Vân Hoan âm thầm nắm chặt tay, vờ làm như không thấy áo hồng đó, quay đầu có chút mờ mịt nhìn Lục Sam: “A, tỷ tỷ ngươi? Họ gì, tên là gì? Còn bị bệnh? Bệnh gì? Nặng không?”
Nàng quay đầu nhìn Tư Hoa: “Tỷ tỷ nàng ở trong phủ, ngươi nhận được không?”
Tư Hoa nén cười, đi theo mờ mịt lắc đầu, “Nô tì vừa mới qua phủ, nào biết cái gì tỷ tỷ hay không tỷ tỷ.”
Lưu tẩu lập tức nhịn không được, phụt cười ra tiếng. Đúng rồi, nãi nãi vừa mới qua cửa, nào có thể nhận thức toàn bộ người? Lục Sam muốn hắt chậu nước bẩn ‘đố phụ’ này, thật là cũng quá sớm chút.
Chuyện này giống như đấm lên bông vải, không thể làm người ta xuống đài, chính nàng ta lại trở thành thằng hề.
Lục Sam lập tức tái mặt, Vân Hoan lại mở to hai mắt nhìn, càng thêm kinh ngạc, “Tỷ tỷ ngươi muốn làm tiểu thiếp của gia à! Sao gia chưa từng nói qua với ta? Ta thật sự không biết!”
Tư Niên ở một bên xem tình hình thấp giọng nói với Tư Hoa, giọng nói không lớn, nhưng cũng vừa vặn truyền vào trong tai Lục Sam: “Tỷ tỷ của nha hoàn cũng là nha hoàn nhỉ. Chẳng lẽ là tự mình trèo lên giường của gia? Chậc chậc...”
Lục Sam mặt từ xanh biến thành đen, lập tức nghẹn lời.
Vân Hoan lúc này cũng không giận, mắt thấy áo hồng bên ngoài vẫn không nhúc nhích, xem ra là xem màn diễn này quá nghiền. Nàng thản nhiên xoay người, giả vờ kinh ngạc nói: “Tướng công, sao chàng lại tới đây!”
Chàng nên lên sân khấu, tướng công!
Thật ra Tống Trường Bình đã đứng ở bên ngoài từ rất lâu, ước chừng là Vân Hoan
chân trước chân sau vừa bước vào trong bếp, khi Lục Sam nói ra thói quen của hắn, hắn liền đến. Lúc đó Thạch đầu muốn xông vào, đều bị hắn cản lại.
Tống Trường Bình thật sự thích xem bộ dáng của Vân Hoan lúc này, mỗi lúc như vậy, trên mặt nàng sẽ mang theo một tầng khí thế thần thánh không thể xâm phạm.
Tính tình của hắn luôn luôn ẩn nhẫn, xem nhiều bộ dáng cẩn thận chặt chẽ của cô nương nhà giàu, hắn liền phá lệ quý trọng Vân Hoan ngẫu nhiên phô trương, cùng với tự tin khi nói đến ẩm thực.
Hắn tin tưởng Vân Hoan có thể xử lí tốt trường hợp trước mắt, nhưng là không nghĩ tới, Vân Hoan lại thuận lợi giao cho hắn.
Khi Tống Trường Bình bị bắt lộ diện, gần như là nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Vốn muốn nhìn nàng diễn trò hay một lát, không nghĩ tới tiểu nương tử này lại thuận lợi đổ chuyện này lên người hắn. Xem diễn quả nhiên phải trá giá thật đắt!
Đều nói hắn là hồ lỳ bụng đầy nước đen, hắn thấy nương tử nhà hắn mới là mỹ nữ rắn ăn thịt người không nhả xương!
Xem, nhìn vẻ mặt đắc ý cả nàng đi!
“Tướng công,” Vân Hoan giận quá hóa cười, hai ba bước đến bên người Tống Trường Bình, ủy khuất nói: “Ta vừa mới vào cửa, không biết quy củ trong phủ. Không thể vào được phòng bếp này, cũng không thể chạm vào thức ăn của chàng, cũng không biết chàng không ăn món này, không ăn món kia, còn vô duyên vô cớ bị phòng bị... Ngay cả canh gà đều đã nấu xong, nhưng nghe nói chàng cũng không thích ăn?”
Còn dám thanh nhàn xem diễn? Khoản nợ vừa rồi còn chưa tính xong đâu, chuyện này lại thêm một khoản!
Nàng chăm chú nhìn Tống Trường Bình, đáy mắt mang theo một tia uy hiếp.
Khi bốn mắt tương tiếp, Tống Trường Bình bất đắc dĩ cười cười.
“Làm sao có thể. Tay nghề của nương tử, dù là Vĩnh Bình vương gia đều khen không dứt miệng, hạ nhân Tống phủ ai mà không biết. Chỉ cần là nương tử làm, ta chắc chắn ăn hết một ngụm cũng không chừa.” Tống Trường Bình cất giọng nói, đối diện Hướng Vân Hoan, một tay đặt lên eo Vân Hoan, đè thấp giọng cười nói: “Không tức giận nữa hả?”
“Nghĩ đến đẹp! Bên trong lòng ta đã có một quyển sổ, tất cả đều là chàng thiếu nợ. Mới chưa được bao lâu đã tăng thêm mấy khoản rồi.” Vân Hoan vừa thì thầm với Tống, một bên giương giọng khiêm tốn nói: “Vương gia tán thưởng.”
Theo người ngoài nhìn vào, hai người đều là ý cười hòa hợp, vô cùng tốt đẹp. Nào có nghĩ đến, hai người đều có tâm tư riêng, đang phân ca thấp.
“Còn có sổ sách à? Nếu ta có thế xử lí tốt chuyện trước mắt này, có thể bình khoản sao?” Tống Trường Bình cầu xin nói, giọng điệu vô cùng đáng thương.
Vân Hoan lập tức muốn bật cười, dứt khoát trầm mặt nói, “Nghiêm túc chút! Nếu lúc này chàng không cho ta mặt mũi, ta sẽ cho chàng một tháng không vào được cửa phòng ta. Đây tất cả đều là nợ chàng chọc, nếu chàng không thu thập sạch sẽ, ta đến từ chỗ nào, sẽ trở về chỗ đó!”
“Đều đã thành người của ta, còn muốn về đâu!” Tống Trường Bình tay vịn bên eo Vân Hoan, âm thầm nhéo một cái.
Vân Hoan hơi hơi tránh ra, cũng trầm mặt, “Cho ta một phong hưu thư, ta đều có vui vẻ của ta! Đến lúc đó, xem ai trôi qua khoái hoạt hơn ai!”
“.....”
Một câu nói ra, Tống Trường Bình lập tức đen mặt: mới thành thân ngày thứ hai, nàng đã nghĩ muốn hưu thư? Vấn đề là, lấy quan sát của Tống Trường Bình về Vân Hoan, nếu hắn thật sự cho nàng một phong hưu thư, nàng quả thật có thể sống khoái hoạt vui vẻ!
Cưới một nương tử có tay nghề, quả thực không phải một lựa chọn tốt!
“Được, ta tới thu thập sạch sẽ, có chỗ tốt gì?” Tống Trường Bình tiếp tục cò kè mặc cả.
“Nhìn chàng biểu hiện!” Vân Hoan gửi cho hắn một cái mị nhãn.
Tống Trường Bình trong lòng mắng một câu: mỹ nhân kế? Nàng cũng sẽ dùng! Lời này lập lờ nước đôi, sau cùng là có lợi hay có hại, còn không phải do nàng định đoạt.
Nhưng chết người chính là, mỹ nhân kế này, sao hắn lại hưởng thụ như vậy đây!
Hai người tự nhiên mặt mày đưa tình, Lục Sam ở bên cạnh nhìn suýt thì xé nát chiếc khăn trong tay.
Tống Trường Bình rời mắt khỏi Vân Hoan, sắc mặt cũng trầm xuống, lập tức khôi phục bộ dáng thanh lãnh ngày thường.
“Lục Sam, ta ở bên ngoài tìm cho hai tỷ muội người một gian viện, hôm nay các ngươi liền chuyển ra đi.”
“Cái gì?” Tống Trường Bình vừa dứt lời, Lục Sam lại chợt ngẩn ra. Ngay cả Vân Hoan cũng kinh ngạc nhìn Tống Trường Bình: thằng nhãi này dao sắc chặt đay rối, dường như cũng quá nhanh chút thì phải?
“Khi các ngươi vào phủ cũng không kí khế ước bán thân, các ngươi vốn tự do. Mấy năm nay các người ở bên cạnh ta hầu hạ, chịu mệt nhọc, lòng ta cũng cảm kích. Hiện thời các ngươi cũng đến tuổi xuất giá, nếu lại đứng bên người ta, sẽ trì hoãn các ngươi. Thời gian trước ta bảo Thạch đầu xem một gian viện ở thành Tây, trước cửa vừa vặn là gian hàng, các ngươi muốn cho thuê hay là tự mình mở cửa hàng đều được, cuộc sống thế nào cũng đều có thể trôi qua.” Tống Trường Bình thản nhiên nói.
Lục Sam tuyệt không nghĩ tới Tống Trường Bình đã sớm có ý niệm để các nàng rời đi, trước là giả, lúc này mới là nước mắt thật sự: “Gia, ta không đi.....”
“Tỷ tỷ ngươi mấy năm trước lưu lại bệnh căn, Lưu đại phu đã sớm trị khỏi. Nếu có chỗ nào không thoải mái, đại phu bình thường không xem được, ngươi lại đến tìm Thạch đầu, Thạch đầu sẽ giúp ngươi.” Tống Trường Bình tiếp tục nói.
Thạch đầu lấy từ trong ngực ra khế đất và khế ước mua bán nhà, giao đến trong tay Lục Sam, Lục Sam cuống quít đẩy ra, rơi lệ nói: “Gia, ta không đi! Tỷ muội chúng ta ở bên cạnh ngài hơn mười năm, sao ngài có thể nói đuổi liền đuổi chúng ta!”
“Ngươi hồ đồ à!” Thạch đầu quát lớn, nói: “Bình thường nha hoàn rời phủ có ai mang theo phòng rời đi? Gia đều đã thay các ngươi suy nghĩ tốt rồi, ngươi còn có cái gì không vừa lòng! Nếu không phải gia nhớ kỹ tình cảm cũ, ngài chính là một phân tiền cũng không cho liền đuổi các ngươi đi, người khác cũng sẽ không nói ngài một câu không tốt!”
Lục Sam nghẹn ngào, miệng hàm hồ nói: “Gia đuổi chúng ta đi, là vì ta đắc tội nãi nãi sao?”
“Không có quan hệ với nãi nãi. Gia tháng trước đã phân phó ta tìm phòng ở, khi đó còn chưa biết muốn thành thân với nãi nãi đâu. Gia đây là thật tình muốn tốt cho các ngươi, ngươi cũng đừng không biết đủ.” Thạch đầu khuyên, lại từ trong lồng ngực lấy ra một túi tiền nhét vào tay Lục Sam, “Gia bảo ta cho các ngươi. Phòng ở này ngay tại thành Tây, không xa, rảnh rỗi ra cũng sẽ đến xem các ngươi.”
“Nhưng là...” Lục Sam còn muốn giãy dụa, Thạch đầu giận, thấp giọng mắng: “Nhưng là cái gì chứ! Vừa rồi ngươi nháo như vậy, gia đã đứng ở bên ngoài, ngươi có tâm tư gì gia còn không biết? Lúc này gia nể mặt ngươi, ngươi hãy nhận. Nếu để cho Lục La biết chuyện hơm nay, xem nàng có cho ngươi đồ tốt ăn không!”
“Ta sợ tỷ tỷ đau lòng!” Lục Sam hơi hơi lớn giọng nói: “Tâm tư của tỷ tỷ với gia ngươi cũng biết đến, nếu như tỷ ấy nhất thời nghĩ không thông...”
“Vậy cũng là tạo hóa của nàng, không liên quan đến ngươi!” Thạch đầu lập tức lớn giọng mắng, “Không nên nghĩ cũng đừng nghĩ, suy nghĩ nhiều, cũng chỉ mệt đến bản thân mà thôi!”
Vân Hoan từ đầu đến cuối đứng một bên, chỉ khi Lục Sam nói đến ‘tâm tư của tỷ tỷ với gia’, như có đăm chiêu nhìn thoáng qua Tống Trường Bình.
Tống Trường Bình lập tức căng thẳng, vội vàng ghé sát vào, thấp giọng nói với Vân Hoan: “Nương tủ tốt, nàng đừng giận. Lát nữa trở về phòng, ta sẽ tỉ tỉ giải thích với nàng.”
Vân Hoan chỉ hừ lạnh, không để ý đến hắn.
Một bên này, sau khi Thạch đầu thì thầm với Lục Sam một hồi lâu, Thạch đầu mới dẫn nàng ta đến trước mặt Vân Hoan, cười nói: “Nãi nãi, Lục Sam biết sai rồi, giờ đến nhận lỗi với ngài.”
“Nãi nãi, Lục Sam không nên va chạm ngài, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho Lục Sam.” Lục Sam gọn gàng linh hoạt dập đầu ba cái, xoay người lại nói với Trường Bình: “Gia, Lục Sam nghe lời ngài, hôm nay liền rời phủ. Sau này ngài còn có chỗ nào cần dùng tỷ muội chúng ta, cứ việc sai sử chúng ta!”
Theo đó là ba cái dập đầu, dập đầu xong nằm ở trên đất thật lâu cũng không dậy nổi.
Thạch đầu quay đầu đi, cảm thán thở dài một hơi: chuyện đại gia nhà hắn suy nghĩ, nhất định sẽ không phải nhất thời nảy ra. Một tháng trước khi đại gia phân phó hắn tìm phòng ở, hắn còn không rõ. Bây giờ nghĩ đến, ước chừng chính là lúc đó, Đại gia âm thầm tìm Vĩnh Bình vương gia vương phi. Vì để cuộc sống của nãi nãi ở Tống phủ không khó qua, Đại gia mất không ít tâm tư.
Nếu không phảu Lục La đột nhiên ngã bệnh, có lẽ mấy ngày trước đây Đại gia đã bảo tỷ muội bọn họ chuyển ra rồi. Lại làm sao có thể kéo dài đến hôm nay?
Muốn trách cũng chỉ có thể trách Lục Sam không tốt, hôm nay buổi sáng nháo, bây giờ lại nháo, làm cho Đại gia không thể không hạ quyết tâm.
Sắc mặt Tống Trường Bình dù khá nhạt, nhưng thấy vậy cũng động dung, thấy nàng ta không dậy nổi, thanh lãnh nói: “Đứng lên đi. Sau này nếu có khó khăn gì, liền cùng Thạch đầu nói một tiếng.”
Lục Sam cúi đầu ‘dạ’ một tiếng, sau khi đứng dậy cũng không nhìn Tống Trường Bình, quay người liền đi, tốc độ cực nhanh.
Vân Hoan nhìn bóng lưng nàng ta, trong lòng yên lặng lắc đầu: Tống Trường Bình là nam nhân, có lẽ ở phương diện nào đó quá mức trì độn. Theo ý nàng, Lục Sam này với hắn, sao chưa từng có tình? Đáng tiếc thân mình tiểu thư mệnh nha hoàn, chung quy không thể như nguyện.
“Đi giúp bọn họ đi.” Tống Trường Bình dặn dò. Thạch đầu ‘dạ’ một tiếng, vội vàng đuổi theo, Lục Liễu đã ra sân, đi về phía Lục La ở.
Hai người đi rồi, Lưu tẩu và hai nha hoàn khác ngược lại bó tay bó chân, dè dặt cẩn trọng xin chỉ thị của Tống Trường Bình và Vân Hoan, nói: “Đại gia, Đại nãi nãi, đêm nay cơm...”
“Toàn bộ đều triệt. Đại nãi nãi muốn cái gì, các ngươi lại chuẩn bị thêm một phần.”
“Bây giờ trời đã tối rồi, gia ngài không thể bị đói....” Lưu tẩu lại hỏi.
Tống Trường Bình ôm Vân Hoan, mắt cũng không nháy, “Đại nãi nãi nguyện ý nấu cái gì ta liền ăn cái đó, bất luận bao lâu, ta đều chờ!”
Lời nói này thật sự là buồn nói, một bên hai cái nha đầu mặt đều đỏ bừng, Tư Hoa Tư Niên cười trộm, chỉ riêng Lưu tẩu đã thành thân, hâm mộ nói: “Đại gia và nãi nãi tình cảm thật tốt!”
Phu thê mới cười, giống như mỡ trong mật, sao có thể không làm người hâm mộ?
Vân Hoan bị làm cho mặt thẹn hồng, trong lòng lại ấm áp, vung tay lên nói: “Không cần chuẩn bị phần khác. Những nguyên liệu ngươi đã chuẩn bị xong, vừa vặn cho ta mượn dùng.”
“Vậy thì... Vất vả nương tử rồi!” Tống Trường Bình vươn người thở dài, bên miệng nhếch lên nụ cười xấu xa.
Vân Hoan chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp, trực giác sắp có chuyện xấu, quả nhiên, Tống Trường Bình nói một mình Vân Hoan có thể thu phục tất cả, đuổi tất cả mọi người trong phòng bếp ra ngoài.
Khi chỉ còn thừa lại hai người bọn họ trong phòng bếp, Vân Hoan thấp giọng nói: “Quân tử xa nhà bếp, chàng ở lại chỗ này làm gì?”
“Nương tử, vừa rồi ta biểu hiện còn có được không?” Tống Trường Bình nháy mặt, cong miệng, vươn tay liền vòng qua thắt lưng Vân Hoan, nuốt nước miếng nói, “Lúc nãy nương tử nhận lời muốn thưởng cho ta đâu?”