Một đám người trong lòng bật cười, chỉ có vẻ mặt của Đường Hạo là đen lại.
“Hôm nay thật xin lỗi anh, nếu không thì hôm nào tôi mời anh đi ăn cơm.
”Đường Hạo xua xua tay, thôi khỏi.
Mệt mỏi.
Hạ Chí bị Thẩm Tư Nam cười cả đoạn đường về nhà, Thẩm Tư Nam hát cho cô nghe: “Là nghiệt vẫn là duyên~”Hạ Chí về đến nhà còn suy nghĩ, có phải là anh ấy tức giận roiif không?Hình như là không!Nhưng trông có vẻ rất hung dữ.
Buổi tối cô nằm mơ thấy một con chó săn đang đuổi theo mình, không biết vì sao rõ ràng là một con chó nhưng trong lòng Hạ Chí vẫn nghĩ đó là Đường Hạo.
Nửa đêm Hạ Chí giật mình thức giấc, không ngủ được, ngồi dậy vẽ một con sói ngửa mặt lên trời, còn có cả một người đàn ông mặt mày ủ rũ, hai nét vẽ chồng lên nhau.
Thật giống như linh hồn của người đàn ông này là một con sói.
Tay Hạ Chí vẽ, tay lấy điện thoại di động ra quét sau đó gửi cho Đường Hạo.
“Anh tức giận cũng thật đáng yêu!!!”Gửi xong Hạ Chí liền thư thái đi ngủ tiếp.
Dường như đó là một câu thần chú có hiệu lực, cô ngủ rất an ổn.
Đáng tiếc vừa ngủ được không bao lâu, đồng hồ báo thức lại vang lên, nên ăn cơm cùng hai bạn nhỏ sau đó đưa bọn chúng đi học.
Thực ra những việc này bảo mẫu và người lái xe có thể làm được nhưng dì của cô lúc nào cũng nhấn mạnh rằng cô phải dành cho chúng nhiều sự quan tâm, che chở hơn cho chúng, cho mấy đứa nhóc sự yêu quý và chú ý, thật ra chính là muốn cô chơi với chúng nhiều hơn.
Hạ Chí cũng không phải là cha ruột, chỉ là cháu trai của cô thôi.
Cô mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, cố gắng mỉm cười đối mặt, vẫn nhịn không được hét lên: Bọn chúng cũng không còn là trẻ con nữa!Tại sao không có ai đến chăm sóc mình chứ?Hạ Chí mệt mỏi ngồi trên bàn ăn, bị thiếu gia nhỏ Tây Tây bắt bẻ chỉ trỏ vào mái tóc bù xù của cô nói: “Dì, con gái phải học cách gọn gàng.
”Hạ Chí sờ vào tóc của mình ấn ấn xuống nhưng không xẹp, vì thế nói: “Con trai cần phải học cách im lặng!”Tây Tây làm một động tác kéo kéo khóa miệng mình.
Trần Vũ Thần kêu bảo mẫu: “Dì Mạnh, dì giúp tôi chuẩn bị hoa.
”Hạ Chí cảnh giác nhìn anh ta: “Cháu muốn làm gì?”Trần Vũ Thần nhếch miệng cười “Bạn nhỏ mới gặp, Từ Từ, đó là quà gặp mặt.
”Tây Tây nhịn không được bổ sung câu: “Là một cô gái, rất xinh đẹp.
” Nói xong lại kiêu ngạo bổ sung một câu: “Đó là họ đánh giá không phải con.
”Hạ Chí trừng mắt, thằng nhóc này…Dì Mạnh cười nói: “Được.
”Đó là một bó hoa hướng dương nhỏ dùng giấy bọc bên ngoài, lấy ruy băng cột vào cố định trong hộp giấy, sau đó được bỏ vào cặp của Trần Vũ Thần.
Hạ Chí ghen tỵ: “Dì Mạnh, con cũng muốn”Sáng sớm Đường Hạo thức dậy với một quầng thâm mắt to đùng ngồi ăn bữa sáng cùng Tần Dương, hai người ngồi đối diện nhau, Tần Dương nhìn anh mang một bộ dáng uể oảiz“Ai không biết còn tưởng cậu tối hôm qua bị tiểu yêu tinh nào ép khô đó.
”Đường Hạo hừ lạnh một tiếng: “Yêu tinh…đúng là tiểu yêu tinh”Tần Dương vui vẻ: Sẽ không phải là cô gái ngọt ngào đấy chứ, cô ấy làm gì cậu vậy.
”Đường Hạo cắn một miếng bánh bao, ký ức quay về đêm qua, bởi vì mẹ anh sức khỏe không tốt, anh lo sợ nửa đêm sẽ nhận được điện thoại cho nên trước giờ anh không có thói quen tắt tiếng di động trước khi đi ngủ, hơn nửa đêm bị âm thanh tin nhắn đánh thức sau đó nhìn thấy tấm hình cùng với câu nói kia.
‘Anh tức giận cũng thật đáng yêu!!!’Ba dấu chấm than nhìn rất có ý khiêu khích.
Đáng yêu…Đáng yêu! Đáng yêu?Chết tiệt?Đường Hạo ngẩng đầu hỏi Tần Dương: “Cậu có cảm thấy tôi đáng yêu không?”Tần Dương không lường trước được nên phun ra một ngụm sữa đậu nành, ho khan để nhân viên phục vụ đem một phần khác lên, sau đó cảm thấy một lời khó nói hết nhìn Đường Hạo: “Vừa sáng sớm đừng ép tôi đánh cậu.
”Đường Hạo cười lạnh một tiếng: “Cô ấy khen tôi đáng yêu.
”Tần Dương lặp lại câu nói này 800 lần trong đầu mới phản ứng lại: “Cô gái ngọt ngào…khen cậu…đáng yêu?”A ha ha!Biểu tình Đường Hạo càng phức tạp.
Tần Dương cười đến thiếu điều muốn đập bàn, nhìn Đường Hạo từ trên xuống dưới nói: “Xem ra cô ấy thích cậu đến nỗi khiếu thẩm mỹ cũng trở nên vặn vẹo.
”Đường Hạo lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh.
Tần Dương tiếp tục cười nhạo: “Sau đó cậu phấn khích đến nỗi ngủ không được?”Đường Hạo tối qua sau khi nhận được tin nhắn liền trả lời cô: ‘???’Sau đó nó như đá chìm đáy biển, trêu chọc anh xong liền chạy mất, càng nghĩ lại càng giận, anh tức giận đến mức không ngủ được.
Sáng sớm liền nhận được tin nhắn cô gửi ‘Tôi ngủ quên mất nên không thấy’‘Lăn lộn.
jpg’‘Anh thực sự rất đáng yêu!!!’Chết tiệt!“Cậu cho rằng cô ấy cố ý hay là thực sự không biết gì?”Tần Dương cười chảy nước mắt: “Mặc kệ là cố ý hay là không biết, dù sao cũng rất trâu bò.
Nếu không tại sao cậu lại tin.
”Tần Hạo cười lạnh: “Tôi chưa bao giờ tin là thật!”Tác giả có lời muốn nói:Đường Hạo: Lão tử đáng yêu sao?.
Danh Sách Chương: