Thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng không gần nhau. Cô vẫn vậy, luôn thích ngồi ở hàng ghế cuối cùng, còn anh thì ngồi ở góc chéo hàng đầu tiên, vị trí cách cô xa nhất.
Họ đều không hẹn mà gặp, một lần nữa ăn ý lựa chọn cách thức này để nhẹ nhàng xóa bỏ mọi chuyện đã xảy ra ở thành phố P lần này, cũng giống như ở nước A lần trước vậy.
Sau khi máy bay hạ cánh, vừa mở di động cô liền nhận được tin nhắn tới từ Chúc Tịnh: Làm bạn giường với nhân vật đang hot trong giới chính trị có cảm giác thế nào?
Lăng Họa không khỏi lắc đầu, chỉ đáp lại đúng một chữ: Đã.
Chúc Tịnh: Mấy lần?
Lăng Họa: Hai bàn tay không đếm hết.
Chúc Tịnh: Cậu ta là chó Teddy đấy à?
Lăng Họa: Cậu so sánh kiểu này không tồi.
Chúc Tịnh: Câu vừa rồi là Mạnh phiền phức dùng di động của mình nhắn đấy.
Lăng Họa: Mạnh phiền phức uy vũ~
Chúc Tịnh: Mặc dù mình không muốn càm ràm nhiều như một bà cô già, mình cũng biết là cậu sẽ không để anh ta sung sướng gì đâu. Nhưng Lăng Họa à, mình vẫn muốn nói thêm lần nữa, người đau khổ nhất cuối cùng luôn là cậu. Dù có thế nào, anh ta cũng sẽ không cho phép bản thân ngã ngựa vì cậu đâu.
Cô nghĩ một lúc, vốn định nhắn lại một câu "Mình hiểu rồi", nhưng nhìn thấy xe của Cù Khê Ngưng đã xa khuất, cô vẫn cúi đầu nhắn lại một câu khác.
Lăng Họa: Không sao, sắp kết thúc rồi.
Nhắn xong, cô cất di động đi, day day đôi mày, rồi cũng ngồi lên một chiếc xe khác trở về Berker Palace.
Vừa tới nơi, không ngoài dự đoán, GKang lập tức gọi cô và Cù Khê Ngưng tới họp để báo cáo tiến triển chuyến công tác đến thành phố P. Vào trong văn phòng của GKang, cô thấy Cù Khê Ngưng đã ngồi sẵn trước bàn họp. Khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh hơi sáng lên, nhưng khuôn mặt lại bày ra biểu cảm lạnh nhạt hơn cả thường ngày.
Trái tim cô chợt nhói lên chua xót, nhưng cô vẫn nhìn GKang, nở một nụ cười chừng mực.
Toàn bộ báo cáo đều do Cù Khê Ngưng phát biểu, cô hầu như không cần lên tiếng chút nào. Cùng lắm cô chỉ giúp anh bổ sung đôi ba câu nếu GKang có đặt câu hỏi. Mà nghe xong báo cáo của Cù Khê Ngưng, GKang cũng nở một nụ cười mãn nguyện không chút giấu giếm.
"Chase." GKang đặt bản báo cáo xuống, vỗ vai anh: "Thật sự làm rất tốt".
"Nên làm thôi ạ." Cù Khê Ngưng khẽ cúi đầu: "Cũng rất cảm ơn Rene đã giúp đỡ".
"Rene." GKang quay sang cô, giơ ngón cái lên trước mặt cô: "Cô đã trở thành thư ký khét tiếng trong Berker Palace rồi, tuyệt lắm, tuổi trẻ tài cao".
"Đây cũng là việc tôi nên làm." Sau khi lịch sự đáp lại, cô liếc nhìn Cù Khê Ngưng: "Đúng rồi GKang, có thứ này tôi muốn đưa cho ông".
"Vậy tôi xin phép đi trước." Cù Khê Ngưng cúi đầu thu dọn tài liệu: "GKang, ngày mai tôi sẽ tiếp tục bàn bạc với ông kế hoạch sau này".
GKang gật đầu với anh.
GKang cầm USB lên, ngắm nghía mấy giây rồi nhướng mày nhìn cô.
"Xuất phát từ việc mong muốn ông và Berker Palace được lợi cao nhất, hy vọng ông có thể nghe hết nội dung trong USB." Cô từ tốn nói: "Cũng mong đây là chút công sức ít ỏi tôi có thể giúp ông".
Ánh mắt GKang hơi lấp lánh: "Nội dung gì vậy?".
"Ông cứ nghe rồi sẽ biết." Cô cười khẽ rồi cũng thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng làm việc của GKang.
...
Bảy giờ sáng hôm sau, cô nhận được tin nhắn từ Paul, bảo cô đúng tám giờ tới Berker Palace gặp ông.
Đọc xong tin, cô bỏ di động sang một bên, những suy nghĩ vốn đang mơ mơ hồ hồ bỗng trở nên rõ nét.
Tình huống này tới nhanh hơn cô dự liệu.
Cũng khó trách, sau khi nghe đoạn ghi âm, sao GKang có thể nhẫn nhịn thêm một ngày nào? Chắc chắn sẽ lập tức cho gọi Paul. Và Paul một khi bị gọi đến, tự nhiên cũng sẽ tìm cô.
Trước khi vào phòng làm việc của Paul, cô hít sâu một hơi rồi mới giơ tay gõ cửa.
Paul giúp cô mở cửa ra từ phía trong, trên khuôn mặt xưa nay vẫn luôn ôn hòa lúc này không chút cảm xúc nào.
Tới giây phút này cô ngược lại không thấy sợ hãi nữa. Cảm giác ngày trước khi đối đầu với Ken lại ùn ùn kéo tới. Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng cô đã không còn sự do dự và sợ hãi nữa.
Thì ra cô đã được tôi luyện đến mức này rồi sao? Bây giờ mỗi lần đứng nhìn mình trước gương, cô luôn cảm thấy mình và một Cù Khê Ngưng trước đây cô từng ghê tởm càng ngày càng giống nhau.
"Sáng nay GKang bật cho tôi nghe một đoạn ghi âm." Paul ngồi xuống sofa, khẽ lên tiếng: "Bên trong là nội dung cuộc đối thoại giữa Mark và tôi trong chuyến thăm nước A".
Cô im lặng đứng nguyên tại chỗ.
"Rene, là cô phải không?" Ánh mắt Paul khóa chặt cô lại: "Cô chỉ cần trả lời, phải hay không phải".
"Phải."
Paul hơi kinh ngạc, há hốc miệng, hai tay chống cằm: "Cô đúng là thành thực".
Cô bật cười.
"Còn nhớ khi được tôi phỏng vấn, cô đã nói gì không?" Paul nhắc lại nguyên văn, không sót một từ: "Tôi nguyện dành ra gấp mười vạn lần tinh lực so với bây giờ để trợ giúp ông, chỉ cần ông chấp nhận tin tưởng tôi".
"Tôi còn nhớ."
"Thế nên cô vẫn có thể làm một chuyện giống như trước đây cô đối xử với Ken?" Paul nhấn mạnh từng chữ, nhìn cô chằm chằm: "Lần nào cũng là vì Chase, đúng không?".
Lăng Họa không ngờ Paul lại nói thẳng tên anh ra. Cô âm thầm cuộn chặt tay lại, sống lưng dần đổ mồ hôi lạnh.
"Rene, vẫn là câu nói đó. Cô có lợi hại thế nào cũng chỉ là tôi của hơn hai mươi năm trước. Mấy mánh khóe đó của cô nhằm vào đâu tôi có thể nhìn thấy rõ ràng. Ánh mắt cô nhìn cậu ta đã bán đứng bản thân cô. Đây là khuyết điểm trí mạng của phụ nữ. Một người phụ nữ dù giỏi giang cách mấy cũng không thể giấu giếm được tình cảm đối với một người đàn ông."
Paul khoanh tay hai lại, dựa lưng ra sau ghế: "Kể từ lúc cậu ta xuất hiện ở nước A để cứu cô, tôi đã khẳng định được suy đoán của mình... Nhưng mà quả thực, bao nhiêu năm nay, gặp vô số người ưa nhìn, tôi cũng chưa từng gặp người đàn ông nào có sức hấp dẫn hơn cậu ta. Thế nên dù là một người phụ nữ lợi hại vẫn bị cậu ta thuần phục, tôi không bất ngờ".
Cô cắn môi.
"Mà cậu ta muốn gì, ngay từ đầu tôi đã nắm rõ. Từ khi cậu ta tới đây đuổi Tim đi tôi đã biết rồi."
"Vậy, nếu như thế, vì sao lâu nay ông không đưa ra đối sách?" Cô hỏi.
"Vì trái tim tôi quả thực không nằm ở đây." Một lát sau, Paul chợt bật cười: "Rene, thật ra tôi phải cảm ơn cô và Chase lần này đã thuận nước đẩy thuyền, để tôi có thể danh chính ngôn thuận làm theo tâm nguyện của mình".
Cô sững sờ, hoàn toàn không hiểu ý tứ của Paul.
"Cả tôi và cô đều biết hiện tại Chase đang nhắm vào vị trí của tôi, thế nên cậu ta luôn cố tình hạ thấp tôi trước mặt GKang, mục đích là muốn đuổi tôi tới nước A. Nhưng cậu ta không biết rằng thật ra tôi thật sự muốn tới đó giúp Mark. Cả đời này tôi có thể làm tới chức Phó Chủ tịch là đã mãn nguyện lắm rồi, tôi không hề muốn tiến thêm. Còn tình bạn giữa Mark và tôi lại sâu đậm hơn với GKang rất nhiều. Thế nên tôi chân thành muốn rời khỏi đây tới nước A làm cánh tay phải giúp ông ấy quản lý đất nước."
Lăng Họa tròn xoe mắt, không dám tin vào đôi tai mình.
... Sự tình đã chuyển hướng lệch hẳn khỏi dự tính ban đầu của cô. Cô những tưởng sau khi Paul biết cô đã bán đứng mình thì sẽ nổi trận lôi đình, đuổi thẳng cô ra khỏi cửa. Nhưng lại không nghĩ rằng tâm tư thật sự của Paul lại trùng hợp với con đường mà Cù Khê Ngưng muốn ông đi.
Từ bỏ cơ hội có thể cạnh tranh chức vụ cao nhất để tới nước A làm một Phó Chủ tịch muôn đời, sao có thể chứ?
"Có phải không dám tin không?" Paul mỉm cười: "Ván cờ của hai người tôi đã biết từ đầu, tôi không hề ngăn cản tất cả mọi chuyện xảy ra, bao gồm cả việc cô và cậu ta tới thành phố P... đều là vì muốn để Chase đi nốt nước cờ cuối cùng".
Cô dần dần thu lại biểu cảm kinh ngạc của mình, trầm giọng hỏi: "Lệnh của GKang là gì?".
"Ông ấy muốn tôi chọn lựa có sang nước A hay không. Tôi đồng ý ngay. Tôi cũng đã liên lạc với Mark rồi, tuần sau tôi sẽ lên đường."
Trái tim Lăng Họa đập thình thịch dữ dội, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.
"Tôi đã gửi tin nhắn cảm ơn và chúc mừng Chase rồi." Paul lắc lắc chiếc di động của mình: "Thứ Hai tuần sau, GKang sẽ tuyên bố cậu ta sẽ trở thành người kế nhiệm tôi".
Cô nhìn Paul, gần như không biết câu sau nên nói gì.
Cục diện này cô vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần lưới rách cá chết. Nhưng thật không ngờ kết quả lại nhẹ nhàng như vậy, còn tránh được một cuộc chiến đổ máu.
"Rene." Lúc này Paul đứng bật dậy khỏi ghế, đi về phía cô: "Tôi biết cô dốc hết tâm sức giúp đỡ Chase là vì tình cảm dành cho cậu ta. Nhưng tôi nghĩ cô còn hiểu rõ hơn tôi mọi thứ tình cảm trong Berker Palace này đều không đáng một xu. Một khi cậu ta ngồi lên được vị trí mong muốn sẽ lập tức bỏ rơi cô".
Trầm ngâm giây lát, cô đáp: "Có lẽ ông sẽ cho rằng tôi u mê cố chấp, nhưng đối với tôi, anh ấy là người xứng đáng ngồi lên vị trí ấy nhất".
Thân là thanh kiếm của anh, tay cô cũng đã dính đầy máu tươi rồi. Hoặc có lẽ thứ luôn chống đỡ để cô chiến đấu, ngoài thứ tình cảm rẻ mạt ấy ra còn là sự tự tin không lý do cô dành cho anh ngay từ ban đầu.
Dù anh tuyệt tình, lạnh lùng cỡ nào, thì ở trong lòng cô, từ đầu tới cuối cũng chỉ có anh đủ tư cách trở thành người nắm địa vị quyền lực nhất. Năng lực và thủ đoạn của người đàn ông này khiến anh từ lâu đã trở thành vị vua duy nhất trong lòng cô.
Mà cô, chỉ muốn phò tá vị vua đẹp nhất trong mắt mình lên ngôi.
Paul nhìn cô chăm chú một lát rồi nói: "Vậy thì, bây giờ cậu ta đã rất gần vị trí ấy rồi".
"Thế nên, tôi tự tay giết người mình cũng không uổng công vô ích." Cô cười khẽ: "Dù nói thế nào, cũng chúc mừng ông đạt được tương lai mà mình mong muốn. Mấy ngày tới, tôi cũng sẽ giúp ông cùng gia đình làm xong xuôi các thủ tục di dân tới nước A".
Nói xong, cô chuẩn bị quay người rời đi. Sau khi trải qua sự phản bội đã được dự liệu trước, cô vẫn cảm thấy Paul có lẽ không muốn tiếp tục nói chuyện với cô nữa.
"Rene." Ai ngờ được Paul bỗng gọi giật cô lại: "Thật ra, cô vẫn còn một sự lựa chọn khác".
Cô quay đầu lại.
"Nếu cô không muốn làm thanh kiếm bị cậu ta vứt bỏ sau khi lên ngôi vua thì cô có thể lựa chọn cùng tôi tới nước A. Sau khi Lina qua đời, Mark vẫn luôn tìm kiếm một thư ký như cô, hơn nữa ông ấy cũng đã biểu đạt ý nguyện này với tôi."
Paul nhìn cô chăm chú: "Sự bất trung của cô dành cho tôi chỉ kiến tạo trên nền tảng tình yêu với một người đàn ông khác, còn về phương diện công việc không có gì để bắt bẻ. Cô hãy chọn đi, tiếp tục làm thành kiếm của một người đã định sẵn sẽ bỏ rơi cô hay làm cánh tay phải của một người có cùng địa vị như thế, hơn nữa còn cho cô một quyền lực vô hạn?".
"Tôi cho cô một ngày để suy nghĩ."
***
Khi cô ra khỏi Berker Palace đã là hơn mười giờ tối.
Cả gia đình Paul cần hoàn thiện thủ tục di dân. Dù là Paul, vợ ông, hay các con thì cũng đều phải làm xong trong vài ngày ngắn ngủi. Nói chuyện với Paul xong, cô chưa hề ngơi nghỉ công việc và các cuộc điện thoại, tới giờ này mới miễn cưỡng được coi là xong công việc ngày hôm nay.
Ăn đại một bát mỳ bên đường xong xuôi, cô cũng không bắt xe mà đi bộ một cách yên lặng, không mục đích trên đường.
Đi mãi đi mãi, chẳng biết đã qua bao lâu, khi ngẩng đầu lên, cô bất ngờ đã tới một nơi mình hoàn toàn không ngờ đến.
Cô đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, như có thứ gì vừa rơi ầm ầm xuống khỏi đôi mắt cô, không còn một gợn sóng nào nữa.
"Thật ngại quá, tôi có thứ này phải giao tận tay cho Chase, anh ấy bảo tôi mang tới." Cô đi tới trước cửa căn biệt thự cao cấp, nói với người chịu trách nhiệm quản lý các vệ sỹ đứng trước mặt mình: "Anh chỉ cần báo lại với anh ấy, tôi là Rene".
Người đó nhìn cô một lúc rồi bảo người dưới đi qua thay ca, còn mình đi vào trong nhà.
Chẳng mấy chốc, đối phương đã quay về, gật đầu với cô tỏ ý cho phép cô vào.
Cô mỉm cười với các vệ sỹ rồi cất bước đi lên cầu thang.
Nhẹ nhàng gõ cửa, rất nhanh, từ bên trong đã có người mở cửa ra. Cù Khê Ngưng đứng bên trong, mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm, đeo kính, yên lặng nhìn cô.
Cô đẩy cửa đi vào, trở ngược tay khóa cửa lại.
Trong căn phòng yên ắng, gần như có thể nói là không có hơi thở của con người, vẫn giống như lần trước cô cùng con trai của Tạ Tu Dực tới đây, cô khóa trái cửa lại, sau đó tắt đèn đi.
Ánh mắt Cù Khê Ngưng sáng lên, anh giơ tay tháo kính xuống.
Đây giống như một ký hiệu khác biệt của riêng họ.
Một giây sau, cô vứt túi xách và chỗ tài liệu trong tay xuống đất, đẩy anh tới bên tường.
Sau khi nhanh chóng cởi cúc áo của anh, cô tiếp tục thuần thục ngồi sụp xuống, cởi khóa quần của anh.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt anh trong bóng tối, thuần thục cởi quần trong của anh, ghé tới.
Hơi thở của Cù Khê Ngưng từ bình tĩnh trở nên nặng nề. Loáng thoáng còn thấy từ cổ họng anh bật ra những tiếng gầm khẽ khàng. Một lát sau, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa, nhẹ nhàng đặt hai tay lên đầu cô để kéo mặt cô sát về phía mình.
Chẳng biết đã qua bao lâu, khi cằm cô bắt đầu nhức mỏi, anh mới kéo phắt cô dậy, nhanh chóng hoàn thành công việc đổi vị trí, ép sát cô vào góc tường.
Lăng Họa cảm giác váy của mình gần như bị anh kéo tung ra. Cô còn chưa kịp nói gì, anh đã từ phía sau đột kích.
Một tay anh giữ chặt eo cô, tay kia luồn qua lớp vải vòng ra phía trước, động tác vừa nhanh vừa mãnh liệt.
Ban đầu cô cắn chặt răng không muốn phát ra âm thanh nào, tới cuối cùng bị anh ép không thể nhịn nổi, từng tiếng ngâm nga đành bật ra.
Cuối cùng khi anh rút ra khỏi cơ thể cô, cô cố đè nén cảm giác gãy rời trên eo, quay người lại, chính thức kẹp chặt lấy hông anh.
"... Để em nhìn anh." Cô ôm lấy cổ anh, dường như muốn khắc lại khuôn mặt này vào trong trái tim mình...
~Hết chương 32~
*Lời tác giả: Dùng một câu là có thể tổng kết chương này: Ngủ nhiều sẽ khỏe mạnh. Hai con người đầy kinh nghiệm sau khi tán tỉnh nhau xong có lẽ đến lúc mỗi người mỗi ngả rồi chứ? Chương sau có nên nhảy vọt tới mười năm sau, Đại đế nhìn thấy Tiểu Họa đã lấy Đốc Mẫn dẫn con gái của mình làm cameo không nhỉ? Hahahahahahah, nghĩ thôi là muốn cười...
*Lời dịch giả: Kiến thức mới:
Giống chó Teddy (Puddle) được mệnh danh là loài chó "háo sắc" nhất trong các loài chó.
Nó là loài chó có IQ cao thứ hai, rất thân thiện, rất dính người, luôn tỏ vẻ ngây thơ vô số tội.
Tất cả những ai muốn nuôi nó đều nghĩ nó rất đáng yêu và dễ mến...
Nhưng kỳ thực khi đưa nó về nhà các hành động nó làm nhiều nhất lại là... gạ tình
Đừng nghiêm trọng, hành động thường xuyên cọ cọ vào đủ các loại vật dụng trong nhà của nó không - hề - liên - quan - đến tình dục~
Thân là một nhân vật có địa vị trong giới cún, nó chỉ làm động tác theo bản năng ấy để thể hiện sự "chinh phục", để tuyên bố địa vị cao hơn một chút của mình mà thôi.~