Bây giờ ta đã học được nội quan, tồn tưởng là cái gì?” Hứa Ứng thầm nghĩ.Quả chuông bảo vệ tính mạng hắn nên chống chọi cả Thành Hoàng và Chu Nhất Hàng, dùng hết uy năng cuối cùng, bây giờ vẫn đang ngủ say.
Hứa Ứng cũng không thể liên lạc được với nó.
Tồn tưởng là gì, đương nhiên y không thể biết được.Hứa Ứng ngao du trong khu vực Hi Di một lúc lâu, đột nhiên y nương theo tia sáng lóe lên khi sấm sét luyện thể, phát hiện trong cơ thể mình còn rất nhiều chỗ tối mà trước giờ chưa từng để ý đến!“Đó là nơi nào?”Dựa vào ánh sáng của tia sét, y thấy loáng thoáng trong bóng tối có dãy núi nguy nga, trùng trùng điệp điệp như con rồng lớn, không biết trải tới nơi nào.
Tới lúc y nương theo theo ánh sét nhìn về phía dãy núi, lại thấy dãy núi này như kéo dài lên tận bầu trời, phải nói là từ trên trời giáng xuống!Hứa Ứng nghi hoặc không thôi, đột nhiên lại lại thấy nước sông cuồn cuộn dâng lên mãnh liệt, từ chân trời kéo tới, như muốn nhấn chìm dãy núi!Bên cạnh dãy núi dường như có một dải thiên hà đảo ngược!Tia sét lóe lên rồi vụt tắt, cả dãy núi khổng lồ và dòng sông cuồn cuộn đều biến mất trong bóng tối.Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, sấm sét lại lóe lên trong cơ thể, sấm vang chớp giật, y thấy loáng thoáng trong bóng tối, giữa dãy núi và con sông lớn có một cánh cửa nóc chạm trời nền đạp đất, vắt ngang thiên địa, ngăn cách dãy núi và thiên hà!Dưới ánh chớp, cánh của đó lóe lên lộng lẫy như thép đen!Tia sét qua đi, cánh cửa thép đen lộng lẫy cũng nấp vào bóng tối.“Cánh cửa kia...”Hứa Ứng tâm thần chấn động, thần thức bay tới, cố gắng tới gần quan sát, nào ngờ vừa tới rìa chỗ tối, đột nhiên ‘trước mặt’ chao đảo, thần thức có dấu hiệu tan vỡ.Y chần chừ một chút, lại đi về phía trước, thần thức lại chao đảo, đột nhiên tan rã.Hứa Ứng tỉnh lại từ nội quan, đang định đứng dậy nhưng đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, bịch một tiếng ngã xuống đất, đã ngất xỉu.Lần hôn mê này Hứa Ứng chỉ cảm thấy trong giấc mơ đầu óc mình đau như muốn nứt, ngơ ngơ ngác ngác, ác mộng liên tiếp kéo đến, liên miên bất tận.
Ác mộng cực kỳ quỷ dị, khủng khiếp tới kinh người, như tâm ma xâm lấn.Đợi tới khi y dần dần tỉnh táo, lại không nhớ được một giấc mơ nào.Hứa Ứng chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy đầu óc vẫn cực kỳ đau đớn, như bị một lưỡi búa chém vào bên trái đầu, đến giờ vẫn dính trên đó chưa nhổ ra được.Tầm mắt y cũng dần dần rõ ràng, thấy gương mặt xà yêu Ngoan Thất và Hùng Thiên Lý, hai con đại yêu thân thiết nhìn y, thấy y tỉnh lại cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.“Ngươi đột nhiên ngất xỉu, dọa chết hai huynh đệ chúng ta!” Xà yêu Ngoan Thất kêu lên.Thấy Hứa Ứng nghi hoặc, hắn vội vàng giải thích: “Trong lúc ngươi hôn mê, ta và Thiên Lý trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đã kết bái rồi.
Ta là ca.”“Ta là đệ!” Hùng Thiên Lý hưng phấn nói: “Lần đầu tiên chúng ta phát hiện mình có nhiều điểm chung như vậy, nếu không kết nghĩa huynh đệ chắc chỉ có nước kết hôn!”Buổi chiều, hùng yêu và xà yêu tán gẫu về Hứa Ứng thôi đã nói không dứt miệng rồi.Hứa Ứng lúc lắc đầu, lại giơ tay vỗ vỗ, đầu óc vẫn đau buốt.
Hai con đại yêu sắc mặt thân thiết, ánh mắt lo lắng, chỉ sợ hắn dùng sức hơi quá, tự đập vỡ đầu mình.Một lúc sau Hứa Ứng mới cảm thấy khá hơn, khôi phục tinh thần, giọng nói khàn khàn: “Vừa rồi ta vào trong khu vực Hi Di, hình như đã thấy huyền quan đi tới cảnh giới phía sau Thải Khí Kỳ.”Xà yêu Ngoan Thất run rẩy, hùng yêu Hùng Thiên Lý cũng chấn động.Hai con yêu quái liếc mắt nhìn nhau, Ngoan Thất giọng nói run rẩy: “A Ứng, ngươi nói cái gì?”Hứa Ứng suy nghĩ một hồi, xác định mình không nhìn lầm, nói: “Ta tu luyện Thái Nhất Đạo Dẫn Công, đã cảm thấy mình tu luyện tới đỉnh phong từ lâu, có vẻ như khí huyết đã sẵn sàng vượt ải, nhưng không có đường nào để đi.
Thế nhưng vừa rồi ta nội quan bản thân, chứng kiến một tòa huyền quan, đó là một cánh cửa đen kịt, ẩn giấu trong bóng tối! ta có một cảm giác, chỉ cần lao qua huyền quan đó sẽ là một thiên địa mới!”Xà yêu Ngoan Thất kích động khó tả, run rẩy nói: “Ngươi thật sự thấy tòa huyền quan đó? Phía sau huyền quan thật sự có đường?”Hùng Thiên Lý cũng không kiềm nổi cơn kích động, trợn tròn hai mắt, đợi câu trả lời của y.Hứa Ứng gật đầu nghiêm nghị: “Chắc chắn có đường!”Ngoan Thất ngây ra như phỗng, đột nhiên lệ rơi đầy mặt, lẩm bẩm: “Có đường thật, có đường thật...!Ha ha ha! Tốt quá, có đường thật! A Ứng, ngươi là đại anh hùng của yêu tộc chúng ta!”Nó vui mừng như điên, kích động tới khó tả, hoan hô không dứt miệng.
Hùng Thiên Lý cũng kích động tới mức rơi nước mắt, ôm xà yêu nhảy nhót liên hồi, cười ha hả không thôi.Yêu tộc tu chân chỉ có thể tu luyện tới Thải Khí Kỳ, cùng lắm là trở thành yêu vương rồi không cách nào tiến thêm một bước.
Có thể nói đại yêu tu luyện tới Thải Khí Kỳ đỉnh phong là cảm thấy khí huyết có dấu hiệu vượt ải nhưng không có ải mà vượt, căn bản là không thể nào tiến vào cảnh giới tiếp theo!Nếu Hứa Ứng thật sự tìm ra cánh cửa tới cảnh giới tiếp theo, như vậy đây sẽ là chuyện vui kinh thiên động địa đối với yêu tộc!“Yêu tộc quật khởi!” Hùng Thiên Lý phấn khích siết chặt nắm đấm, vung vẩy trên đầu.“Lật đổ nhân loại bạo ngược!” Xà yêu Ngoan Thất hưng phấn tới phát điên.Hai con yêu quái liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: “Thần Châu là của nhân loại nhưng cuối cùng sẽ là của yêu tộc chúng ta?”Hứa Ứng ngồi dậy, không tham gia hoan hô cùng hai con yêu quái, lẩm bẩm nói: “Nhưng các ngươi không thấy lạ à? Đến giờ các ngươi vẫn không luyện thành nội quan cũng không đi vào khu vực Hi Di, ngược lại con người là ta lại luyện được trước.
Liệu có phải chuyện này mang ý nghĩa, công pháp của yêu tộc có thể không phải là công pháp yêu tộc?”Y nhớ lại quả chuông từng nói yêu pháp là công pháp của luyện khí sĩ, nói: “Ta cảm thấy có lẽ yêu pháp không phải yêu pháp mà là công pháp của nhân tộc, công pháp mà luyện khí sĩ nhân tộc tu luyện.
Nhưng không biết vì sao lại thất truyền...”“Sao cứ nhất định là luyện khí sĩ yêu tộc mà không phải là luyện khí sĩ yêu tộc?”Hùng yêu Hùng Thiên Lý nắm lấy bả vai y, hưng phấn nói: “Ta và Thất ca thảo luận cả đêm, đua ra kết luận quan trọng, chắc chắn ngươi là yêu quái trông giống người! Là dị chủng hình người trong giới yêu quái!”Xà yêu Ngoan Thất từ đằng khác trườn lại, khoác vai thân mật cười khà khà nói: “A Ứng, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi hiện nguyên hình!”.