Cuối cùng, Dụ Lạc Ngâm cũng không có phúc khí ăn đồ Quý Tuệ Dĩnh đích thân làm, mặc dù sắc thái phong phú, nhưng cậu cũng không có mặt mũi để ở lại.
Sau khi nhìn thấy thùng giấy kia cũng ăn không vô, chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi yên tĩnh bình ổn lại cảm xúc rối loạn của mình, cuối cùng gần như là ‘chạy trối chết’.
“Dì ơi thật ngại quá, đột nhiên cháu…” Đôi môi mỏng của Dụ Lạc Ngâm có chút trắng bệch, miễn cưỡng cười nói, “Đột nhiên cháu hơi khó chịu, cháu xin phép về trước ạ.”
“Sao sắc mặt cháu lại khó coi thế?” Quý Tuệ Dĩnh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dụ Lạc Ngâm, kinh ngạc quan tâm hỏi han, “Có phải mùa đông mà mặc ít quá rồi không?”
“Không sao đâu ạ.” Dụ Lạc Ngâm lắc đầu, “Cháu về nhà ngủ một giấc là tốt rồi.”
“Vậy à, vậy lần sau mời cháu tới ăn cơm, hôm nay cảm ơn cháu rất nhiều.” Quý Tuệ Dĩnh tiếc nuối nỉ non, mở miệng định kêu Bạch Tầm Âm ra tiễn khách, “Âm…”
“Dì ơi đừng.” Dụ Lạc Ngâm vội vàng cắt lời, “Dì đừng gọi Bạch Tầm Âm, có lẽ cậu ấy đang làm bài tập.”
Quý Tuệ Dĩnh theo bản năng thu hồi giọng nói.
“Không cần tiễn đâu ạ, dù sao ngày mai cũng sẽ gặp ở trường thôi ạ.” Dụ Lạc Ngâm miễn cưỡng tìm về một chút lý trí, nụ cười không chê vào đâu được, “Hẹn gặp lại dì ạ.”
“Được rồi.” Quý Tuệ Dĩnh chỉ đành mở cửa giúp cậu.
“Đúng rồi, dì ơi.” Cả người Dụ Lạc Ngâm khựng lại, đôi mắt không tự giác nhìn về phía thùng giấy kia, tìm cớ, “Cháu giúp dì vứt thùng rác này đi nhé.”
Quý Tuệ Dĩnh ngẩn người, có chút do dự, “Tầng bảy cao quá, cháu…”
“Không sao ạ.” Dụ Lạc Ngâm mỉm cười chân thành đáng tin, “Cháu có sức lớn, để cháu giúp dì.”
Mặc dù thời gian ở chung khá ngắn, nhưng cách cư xử của Dụ Lạc Ngâm khiến Quý Tuệ Dĩnh cho rằng cậu là đứa trẻ vô cùng nhiệt tình – khác với mấy tên nhóc phản nghịch bây giờ, vì thế bà cũng không kiên trì từ chối, đưa thùng giấy cho cậu.
“Làm phiền cháu rồi.”
“Không phiền đâu ạ.” Dụ Lạc Ngâm lắc đầu, vô cùng ngoan ngoãn, “Tạm biệt dì ạ.”
Mãi cho tới khi ra khỏi nhà Bạch Tầm Âm, rời khỏi toà nhà, tiểu khu này, vẻ ung dung trên mặt Dụ Lạc Ngâm mới hoàn toàn vỡ vụn, chậm rãi để lộ sự buồn bực đè nén đã lâu trong lồng ngực.
Chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dụ Lạc Ngâm không mang thùng giấy kia tới chỗ vứt rác mà ôm trở về ‘nhà’ – không phải khu biệt thự ở cùng với Dụ Viễn và Cố Uyển, mà là căn phòng tự mình thuê ở gần Tam Trung.
Mới đầu cánh tay quấn băng vải còn cảm thấy gió rét thổi qua vô cùng đau đớn, bây giờ hoàn toàn không có cảm giác nữa.
Lúc trở về mới phát hiện trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Chu Tân Tuỳ lại tới đây ở ké, đang vừa làm bài tập vừa ăn mỳ trong phòng khách.
Cậu ta nghe thấy động tĩnh, cũng không ngẩng đầu nói với Dụ Lạc Ngâm, “Họ hàng tới nhà chơi, ầm ĩ quá nên trốn tới chỗ mày.”
Chu Tân Tuỳ thích sự yên tĩnh, số lần tới nơi này cũng nhiều hơn những người khác. Dụ Lạc Ngâm tập mãi cũng thành thói quen, lười để ý tới cậu ta, ôm thùng giấy trong ngực, mặt không biểu tình đi vào, thần sắc có thể nói là chết lặng.
Cậu đặt thùng đồ ở trên bàn, cụp mắt ngẩn ngơ nhìn đống giấy gói sắc màu rực rỡ ở bên trong.
Lúc Chu Tân Tuỳ đi vứt rác qua, nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Dụ Lạc Ngâm thì kinh ngạc nhướn mày, đi tới nhìn đống đồ cậu mang về —
“Dụ Lạc Ngâm.” Chu Tân Tuỳ nâng ly nước lên uống, không khách khí trào phúng, “Dáng vẻ của ngài đây là vừa đi nhặt ve chai về đấy à?”
Cậu ta có chút dở khóc dở cười, ngón tay thon dài vân vê đống giấy gói, thầm nghĩ đây là đống đồ gì không biết?
Trời đất chứng giám, thời buổi này rồi ai cũng chọn đóng hộp quà, chẳng ai chọn dùng giấy sặc sỡ thế này để gói quà cả.
“Buông ra.” Dụ Lạc Ngâm lạnh lùng mở miệng, cướp sạch đống giấy gói trong tay Chu Tân Tuỳ về, sau đó ôm lấy cái thùng giống như bảo bối về phòng ngủ.
Chu Tân Tuỳ, “Mày uống lộn thuốc đấy à?”
“A Tuỳ.” Dụ Lạc Ngâm lấy chai nước lạnh, ngẩng đầu uống hơn nửa chai, mãi cho tới khi cảm nhận được toàn cơ thể được nước lạnh làm cho tỉnh táo mới ngồi xuống sofa, ánh mắt thất thần nhìn ngón tay mình như đang nói chuyện với không khí, “Tao và Bạch Tầm Âm xảy ra chuyện, chia tay rồi.”
Bàn tay cầm bút của Chu Tân Tuỳ khựng lại, quay đầu nhìn Dụ Lạc Ngâm như nhìn quả cà tím, dừng một chút vẫn nói thẳng, “Bọn tao biết cả rồi.”
…
“Mấy ngày nay hai đứa chúng mày không để ý tới nhau, Bạch Tầm Âm nhìn mày như nhìn kẻ địch vậy.” Chu Tân Tuỳ thẳng thắn thành khẩn đả kích, “Còn ai mà không nhìn ra chứ?”
Cũng chỉ có Dụ Lạc Ngâm mấy hôm nay tâm phiền ý loạn nên không rảnh để ý tới mọi người xung quanh thôi.
Đối phương ngây người một lúc rồi cười tự giễu rồi chậm rãi nói, “Thì ra chúng mày đều biết.”
Cậu cũng thật ngu ngốc.
“Nhưng mà bây giờ mày bày ra dáng vẻ mất mát đau buồn thế này làm gì? Luyến tiếc Bạch Tầm Âm à?” Chu Tân Tuỳ cười cười, “Không phải mày nói chỉ vì cá cược, muốn chơi bời chút thôi sao?”
Đây là lời trước kia mình đã nói sao? Từ miệng Chu Tân Tuỳ nghe được những lời khốn nạn mình từng nói, Dụ Lạc Ngâm không khỏi có chút mơ hồ.
“Bây giờ…” Chu Tân Tuỳ đánh giá vẻ mặt cậu, không khỏi bật cười, “Mày hối hận đấy à? Thích người ta rồi?”
Dụ Lạc Ngâm dựa vào ghế sofa mềm mại, sống lưng căng thẳng, khẽ nói, “Không được sao?”
“Không phải là không được, chỉ là đáng đời mày lắm.” Chu Tân Tuỳ nhún vai, “Nhưng mà cũng không có gì bất ngờ cả, Bạch Tầm Âm cũng khá hấp dẫn.”
Chu Tân Tuỳ hiếm khi ‘khích lệ’ người khác, nghe thấy lời này, đôi mắt của Dụ Lạc Ngâm chợt có chút nguy hiểm.
Cậu bình tĩnh nhìn Chu Tân Tuỳ, “Mày thích cậu ấy?”
“Đồ ngu.” Chu Tân Tuỳ cười châm chọc, “Tao thích lái máy bay hơn.”
Khẩu vị cậu ta khác lạ, không thích mấy cô gái bằng hay nhỏ tuổi hơn mình.
Bấy giờ Dụ Lạc Ngâm mới chậm rãi nhớ ra nguyên nhân ‘không thể miêu tả’ nào đó mà thằng nhóc này mới chăm chỉ học tập, liều mạng muốn vào chung một trường đại học với ‘chị gái’ nhà bọn họ… cậu mới hơi yên tâm.
Lúc cậu thích một người, muốn coi cô ấy trở thành bảo bối của mình, cảm giác như cả thế giới này đều biến thành ‘tình địch’, ai cũng đáng đánh.
“Tao thích cậu ấy, cũng hối hận rồi.” Dụ Lạc Ngâm sảng khoái thừa nhận, cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà, đường cong từ cằm đến cổ tinh xảo, lẩm bẩm tự nói, “Tao đã làm sai rồi.”
Từ sau khi nhìn thấy thùng giấy gói ở nhà Bạch Tầm Âm, Dụ Lạc Ngâm mới biết được mình hoàn toàn sai rồi.
Bạch Tầm Âm thà rằng cất giữ đống giấy gói táo màu mè không đáng giá, còn hơn là nhận lấy lắc tay giới hạn Tiffany mà cậu tặng.
Mà bản thân trước đó còn tưởng rằng cô muốn gây chuyện, cho rằng những lời khốn nạn mình nói không hề quan trọng, cho rằng dùng tiền, dùng thủ đoạn làm nũng lấy lòng là có thể dỗ dành cô quay về…
Dụ Lạc Ngâm, mày đúng là tên khốn, cậu cười tự giễu, có chút suy sụp.
“Biết hối hận thì đi xin lỗi cầu xin tha thứ đi, ở đây suy sụp thì làm được gì?” Chu Tân Tuỳ cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm bài tập, bỏ đá xuống giếng lạnh nhạt nói, “Ai bảo trước đó mày làm xằng làm bậy, đáng đời.”
Dụ Lạc Ngâm trầm mặc một lát, lắc đầu – bây giờ cậu mới ý thức được, Bạch Tầm Âm sẽ không tuỳ tiện tha thứ cho cậu, có xin lỗi cũng vô dụng thôi.
“Anh Dụ này, mày ở đây than ngắn thở dài cũng không thể giải quyết được vấn đề đâu.” Chu Tân Tuỳ nhướn mày, ngón tay xoay bút, “Nếu là tao, tao sẽ tìm mọi cách để vãn hồi mọi chuyện.”
Xin lỗi, dỗ dành, cái gì có thể làm thì làm hết.
Nhưng mà, Chu Tân Tuỳ không biết, những cái đó Dụ Lạc Ngâm đã từng thử hết, tất cả đều vô dụng.
Bạch Tầm Âm không phải người mà cậu có thể tuỳ tiện dùng mấy câu ngon ngọt là có thể dỗ dành, muốn đả động cô… có lẽ cần phải biết rằng cô đã trải qua cái gì, sẽ bị lay động bởi thứ gì mới được.
Hôm nay nhìn hoàn cảnh sống của Bạch Tầm Âm, nhà ở chật chội, người ba ở bệnh viện, còn có sự mặc cảm tự ti vì là một người câm…
Dụ Lạc Ngâm mơ hồ hiểu rõ tại sao Bạch Tầm Âm lại mẫn cảm với hai chữ ‘cá cược’ như vậy.
Cô không phải đứa trẻ trưởng thành trong gia đình viên mãn, càng khó có thể chữa lành hai từ ‘tổn thương’.
Chỉ là, cậu nên làm thế nào mới có thể hiểu rõ Bạch Tầm Âm, mới có thể biết đến tột cùng là cô đã trải qua cái gì?
Lúc này, Dụ Lạc Ngâm mới phát hiện bản thân không hiểu rõ cô gái nhỏ một chút nào, trước kia lúc ở bên nhau, cậu chỉ lo hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của cô, trước nay chưa từng thử đi sâu vào trong nội tâm cô.
Lúc bọn họ ở bên nhau, vẻ mặt Bạch Tầm Âm lúc nào cũng vui vẻ, chưa từng thể hiện sự u sầu, cậu cũng tin vậy.
Dụ Lạc Ngâm cho rằng, tuổi trẻ ở bên nhau cũng chỉ là ‘chơi bời’ mà thôi, từ nhỏ cậu cũng chưa bao giờ tìm hiểu sâu một người nào cả, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ sẽ để một ai hiểu rõ về mình – thói quen lúc nào cũng duy trì khoảng cách ‘lễ phép’ không gần không xa với mọi người.
Nhưng mãi cho tới khi cần phải tìm hiểu về một người, cậu mới phát hiện thói quen này đáng sợ tới cỡ nào.
Dụ Lạc Ngâm không có đầu mối suy nghĩ, đầu ngón tay khẽ xoa mu bàn tay, trong lòng bực bội rất muốn hút thuốc.
Nhưng mấy ngày nay, trong túi áo đồng phục đều rỗng tuếch, không có gì cả.
Đôi lông mày của Dụ Lạc Ngâm nhíu lại, dứt khoát trở về phòng – đi ngủ, tạm thời không nên suy nghĩ gì cả.
Chẳng qua, trong nháy mắt vừa đứng dậy, đầu bỗng hiện lên một cái tên, bước chân của Dụ Lạc Ngâm khựng lại, đôi mắt sáng ngời.
Ngày hôm sau, nhân lúc Bạch Tầm Âm không để ý, Dụ Lạc Ngâm kéo Ninh Thư Mạc tới một góc.
“Này này này.” A Mạc đột nhiên cảm thấy trước mắt tối đen, ngẩng đầu đã nhìn thấy vẻ mặt ý đồ của Dụ Lạc Ngâm, sự đột ngột khiến cô hoảng sợ, theo bản năng lui về sau, tay ôm lấy vai phòng bị hỏi, “Cậu kéo tôi ra đây làm gì? Có chuyện gì thế?”
“Có việc.” Từ sau khi biết chuyện của Bạch Tầm Âm, ngay cả lời nói hàng ngày của A Mạc cũng cất chứa dao kiếm đâm chọc Dụ Lạc Ngâm, cậu khách khí nói, “Tôi muốn hỏi cậu chút chuyện về Bạch Tầm Âm.”
Vừa nghe thấy ba chữ ‘Bạch Tầm Âm’, sắc mặt A Mạc đã trở nên nặng nề, lửa giận lại bừng bừng, không tài nào áp chế nổi.
“Cút ngay.” A Mạc lạnh lùng cười nhạo, “Cậu đừng hỏi tôi, cậu không xứng nhắc tới tên của Âm Âm.”
“Cậu cứ cho rằng tôi không biết xấu hổ cũng được.” Dụ Lạc Ngâm cười khổ một tiếng, hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của mình, “Tôi biết tôi không xứng, nhưng tôi vẫn muốn hỏi.”
A Mạc sửng sốt.
“Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu ấy…” Dụ Lạc Ngâm dừng một chút, gian nan hỏi ra miệng, “Cậu ấy từng xảy ra chuyện gì nên mới không thể nói chuyện được không?”
Vẻ mặt A Mạc lạnh lẽo, đẩy mạnh Dụ Lạc Ngâm ra ngoài.
“Dụ Lạc Ngâm, không xứng chính là không xứng, cậu hỏi chuyện của Âm Âm làm gì? Muốn giả bộ làm tình tháng hay là muốn tiếp tục chơi đùa cậu ấy?” A Mạc cười lạnh, nhanh chóng nói tiếp –
“Tôi thật sự không hiểu Âm Âm nhà tôi đã chọc giận cậu lúc nào mà cậu lại đối xử với cậu ấy như thế, cậu có thù oán gì với cậu ấy sao? Đồ đê tiện!”
“Người bình thường cũng không vì một vụ cá cược mà làm ra trăm phương ngàn kế theo đuổi người khác, cố ý làm người ta chìm sâu trong đó rồi đá văng người ta ra! Cậu đúng là đồ tâm cơ độc ác!”
“Từ nhỏ tới lớn Âm Âm chưa yêu ai bao giờ, lên cấp ba thì vì bản thân không thể nói nên bị bọn Thịnh Sơ Nhiễm bắt nạt, cậu ấy không hề có lòng tin với bạn bè xung quanh, cuộc sống vô cùng áp lực, những chuyện này cậu biết sao?!”
“Cậu căn bản không biết một thứ gì hết, không biết suy nghĩ của cậu ấy thế nào, không biết cậu ấy phải hạ quyết tâm bao nhiêu mới chấp nhận cậu, kết quả đồ chó chết nhà cậu lại nói là vì cá cược! Cậu thêu dệt cho cậu ấy một ảo cảnh tươi đẹp rồi lại đập nát nó, ép buộc cậu ấy phải tỉnh lại! Dụ Lạc Ngâm, loại người không có trái tim như cậu mà còn muốn tìm hiểu về cậu ấy sao?”
“Cậu không hề nghĩ tới, nếu không cậu cũng sẽ không vì một vụ cá cược chó má mà tới tiếp cận cậu ấy!”
“Cậu không xứng tới gần Âm Âm, về sau cách cậu ấy xa ra!”
…
Những lời này, từ sau ngày đó ở trường học nghe được hai chữ ‘cá cược’ đáng chết từ miệng Dụ Lạc Ngâm, A Mạc đã nghẹn lại trong lòng rất lâu rồi.
Nhưng mà không có cơ hội, cô vẫn chưa thể nói ra.
Bây giờ khó khăn lắm mới có lúc Dụ Lạc Ngâm chủ động tìm tới cửa ăn mắng, A Mạc đương nhiên không hề khách khí mắng chửi cậu.
Chỉ là nói xong lời cuối cùng, người đau lòng chính là mình. Vành mắt phiếm đỏ, cô cũng không muốn mất mặt, dùng sức lau mắt rồi trừng Dụ Lạc Ngâm một cái, sau đó mới xoay người chạy đi.
Một đường chạy về lớp, A Mạc tức giận cắn chặt răng run rẩy, ngồi tại chỗ hồi lâu cũng không thể bình tĩnh, rất giống như một người đang mắc bệnh.
Bạch Tầm Âm nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, viết lên giấy: [Cậu làm sao thế?]
A Mạc thấp giọng hung tợn nói bên tai cô, “Vừa rồi thằng khốn Dụ Lạc Ngâm tới tìm tớ.”
Bạch Tầm Âm ngẩn người.
“Cậu ta hỏi thăm chuyện của cậu, chắc chắn là không có ý gì tốt.” A Mạc hừ lạnh, đắc ý, “Bảo bối đừng sợ, tớ đã giúp cậu mắng chết cậu ta rồi.”
Xem như tiêu trừ bớt oán khí trong lòng.
Cảm xúc của A Mạc kịch liệt hơn Bạch Tầm Âm nhiều, cũng cảm thấy không đáng giá thay cô – khó khăn lắm Bạch Tầm Âm mới mở rộng lòng mình, thế mà lại hiến mối tình đầu cho tên khốn nạn như vậy, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy tức chết mất.
Nếu không phải sắp tới giờ học, có khi cô ấy còn mắng Dụ Lạc Ngâm thêm một tiếng đồng hồ nữa cũng được.
Bạch Tầm Âm thấy dáng vẻ căm phẫn của bạn thân, nhịn không được khẽ cười.
Cho dù là lúc nào, bên cạnh có một người bạn toàn tâm toàn ý vì mình là một chuyện cảm động: [A Mạc, cảm ơn cậu.]
Chỉ là, bây giờ Dụ Lạc Ngâm muốn làm cái gì, cô cũng không để bụng.
Từ giờ tới ngày thi đại học còn bốn tháng, cô không có tâm tình để ý tới Dụ Lạc Ngâm.
Điều duy nhất mà cô cần quan tâm chính là kỳ thi đại học.
Chính là kỳ thi quan trọng nhất của cuộc đời.
*
Không biết có phải vì A Mạc đã mắng chửi Dụ Lạc Ngâm hay không, một tuần tiếp theo, Bạch Tầm Âm rất thoải mái.
Dụ Lạc Ngâm cũng không còn tới bám dính lấy cô, mặc dù ngồi sau lưng Bạch Tầm Âm cũng trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nhìn bóng lưng của cô ngẩn người.
Cậu đã gầy đi một vòng, so với dáng vẻ mặt dày mày dạn phía trước dường như đã tiêu điều hơn không ít.
Dáng vẻ uể oải không hứng thú khiến bạn bè bên người cũng lo lắng, Lê Uyên ở lớp bên thường xuyên chạy tới lớp một nhìn Dụ Lạc Ngâm ngồi bên cửa sổ, nhịn không được thở ngắn than dài – giống như đang nhìn một người bị bệnh nan y vậy.
“Anh Dụ này, không phải chỉ là chia tay thôi sao? Mấy anh em tụi tao có thằng nào chưa chia tay vài lần chứ?” Lê Uyên dõng dạc vỗ bả vai cậu ‘an ủi’, “Người tiếp theo sẽ ngoan hơn thôi.”
Vẻ mặt Dụ Lạc Ngâm không có chút biểu tình, thỉnh thoảng lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt như đang nhìn thằng thiểu năng trí tuệ.
“Anh Dụ, nghe nói Bạch Tầm Âm bởi vì… bởi vì chuyện cá cược đúng không?” Bởi vì trước đó Lục Dã tham gia chuyện này nên theo đuổi Bạch Tầm Âm, ít nhiều cũng cảm thấy chột dạ, chần chừ hỏi, “Có phải tao nên xin lỗi cậu ấy không?”
…
Dụ Lạc Ngâm không trả lời, chỉ lạnh lùng nhếch môi.
Cậu thầm nghĩ: Xin lỗi thì có ích gì chứ? Ngay cả cậu Bạch Tầm Âm còn không tha thứ, chẳng lẽ sẽ tha thứ cho Lục Dã sao?
Thấp thỏm nhìn dáng vẻ tâm tình bất định của Dụ Lạc Ngâm, Lê Uyên và Lục Dã liếc nhau, chỉ cảm thấy người này đang ấp ủ gió lốc trong lòng, vô cùng đáng sợ.
Bọn họ hiểu rõ trong lòng không nói mà chạy.
Bên cạnh không có tiếng nói chuyện ầm ĩ phiền phức, ánh mắt Dụ Lạc Ngâm lại lần nữa dừng trên vị trí trống rỗng trước mặt – đang là giờ giải lao, Bạch Tầm Âm đi rồi, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy không nhìn về phía cô thì trái tim sẽ trống rỗng khó chịu.
Dụ Lạc Ngâm không nhịn được đưa tay xoa bóp ấn đường của mình.
Những lời Ninh Thư Mạc nói một tuần trước như là kíp nổ bom hẹn giờ chôn trong đầu cậu, không biết lúc nào sẽ nổ, khiến tâm tình cậu không được yên.
Thậm chí cậu còn cảm thấy bản thân mang tội lỗi dơ bẩn, không dám tiếp tục đi tìm Bạch Tầm Âm nữa.
Những lời A Mạc nói khiến cậu không có cách nào phản bác lại chuyện mình là một tên chó chết.
Trên thế giới này có nhân quả báo ứng, một tháng trước, cậu còn khống chế Bạch Tầm Âm trong lòng bàn tay, coi cô như một thú vui tuỳ ý điều khiển, vì thế mà dương dương tự đắc, bây giờ lại giống như kim châm, tới gần cô một bước cũng như đi trên băng mỏng.
‘Cậu căn bản không biết một thứ gì hết, không biết suy nghĩ của cậu ấy thế nào, không biết cậu ấy phải hạ quyết tâm bao nhiêu mới chấp nhận cậu!’
Những lời này khắc sâu trong đầu cậu, khiến mỗi khi Dụ Lạc Ngâm nghĩ tới, trái tim đã như bị người ta siết chặt, rốt cuộc bởi vì cái gì mà Bạch Tầm Âm mới phải xây dựng tâm lý, hạ quyết tâm quyết định yêu cậu?
Vì cái gì?
Cậu vô cùng muốn biết nguyên do, mà cô lại dùng tầng tầng lớp lớp gai nhọn bảo vệ mình kín mít, không có lấy một kẽ hở.
Trước đó Dụ Lạc Ngâm đã từng thử dùng thời gian mấy tháng để bước vào nội tâm cô, chỉ đáng tiếc, chưa kịp nắm bắt thứ gì đã bị bản thân tự mình quăng ngã.
Cậu thật sự không nên như vậy.
Điện thoại đặt trong ngăn bàn đột nhiên rung lên.
Dụ Lạc Ngâm cúi đầu nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày nghe máy, “Alo?”
“Dụ thiếu, chuyện cậu bảo tôi điều tra hai ngày trước đã có tin tức rồi.” Đối diện truyền tới giọng nam trầm thấp, thái độ cung kính, “Bao giờ thì giao cho cậu được? Buổi tối cậu có thời gian gặp mặt không?”
Ngón tay Dụ Lạc Ngâm khẽ gõ lên mặt bàn, đôi mắt đảo qua bóng dáng Bạch Tầm Âm vừa trở về, cậu khẽ ‘ừ’ một tiếng, sau đó nhanh chóng nói với đầu bên kia ‘buổi tối tôi tới tìm anh’, rồi vội vàng tắt máy.
Nhìn Bạch Tầm Âm trở lại chỗ ngồi, Dụ Lạc Ngâm khẽ cụp mắt, ngón tay cuộn tròn lại.
Thật ra cậu biết bản thân đê tiện, bại hoại… nhưng thói quen ‘tâm cơ’ vẫn không nhịn được làm ra một chút chuyện ti tiện.
Chuông vào học vang lên, Vu Thâm ôm một đống giáo án vào phòng học, đứng trên bục giảng nhìn đám học sinh phía dưới, cầm thước gõ bảng đen –
“Yên lặng, có thành tích thi thử tuần trước rồi.”
Khoảng thời gian đi học, hai câu ‘tan học’ và ‘có thành tích’ như là thần chú, bất cứ lúc nào cũng có thể làm phòng học lộn xộn yên tĩnh trong phút chốc.
Dù sao học sinh kém cũng muốn biết thành tích của mình thế nào, đừng nói đến học sinh lớp chọn.
Chỉ là Vu Thâm lại bình tĩnh nói tiếp, “Sau khi tan học tự tới bảng thông báo xem thành tích.”
Sau đó ông cũng không chậm trễ, dưới ánh mắt khinh bỉ của bọn học sinh tiếp tục giảng dạy bài tiếp.
Vừa tan học, mọi người đều ồ ạt chạy tới bảng thông báo, trong lúc nhất thời đã kín chỗ.
Bạch Tầm Âm lười đi chen chúc xem điểm với một đám người, không bằng chờ năm phút sau đợi thuỷ triều qua đi rồi xem cũng được, vội từ chối A Mạc đang nôn nóng, tiếp tục ngồi yên tại chỗ cúi đầu làm bài, không nhanh không chậm.
Dường như cô… bất cứ lúc nào cũng biết thời gian nào nên làm chuyện gì là chính xác, lúc nào cũng giữ dáng vẻ không lạnh không nóng như vậy.
Dụ Lạc Ngâm cũng không đi xem mà ngồi tại chỗ nhìn bóng dáng Bạch Tầm Âm, suy nghĩ lung tung.
Mọi người trong lớp đi rất nhanh, trong thời gian ngắn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chờ Bạch Tầm Âm làm bài tập xong mới phát hiện cảnh tượng xung quanh, theo bản năng muốn rời đi nhưng không kịp, đã bị thiếu niên cao gầy nhanh chóng chặn lại.
Ỷ vào không có ai, Dụ Lạc Ngâm mới dám không kiêng dè như vậy.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Tầm Âm là lui về sau một bước, đôi mắt sáng như lưu ly nhìn cậu phòng bị.
“Tớ chỉ muốn nói với cậu một câu thôi.” Nhìn phản ứng của Bạch Tầm Âm, Dụ Lạc Ngâm không khỏi cười khổ, “Cậu đừng sợ.”
Bạch Tầm Âm hơi nhíu mày.
Dụ Lạc Ngâm nhìn ra ý trong mắt cô – không phải cô sợ cậu, mà là cô ghét cậu.
Giống như là nhìn thấy ruồi bọ, nhìn thấy du côn vô lại, vô cùng ghê tởm.
Ngón tay thiếu niên siết chặt thành quyền, bình tĩnh nhìn cô, khẽ nói như đang lẩm bẩm, “Bạch Tầm Âm… cậu nói cho tớ biết đi, tớ phải làm thế nào bây giờ?”
Đến tột cùng phải làm thế nào mới khiến cô không ghét cậu như vậy nữa.
Dụ Lạc Ngâm cảm thấy bản thân vô cùng đáng cười, còn buồn cười hơn cả vai hề trên phim – lúc có được thì không biết quý trọng, mất đi rồi hối tiếc cũng chẳng kịp.
Cậu cũng cảm thấy bản thân làm bộ làm tịch, sao có thể trông cậy vào việc Bạch Tầm Âm ‘thương xót’ mình.
Phòng học vô cùng yên tĩnh, vốn dĩ Dụ Lạc Ngâm không trông mong tới việc Bạch Tầm Âm sẽ để ý tới mình, nhưng ngoài dự đoán, Bạch Tầm Âm nhìn cậu vài giây rồi khom lưng viết lên giấy một hàng chữ: [Cậu đi xem một bộ phim điện ảnh đi.]
Phim điện ảnh?
Dụ Lạc Ngâm kinh ngạc nhìn cô.
Bạch Tầm Âm viết tên bộ phim lên giấy: [Thật ra cô ấy không thích anh tới vậy.]
Hàng chữ sạch sẽ thanh tú của thiếu nữ như là một lưỡi hái khiến sắc mặt Dụ Lạc Ngâm trở nên trắng bệch.
Cậu hiểu rõ ý của Bạch Tầm Âm –
Thiếu nữ đổi chữ ‘anh ấy’ thành ‘cô ấy’ là để nói cho cậu biết, thật ra cô không thích cậu tới vậy, cho nên bản thân không cần đa tình tự luyến, tiếp tục vắt óc suy nghĩ làm gì để cứu vãn tình hình, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Nhưng mà…
Dụ Lạc Ngâm miễn cưỡng cười, nói tiếp, “Cậu có thể xem thử một bộ phim khác.”
Đôi mắt Bạch Tầm Âm trở nên mơ hồ.
Vì thế Dụ Lạc Ngâm nói ra tên một bộ phim mà cậu nghĩ ra, cũng là những lời chân thành từ đáy lòng, “Thật ra không phải anh ấy không thích em.”
Bạch Tầm Âm nói với cậu rằng cô không thích cậu như cậu tưởng, không quan tâm thật hay giả, Dụ Lạc Ngâm nhận.
Nhưng cậu cũng muốn nói cho Bạch Tầm Âm biết, bản thân trước kia không phải hư tình giả ý… bởi vì Bạch Tầm Âm nhất định sẽ hiểu lầm cậu.
“Âm Âm.” Dụ Lạc Ngâm nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang ngây người, giọng nói rất nhỏ như đang cố gắng cầu xin, “Tớ có thể theo đuổi cậu một lần nữa không?”
Cho dù như thế nào, cậu cũng muốn thử một lần.
- -----oOo------