Chương 32
“Nói với mợ chủ một tiếng, rằng tối nay có lẽ tôi về rất muộn, bảo cô ấy không cần phải đợi tôi đâu.”
“Vâng, cậu chủ.” Sau khi người hầu cung kính đáp lại một tiếng thì đi lên tầng truyền đạt lại cho Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt vừa mới tắm xong, sau khi nghe xong thì ánh mắt vô cùng cô đơn, sau đó Đỗ Minh Nguyệt ngồi ngẩn một mình trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Không cần đợi sao?
Nhưng cô đã quen với việc mỗi ngày có anh bên cạnh rồi, sự cô đơn tự do lan tràn khắp căn phòng.
Sau khi Lâm Hoàng Phong cúp điện thoại, nhìn điện thoại ngẩn ra một lúc lâu, cảm giác giữa hai người vừa xa lạ nhưng lại có chút ấm áp.
Khóe miệng bất giác nở nụ cười nhạt, Lâm Hoàng Phong xuống tầng lái xe đến địa chỉ mà Hoàng Thành Trung gửi cho anh, là một quán bar mới khai trương.
Chủ của quán bar này không phải ai khác mà chính là một người chơi trong nhóm bọn họ – Cung Quý Dương. Hôm nay Hoàng Thành Trung gọi anh đến là muốn làm tiệc chúc mừng cho người anh em này.
Lâm Hoàng Phong vào phòng bao, mấy người bọn họ đã ánh mắt mơ màng, thân hình lâng lâng, đã uống không ít rồi. Nhìn thấy người bạn cũ đến, bọn họ loạng choạng đứng dậy chào hỏi.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, bọn tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không đến chứ.” Hoàng Thành Trung mở miệng oán hận, Lâm Hoàng Phong bật điện thoại lên, ánh sáng chói lóa trên màn hình điện thoại khiến mắt anh ta hơi khó chịu.
Thời gian biểu thị trên màn hình đúng với thời gian mà bọn họ đã hẹn với nhau.
“Là mấy người đến sớm quá.” Lâm Hoàng Phong vô tội cho anh ta nhìn điện thoại, dường như muốn chứng minh cho bản thân mình.
Hoàng Thành Trung bất lực, Lâm Hoàng Phong luôn luôn đúng giờ như vậy, không đến muộn, cũng không bao giờ đến sớm.
“Tôi về trước đây.” Lưu Nguyệt Nga ngẩng đầu uống cạn ly rượu đế, phá vỡ sự hòa hợp.
Cả hai đều biết Lưu Nguyệt Nga vẫn còn giận Lâm Hoàng Phong nên không cản lại, chỉ nói mấy câu cẩn thận, biểu đạt sự quan tâm giữa bạn bè với nhau.
Sau khi Lưu Nguyệt Nga đi thì bầu không khí trong phòng bao lại trở nên náo nhiệt, ba người đàn ông ở cùng với nhau, chủ đề tán gẫu càng ngày càng không có giới hạn.
Nói về mấy chuyện ngày xưa, ai cũng dở khóc dở cười, ánh mắt khẽ híp lại, ý nghĩ đã trôi về cái tuổi vô lo vô nghĩ ấy.
Hoàng Thành Trung và Cung Quý Dương đang muốn đi tiếp tăng hai nên không uống nhiều. Ngược lại Lâm Hoàng Phong, không biết vì cái gì mà ánh mắt có chút cô đơn.
Sau khi uống vài chai rượu, dường như Lâm Hoàng Phong uống không đã, lại gọi thêm một số loại rượu đặc biệt.
“Người anh em, cậu bị làm sao vậy? Có phải chị dâu không cho cậu vào phòng không?” Hoàng Thành Trung nhếch miệng cười đùa, không ngờ bị ánh mắt sắc như dao của Lâm Hoàng Phong liếc sang cảnh cáo, anh ta vội vàng ngậm miệng lại.
“Ha ha ha. Khụ khu, tôi nói cậu uống ít một chút, không phải là đang lo lắng cho cậu sao?”
Mấy người nói nói cười cười, Lâm Hoàng Phong mới đến đã uống say đến bất tỉnh nhân sự, chỉ còn Hoàng Thành Trung và Cung Quý Dương nhìn nhau.
Lấy điện thoại trong túi Lâm Hoàng Phong ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Đỗ Minh Nguyệt, Hoàng Thành Trung thử tìm mật mã một lúc lâu, cuối cùng vẫn không mở được, Cung Quý Dương quay đầu nhìn sang.
“Tôi thấy… có phải đầu cậu bị lọt nước cống vào rồi không?” Cung Quý Dương bất lực đỡ trán, cầm lấy điện thoại, cầm lấy tay Lâm Hoàng Phong ấn vào.