cởi áo khoác ngoài ra.
Thẩm Ngôn đột nhiên phát hiện hôm nay hắn mặc một chiếc áo phông đơn giản màu xám đậm không có hình trang trí nào ở bên trong.
"Phim mới".
Nước ngọt có ga vừa được lấy ra từ trong tủ lạnh đặt trên mặt bàn, thân chai thủy tinh toát ra lớp sương mỏng, màu nước đào hồng nhạt trở nên hơi mơ hồ.
Thẩm Ngôn khô khốc "À" một tiếng.
Triệu Lâm Tô kéo ghế ngồi xuống, quay đầu lại hỏi: "Không ngồi sao?"
Thẩm Ngôn đi sang, kéo một cái ghế khác.
Bàn máy tính không rộng rãi lắm, Thẩm Ngôn ngồi xuống, kéo ghế vào gần hơn.
"Mấy bộ phim mới có bộ nào đáng xem không?" Thẩm Ngôn hỏi.
"Tao vẫn chưa xem".
Trái tim Thẩm Ngôn cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, cậu tự nhủ có lẽ cậu đã nghĩ nhiều, đi kèm với chuyện cái siêu năng lực cứt chó kia kéo cậu xuống mương, chỉ cùng người anh em tốt đơn thuần ngồi xem mấy bộ phim mới, cậu cứ căng thẳng như thế để làm gì?
Máy tính được khởi động, màn hình vẫn là một màu lam quen thuộc, không khác gì khi mới xuất xưởng.
Màn hình làm việc cũng vô cùng gọn gàng, ngoại trừ những phần mềm văn phòng cơ bản ra, Thẩm Ngôn nhìn thấy biểu tượng trò chơi mà cậu say mê hồi năm ngoái.
Lòng cậu nao nao, "Mày không gỡ bỏ trò chơi kia à?"
"Lười gỡ".
Triệu Lâm Tô lời ít ý nhiều.
Thẩm Ngôn nhấc nước ngọt lên.
Chai thủy tinh ướt đẫm dán trong lòng bàn tay cậu, lạnh lẽo buốt giá.
Nước ngọt có ga được mở ra, "xì" một tiếng, hương đào bốc lên.
Thẩm Ngôn uống một ngụm nước, không hiểu tại sao mình cứ không ngừng căng thẳng như vậy.
Cậu không nhịn được uống thêm mấy ngụm nước ngọt lạnh băng, hương vị ngọt ngào cay cay nổ tung trong miệng, cậu hít một hơi thật sâu, trong mũi đều là hương đào nhàn nhạt.
Triệu Lâm Tô kéo bàn phím ra, nhập địa chỉ trang web.
Hai mắt Thẩm Ngôn không hề chớp, nhìn chằm chằm chuỗi ký tự kia.
Ôi, vẫn tốt.
Đó không phải trang web mà lần trước cậu tìm tài nguyên.
Chờ khi hình ảnh hiện lên trên màn hình máy tính, lần đầu tiên Thẩm Ngôn cảm thấy thể loại phim giả tưởng xuyên qua các thế giới kì lạ rỗng tuếch nhạt nhẽo trở nên thân thiết xúc động lòng người như vậy.
Thật đúng là xem phim mới...!Thẩm Ngôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giữ chai thủy tinh trong một bên lòng bàn tay, bắt đầu vui sướng chỉ điểm giang sơn: "Qua qua qua, cái này không có ý tưởng gì mới".
Triệu Lâm Tô không phát biểu ý kiến, chỉ gõ bàn phím.
Liên tiếp liếc mắt bỏ qua một loạt bộ phim không gian giả tưởng, khi bộ phim thứ tư hiện lên màn hình, hình ảnh đã bắt đầu bị lỗi, hiện ra từng mảng màu nhiễu loạn.
Những trang web phim này thường xuyên như vậy, chiếu được một hồi hình ảnh sẽ bị nhiễu loạn, đôi khi còn không thể load được.
Thẩm Ngôn: "Nhiễu rồi, tải lại đi".
"Tải lại thì sẽ phải xem lại từ đầu".
Triệu Lâm Tô cũng nhấc chai nước ngọt của mình, mở ra uống một ngụm: "Chờ một chút".
Thẩm Ngôn "Ừ" một tiếng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên chai thủy tinh, khóe mắt lặng lẽ lướt về phía Triệu Lâm Tô.
Áo thun màu xám đậm rộng rãi thoải mái để lộ hai đoạn xương quai xanh hơi nhô lên, đường cong sắc nét.
Im lặng một hồi, trong loa truyền đến âm thanh đối thoại, Thẩm Ngôn vội vàng thu lại suy nghĩ, lần nữa nhìn về màn hình.
Hình ảnh trên đó vẫn chưa load được hết, khung hình giần giật, hình ảnh âm thanh không khớp, hoàn toàn không nhìn ra cốt truyện như thế nào.
Thẩm Ngôn khẽ nhíu mày: "Nhiễu quá".
Triệu Lâm Tô cầm nước ngọt trong lòng bàn tay, siết rất chặt, hỏi: "Vậy không xem nữa nhé?"
"Chờ một chút đi".
Lần này đổi lại là Thẩm Ngôn nói như thế.
Lời của cậu vừa dứt chưa lâu, hình ảnh trong màn hình bắt đầu trở nên lưu loát mạch lạc, Thẩm Ngôn nhướng hàng mày, hưng phấn nói: "Được rồi này!"
Sự phấn khởi của cậu chỉ kéo dài vài giây đồng hồ.
Mẹ kiếp ---
Cái hình ảnh này sao lại quen thuộc như vậy?
Một mái tóc ngắn, cộng thêm một mái tóc ngắn khác.
Thẩm Ngôn ngây dại.
Dàn loa đắt đỏ, hiệu ứng âm thanh lúc chơi trò chơi âm hưởng vô cùng rõ ràng vang ra âm thanh ướt át của hai kẻ hôn nhau.
Đầu óc Thẩm Ngôn trống rỗng, cậu siết chặt chai thủy tinh, hai mắt như bị dính chặt không cách nào di chuyển khỏi màn hình.
Hình tượng cậu đã cố gắng quên đi hôm trước lập tức trở về não bộ, đầu óc không khống chế nổi bắt đầu tua lại tình tiết tiếp theo.
Nỗi niềm xúc động dị thường mạnh mẽ mang theo sự phá hủy nhận thức đột ngột từ tàn tro sống dậy trong đầu của cậu.
Đàn ông và đàn ông.
Thình thình thình.
Trái tim đập cuồng loạn.
Âm thanh đột ngột im bặt.
Thẩm Ngôn cũng đột ngột cúi đầu.
Triệu Lâm Tô ấn nút tạm dừng, trong tầm mắt của cậu, ngón tay thon dài của hắn đang nhẹ nhàng dừng lại trên bàn phím.
Một luồng lửa ngầm nóng bỏng từ sau cổ thiêu đốt đến hai má, Thẩm Ngôn muốn nói cái gì đó nhưng cổ họng lại bỗng như bị nghẹn.
Vị nước ngọt có ga dừng lại ở nơi đó khiến đầu lưỡi cũng tê dại theo.
Bên trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới độ tiếng tim đập tiếng hô hấp đều bị phóng đại mấy lần.
Thẩm Ngôn rất nóng.
Hệ thống sưởi ấm trong căn hộ rất tốt, cậu vẫn còn mặc áo khoác, bên trong áo khoác là áo hoodie, bên trong áo hoodie còn có áo phông.
Triệu Lâm Tô chỉ mặc áo phông.
Đầu óc rối loạn thành một đống bột nhão.
Bộ phim đã bị tạm dừng trên máy tính vẫn tiếp tục kiên trì phát trong não bộ của cậu.
Một cảnh quay đặc biệt khắc sâu trong trí nhớ lặp đi lặp lại không ngừng khiến cậu không khỏi nín thở.
"Mở nhầm".
Triệu Lâm Tô nói.
Đầu óc Thẩm Ngôn hỗn loạn, cậu cúi đầu, tiếng "Ừ" ngắn ngủi khẽ phả ra từ khoang mũi.
Triệu Lâm Tô nhìn về phía Thẩm Ngôn.
Mấy lọn tóc vụn che khuất đi sườn mặt của Thẩm Ngôn, còn tai cậu thì đang đỏ bừng.
Hai má, cằm, cổ tất cả đều đỏ, yết hầu khe khẽ nhấp nhô.
Tầm mắt Triệu Lâm Tô thuận theo đi xuống bên dưới.
Thẩm Ngôn thích mặc đồ thể thao, chiếc quần thể thao màu xám nhạt rộng rãi lỏng lẻo, một phần dải rút lộ ra dưới áo khoác, vắt trên lớp vải hơi phồng.
"Muốn vào nhà vệ sinh không?" Triệu Lâm Tô hỏi.
Gương mặt Thẩm Ngôn nóng đến hốt hoảng, cậu không dám ngẩng đầu lên, càng không dám nhìn Triệu Lâm Tô.
Giọng nói của Triệu Lâm Tô rất trầm thấp, nam tính, vô cùng hấp dẫn.
Hình như Thẩm Ngôn chưa từng phát hiện ra giọng nói của hắn vốn là dạng như thế này.
Thẩm Ngôn hơi khép đầu gối lại, nói đùa cái lời gì vậy, mày bị thần kinh à, cái này cần gì tới nhà vệ sinh.
Hình ảnh trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại.
Sau gáy rịn mồ hôi, hơi thở của người bên cạnh mang tới cảm giác tồn tại cực mạnh, hít vào thở ra, tất cả đều là không khí nóng bỏng.
"Thẩm Ngôn?"
Hình như Triệu Lâm Tô đã tiến lại gần cậu hơn, Thẩm Ngôn vội vàng đứng lên, nước ngọt trong chai theo hành động sánh ra bên ngoài, "Tao vào nhà vệ sinh---".
Chai thủy tinh được đặt lên mặt bàn, nước ngọt màu hồng sánh ra chảy xuống theo thân chai, nổi lên những bong bóng màu trắng tuyết.
Triệu Lâm Tô ngồi im tại chỗ nhìn ra cánh cửa phòng mở rộng.
Trái tim hắn đập rất nhanh, giống y như lần đầu tiên hắn phát hiện mình rung động với Thẩm Ngôn.
Mùi hương trong nhà vệ sinh rất sạch sẽ, chỉ có hương thơm nhàn nhạt của nước tẩy rửa.
Thẩm Ngôn cởi áo khoác, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của chính mình ở trong gương.
Bên thái dương đã rịn ra chút mồ hôi mỏng.
Thẩm Ngôn nuốt nước bọt.
Triệu Lâm Tô cố ý sao?
Giống như lần đó cậu thăm dò hắn, cho nên hiện giờ hắn cũng đang thăm dò cậu?
Nhưng suy nghĩ lý trí này cũng không đè nổi cơn xúc động không thuộc về lý trí, ngược lại nó càng khiến cho cơ thể Thẩm Ngôn khô nóng hơn.
Lần trước cậu cứng rắn đổ lỗi cho nguyên nhân nín nhịn quá lâu, nhưng hậu quả của lần này còn hung hãn hơn lần trước.
Mùi hương quen thuộc xung quanh nhắc nhở rằng cậu đang ở trong nhà của Triệu Lâm Tô.
Sự thật cậu đang ở trong nhà người khác lại không tạo ra bất cứ sự trợ giúp nào cho nỗi lòng muốn tỉnh táo lại của cậu.
Chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.
Không được nghĩ nữa, tuyệt đối không được nghĩ nữa.
Thẩm Ngôn thầm nhủ trong lòng.
Không nhịn nổi.
Thẩm Ngôn nhắm mắt lại, hơi khom người, một tay đỡ lấy bên bồn rửa mặt lành lạnh.
Cậu cố gắng khiến đầu óc của mình trống rỗng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong vấn đề.
Thẩm Ngôn khẽ mím môi, cắn chặt răng.
Một ý nghĩ như tia chớp lại lóe lên trong đầu.
- -- hiện giờ Triệu Lâm Tô đang làm gì trong phòng hắn?
Hai tai nóng bỏng đến phát điên.
Mẹ kiếp.
Sống lưng khẽ run rẩy, hơi thở nồng đậm, xương hông khẽ khàng chấn động.
Thẩm Ngôn mở cửa sổ trong nhà vệ sinh.
Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, thổi tan đi chút xíu hương vị ở bên trong.
Thẩm Ngôn đón gió, làm cho khuôn mặt nóng bừng nhanh chóng hạ nhiệt.
Mấy phút sau, cậu đóng cửa sổ lại, đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Hơi không dám quay lại phòng ngủ của Triệu Lâm Tô.
Lỡ đâu bắt gặp Triệu Lâm Tô đang...
Gương mặt vất vả lắm mới hạ được nhiệt lại đột ngột nóng lên.
Thẩm Ngôn nắm chặt tay nắm kim loại của cánh cửa nhà vệ sinh, có nỗi xúc động muốn xách balo bỏ chạy.
Cậu lấy lại bình tĩnh cất tiếng gọi: "Triệu Lâm Tô."
Tiếng gọi vang lên, cậu mới phát hiện giọng nói của mình hơi khàn.
Triệu Lâm Tô từ trong phòng ngủ đi ra.
Áo phông màu xám rộng rãi mặc trên người, bả vai rất rộng lớn, hai tay đút trong túi, quần bò rộng thùng thình rũ xuống phủ lên dép lê.
Sắc mặt hắn vẫn như thường, "Đổi trang web khác rồi, không còn vấn đề gì nữa đâu".
"Không xem".
Thẩm Ngôn cảm thấy mặt mình đang phát sốt.
Cậu ra vẻ bình tĩnh, "Anh trai tao gọi".
Triệu Lâm Tô "Ừ" một tiếng, "Tao tiễn mày".
"Không cần".
Thẩm Ngôn đi tới trước cửa nhặt balo lên, "Anh tao bảo tao tới công ty của anh ấy.
Đường tắc lắm, đi tàu điện ngầm thuận tiện hơn".
Thẩm Ngôn đi rồi, nói đi chi bằng nói chạy trối chết.
Thang máy đi xuống, Triệu Lâm Tô đóng cửa nhà ra ngoài ban công.
Mấy phút sau, bóng dáng Thẩm Ngôn xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Cậu đi dưới hàng cây, cơ thể cao gầy khỏe mạnh.
Mặc dù khoảng cách hai bên rất xa, nhưng trong mắt Triệu Lâm Tô, bóng dáng đó vẫn tươi sáng đẹp đẽ như vậy.
Triệu Lâm Tô siết hai tay lại, tì trán lên đó, bàn tay khe khẽ run lên.
Thẩm Ngôn có phản ứng.
Cậu ấy không hề phản cảm bài xích toàn bộ, cậu ấy không ghê tởm, cậu ấy không mắng to thành tiếng, không lập tức xoay người bỏ đi.
Đủ rồi, thế là đủ rồi.
Hắn chỉ cần một chút cơ hội như thế.
Nhịp tim đập vô cùng nhanh, bất ngờ ngoài dự đoán, may mắn đã xuất hiện.
Gió lạnh thổi không tan được sự cuồng nhiệt của tâm tư.
Triệu Lâm Tô khẽ nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp, khàn khàn đến độ gần như nghẹn ngào: "Ngôn Ngôn..."
Thật xin lỗi, hắn không hề vô tư vĩ đại như phán đoán trước kia của mình, hắn thực sự không làm được, hắn thực sự không thể buông tay khi chính mình chưa từng cố gắng thử một lần.
Bàn tay trượt xuống bên gò má, Triệu Lâm Tô hít một hơi không khí lạnh lẽo trong trẻo, hắn tự nhủ, thử một lần, hãy thử điên cuồng một lần xem sao.
Thẩm Ngôn nói dối, cậu lên xe buýt quay trở về nhà.
Trên đường đi đương nhiên lại được chứng kiến đầy mắt phong cảnh xinh đẹp, cậu nhìn hàng chữ trên đầu người qua kẻ lại, đáy lòng hốt hoảng.
Ngày mai trên đầu cậu không phải sẽ...
Bước chân tạm dừng, Thẩm Ngôn quay người tựa trán lên cây ngô đồng bên đường, hơi thở có chút dồn dập.
Triệu Lâm Tô chết tiệt, đến cùng nó muốn làm gì?!
Cái gì mà mở nhầm, lời nói nhảm này một chữ cậu cũng không tin, thằng khốn kiếp kia chắc chắn đang cố ý!
Chẳng lẽ Triệu Lâm Tô thật sự muốn làm cậu?
Thẩm Ngôn rùng mình trong cơn gió rét.
"Thằng chó..."
Thẩm Ngôn thấp giọng chửi, lòng rối như tơ vò.
*
[Thằng chó: Ngày mai gặp nhau lúc 9 giờ?]
Thẩm Ngôn không thèm trả lời, mặt lạnh giết chết 18 mạng trong game, đám đồng đội điên cuồng bình luận "Đường trên là cha ruột của tao".
Thẩm Ngôn nhìn, cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, kẻ muốn làm con trai cậu không có 1000 cũng có 800, sao cậu có thể chấp nhận thằng Triệu Lâm Tô ngỗ nghịch bất hiếu, dám có ý đồ làm loạn với người bố ngoài biên chế của hắn?
Thật không nhìn ra.
Thiệt thòi cho cậu trước đó vẫn luôn suy nghĩ giải thích thay hắn!
Bất hiếu, quá bất hiếu!
Phe đối diện đầu hàng khi mười lăm phút vừa điểm, Thẩm Ngôn nhìn lướt qua bảng sát thương, hài lòng rời khỏi.
Trong chớp mắt cậu có thêm chín lời mời kết bạn, từng đứa từng đứa nhắn tin riêng tha thiết nhận cha.
Thẩm Ngôn không để ý tới, chuyện nhận con trai này có hơi nguy hiểm
Danh sách bạn bè báo có tin nhắn tới.
Thẩm Ngôn ấn mở.
[Tô Lâm Triệu: Ngày mai gặp nhau lúc 9h?]
Thẩm Ngôn: "..."
Mẹ nó, thằng này tám trăm năm nay có trèo lên game lần nào đâu?
[Picasso đường trên: Nói nhảm.]
[Picasso đường trên: Đến đây solo.]
Thẩm Ngôn liên tục giết Triệu Lâm Tô mười lần.
Triệu Lâm Tô chơi game này chẳng ra gì.
Lúc trước hai người họ cùng chơi, Thẩm Ngôn tăng hạng nhanh, kéo dài khoảng cách với hắn.
Sau đó cậu không còn cách nào dẫn theo Triệu Lâm Tô đấu hạng nữa, Triệu Lâm Tô cũng dần bỏ chơi.
Triệu Lâm Tô khá yêu thích những trò chơi offline, rất ít khi chơi loại trò chơi đối kháng kiểu này.
[Picasso đường trên: Mày đúng là con gà.]
[Tô Lâm Triệu: Mày khoẻ.]
Thẩm Ngôn: "..."
Đầu óc của cậu hiện giờ hoàn toàn không thể liên tưởng theo hướng đi trong sáng được nữa, tất cả đều do thằng Triệu Lâm Tô, đều tại thằng chó chết đó.
Thẩm Ngôn xanh mặt lắc đầu hai cái.
[Picasso đường trên: Off đây.]
[Tô Lâm Triệu: Ngủ ngon.]
Thẩm Ngôn: "..."
Thẩm Ngôn sử dụng 0,1s, khẩn cấp thoát game.
Khuôn mặt cậu đang nóng dần lên, răng hàm nghiến chặt.
Triệu Lâm Tô này đang làm gì vậy? Tại sao đột nhiên hắn lại đi nói cái lời buồn nôn vô cùng – chúc ngủ ngon với cậu?
Cho nên thằng chó này...!thật sự muốn làm cậu?!.
Danh Sách Chương: