Số người chạy trên sân thể dục dần dần ít đi, cuối cùng chỉ còn lại một người, cậu ta vẫn chạy vòng quanh, tốc độ chậm đến mức khó có thể diễn tả được.
“Lâm Đại Ngọc tiểu đội một trung đội một quả nhiên danh bất hư truyền!”“Tôi còn có thể đi nhanh hơn cậu ta nữa!”“Trung đội luyện ra một người như vậy, Phó Ma Quỷ khẳng định sẽ tức giận.
”“Bé miệng một chút! Không muốn sống nữa à!”“Dù sao đó cũng không phải trung đội trưởng của tôi.
”Giọng nói này rõ ràng vẫn là đang lo lắng.
Những người nói những lời này là từ các trung đội khác, hơn nữa hai tiểu đội ở trung đội một cũng đang theo dõi sự náo nhiệt của tiểu đội một.
Tuy rằng chỉ có hơn nửa tháng nhưng tiểu đội một từ trước đến nay luôn dẫn đầu vì vậy tất nhiên rất hợp lòng các trưởng quan.
Nhưng đều là các tân bình, luôn bị dùng để so sánh, cảm giác bất mãn trong lòng lại ngày càng mãnh liệt, ngay đến cả nhìn cũng không vừa mắt.
Hiện tại tiểu đội một lại có loại người như Lâm Đại Ngọc không biết có bao nhiêu người đã giải hận.
Không phải ngày nào cũng khoe khoang khoác lác sao?Xem tên đội sổ kia chính là người của tiểu đội các ngươi, giờ còn hống hách được nữa không?Nhưng điều đó liệu có phải là vật cản trở?Từng người một đứng ở phía xa, họ là những người đầu tiên tập trung tại đây, tất nhiên là ngoại trừ Lâm Đại Ngọc, người vẫn đang chạy.
Khuôn mặt của đám người Triệu Kiến Phong rất khó coi, tất cả bọn họ đều đang căng thẳng.
Huấn luyện lâu như vậy, luôn là tiểu đội đánh bại các đội khác chưa từng có trường hợp ngoại lệ!Nhưng bây giờ…Huấn luyện hàng ngày luôn có tên Lâm Đại Ngọc trong hạng cuối bảng xếp hạng.
Thật là một sự sỉ nhục.
An Vân Sam vẫn chạy lòng vòng, đối với cô mà nói, đây không chỉ là kiên trì hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên giao phó mà còn có thể đột phá giới hạn của chính mình, như vậy cô mới có thể nhanh chóng cải thiện thể chất của mình.
Dường như có những bao cát hơn chục ký buộc vào chân, nặng đến mức phải dùng hết sức lực toàn thân mới nhấc nổi một bước.
An Vân Sam giờ đây không nghe thấy âm thanh nào xung quanh, chỉ nhìn thấy số vòng chạy chưa hoàn thành, cô nhắm chặt mắt lại, cảm giác mê man được cải thiện rất nhiều.
Những tân binh còn lại lần lượt trở về ký túc xá tắm rửa chuẩn bị ăn cơm, chỉ còn những người trực ca vẫn chưa rời đi.
Một nhóm vốn dĩ phải đợi đến khi cả đội hoàn thành mới có thể trở về nhưng không ai muốn đợi nên Triệu Kiến Phong đã dẫn đầu bọn họ, sau đó tìm thấy Phó Vân Đào.
Triệu Kiến Phong đầy kiêu ngạo nói.
"Phó đội trưởng, chúng tôi hy vọng rằng An Vân Sam có thể được phân bổ cho một đội khác!"Rất nhiều người trong tiểu đội một đã đồng ý.
Triệu Kiến Phong nhận được sự ủng hộ và tiếp tục nói.
"Đội một là đội đứng đầu, người ngay cả thể lực cơ bản cũng không đạt được, thì có tư cách gì mà ở trong đội!"Diệp Bảo Lâm cũng khá bất mãn, chỉnh lại mũ và nói.
“Tôi ngưỡng mộ sự kiên trì của cậu ấy, nhưng năng lực của cậu ấy quả thực không phù hợp với tiểu đội một, tốt hơn là xếp cậu ấy vào một đội khác.
”Triệu Kiến Phong nói thêm.
“Người làm chậm tiến độ của mọi người không cần phải giữ lại!”Chu Quảng An sắc mặt khó coi, mấy tên ranh con hư đốn, cậu ta làm tiểu đội trưởng không ai thèm hỏi qua mà trực tiếp tới tìm Phó Ma Vương.
Cậu ta biết lũ nhóc đang bực mình.
Phó Vân Đào lắng nghe than thở của họ cho đến khi cơn giận của họ lắng xuống, anh ta mới vẫy tay với Triệu Kiến Phong.
Triệu Kiến Phong sải bước tiến về phía trước, khoanh chân, ngẩng cao đầu, vẻ mặt bướng bỉnh.
Phó Vân Đào hơi nghiêng người, ghé sát vào anh và nói: "Cậu là đội trưởng hay tôi là đội trưởng? Là cậu hay là tôi?".
Danh Sách Chương: