Từ sau khi Ân Thất hẹn hò cùng thanh niên, mấy ngày sau, thanh niên đã phải đi công tác ở thành phố D.
"Thuốc này, em cũng mang đi đi." Ân Thất thả mấy hộp thuốc cảm vào bên trong hành lý của thanh niên.
Sau đó vẫn lo lắng Hàm Số không thể tự chăm sóc tốt cho mình, lại bỏ thêm một vài thứ khác vào.
"Em sẽ trở về nhanh thôi mà." Thanh niên ở bên cạnh ngượng ngùng mở miệng nhắc nhở.
"Theo như dự báo thời tiết thì mấy hôm nữa thành phố D sẽ mưa đấy." Ân Thất lại để một cái ô đã được gấp cẩn thận vào bên trong.
"Để đấy em tự làm được mà." Thanh niên thấy rằng nếu mình còn không cản Ân Thất lại thì không biết cậu còn để thêm những cái gì vào bên trong nữa.
Sau khi thanh niên đã sắp xếp hết mọi thứ xong xuôi, Ân Thất đưa thanh niên tới sân bay, trước lúc chia xa, thiếu niên hôn nhẹ một cái xuống gương mặt của Ân Thất.
"Nhớ em thì hãy gọi điện cho em nhé!" Trước khi thanh niên đi đăng ký tay còn làm biểu tượng một cái điện thoại với Ân Thất.
Sau khi đưa thanh niên đi xong, Ân Thất trở lại chung cư, từ sau khi hai người hẹn hò, Ân Thất đã không còn ở căn phòng bên cạnh nữa mà dọn tới ở cùng với thanh niên.
Tình huống của hai người trước mắt thì căng nhất mới nắm tay và hôn môi thôi.
Buổi tối đầu tiên khi Hàm Số đi đến thành phố D, Ân Thất tựa vào sô pha gọi cho hắn một cú điện thoại.
Đối phương có vẻ rất bận, hai người mới gọi chưa đến mấy phút đã phải kết thúc cuộc trò chuyện.
Không biết có chuyện gì xảy ra mà từ khi Ân Thất hẹn hò cùng Hàm Số thì Hàm Số không còn đặt cơm hộp nữa, mà ứng dụng giao hàng của Ân Thất cũng không nhận được bất cứ một thông báo về một đơn hàng nào.
Nói đơn giản thì từ sau khi cậu hẹn hò cùng với thiếu niên, cậu không còn phải đi ship cơm hộp nữa.
Sau khi thiếu niên rời đi được một tuần, Ân Thất ghé người vào cửa sổ, nhìn cảnh vật trên đường phố ở bên ngoài.
Bên ngoài không có bất cứ một người nào.
Tựa như toàn bộ thành phố này ngoại trừ cậu ra thì không có bất kỳ người nào khác vậy.
Ân Thất ở trong chung cư được một tháng, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày thanh niên đi công tác trở lại.
"Em có muốn anh ra sân bay đón em không?" Ân Thất nói với người ở đầu bên kia điện thoại.
"Anh cứ ở nhà chờ em đi." Dường như thanh niên suy nghĩ đến việc sau khi trở lại thành phố, thời gian cũng khá muộn rồi nên để Ân Thất chờ hắn ở chung cư.
Chuyến bay có vẻ như đúng là có hơi muộn, Ân Thất chờ đến khi thanh niên trở lại đã là 2 giờ rạng sáng rồi.
Cánh cửa bị hắn mở ra mà không có bất cứ một âm thanh nào.
Khi thanh niên trở lại chung cư, mở cửa ra hắn nhìn thấy một ngọn đèn nhỏ màu vàng được bật sáng trong phòng khách.
Sau đó là hình ảnh Ân Thất ngủ gật trên sô pha.
Hàm Số không nghĩ tới Ân Thất còn ngồi ở trong phòng khách đợi hắn trở về, lúc trước đôi mắt có chút lạnh lùng nhưng thời điểm nhìn thấy Ân Thất, ánh mắt lại thêm vài phần ấm áp.
Hắn đóng cửa lại, đi vào trong phòng, đi tới chỗ của Ân Thất.
"Sao lại ngủ ở đây thế này?" Thanh niên nhìn Ân Thất có vẻ không đồng ý cho lắm, "Bị cảm lạnh thì sao."
Ân Thất được thanh niên bế lên nhẹ nhàng theo kiểu bế công chúa, cậu tình lại sau đó nhìn thấy thanh niên đang nhìn thẳng vào cậu.
"Em đã về rồi đấy à?" Thật ra Ân Thất cũng chưa tỉnh hẳn cho lắm, cậu cọ cọ vào trong lồng ng.ực của thanh niên, duỗi tay ôm lấy cổ của hắn.
"Lần sau không cần chờ em đâu." Thanh niên bế Ân Thất vào phòng.
Ân Thất lúc này mới tỉnh táo hẳn, cậu nhớ đến mình đã làm cho Ân Thất một chút đồ, "Anh có nấu cho em một chút cháo đó, tí nữa nhớ ăn đấy......"
Sau khi được thanh niên bế đặt lên giương, đầu tiên Ân Thất quấn lấy cái chăn một chút, rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
"Thật là ngốc nghếch quá đi mà......" Thanh niên đắp chăn lại cho Ân Thất sau đó vươn tay vu.ốt ve mặt Ân Thất một chút, chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Động tác nhẹ nhàng mềm mại như thể sợ làm vỡ mất đồ vật quý giá vậy.
Sau đó thanh niên đi về phía phòng khách.
Ân Thất cũng không biết rõ tối hôm qua Hàm Số về nhà lúc mấy giờ nữa, chờ đến khi cậu tỉnh lại đã nhận ra chính mình đã đang nằm trên giường, hơn nữa còn đã bị thanh niên ôm vào trong ngực.
Thanh niên còn chưa tỉnh lại, hắn ôm Ân Thất thật chặt, hơi thở đều đều còn đang phả vào cổ cậu.
Chờ đến khi cả hai người đều tỉnh táo thì đã là buổi chiều rồi.
"Đi công tác thuận lợi chứ hả?"
Ân Thất bóp kem đánh răng lên trên bàn chải, rồi nhìn về người cao hơn cậu một cái đầu đang đứng ở phía sau.
"Ừm." Người phía sau chỉ gật gật đầu, âm thanh bàn chải điện brừm brừm vang lên từ phía cậu.
Không biết Ân Thất không cẩn thận thế nào mà bọt kem đánh răng nhỏ xuống cổ của cậu. Người phía sau nhìn thấy vậy lấy một cái khăn lông từ cái giá treo, cho một chút nước vào rồi nhẹ nhàng lau đi cho cậu.
Chỉ là một hành động nhỏ đơn giản như vậy, đã khiến cho Ân Thất đột nhiên đỏ mặt.
Cậu nhìn Hàm Số ở phía sau qua tấm gương có hơi ngượng ngùng, "Cảm ơn......"
Đáp lại Ân Thất là, động tác ôm eo của thanh niên lại càng chặt thêm.
Hành động nhỏ của hai người Ân Thất và thanh niên được phát tới màn hình bên trong phòng quan sát, ai cũng có thể nhìn thấy.
"Ôi đây đúng là tình yêu thần tiên mà~" Daphne chống tay như thể cô đang nhìn gì đó, cô nở nụ cười tràn đầy vui tươi như của các dì các mẹ.
"Anh Triệu Tứ rơi vào lưới tình rồi sao?" Lưu Anh Tuấn nhìn vào với vẻ mặt không thể tin được, đây rõ ràng là game kinh dị mà anh lại đang yêu đương là sao vậy.
"Em cũng muốn được yêu đương cùng Boss mừ!" Daphne nói với vẻ mặt ước mong, nhưng sau đó không biết cô gái nghĩ đến cái gì, khuôn mặt đột nhiên trở nên suy sụp.
"Đáng tiếc là người ta lại thích con trai......"
Nhìn thấy đồng đội mình buồn rầu, Lưu Anh Tuấn tiến đến an ủi, cậu chàng vỗ vai Daphne, "Biết đâu được đấy trò chơi tiếp theo, Boss lại cứ đi theo em không rời thì sao!"
"Lỡ như người ta lại thích con trai thì sau bây giờ ạ?" Daphne hỏi lại.
"Vậy thì em lập tức đi tán Boss nữ cho anh!" Lưu Anh Tuấn nhanh trí trả lơi.
Chu Dịch: "......"
Hai người ở bên cạnh trò chuyện hăng say căn bản không có thời gian để chú ý tới người phụ nữ cùng chơi. Không biết là vì sao mà giờ phút này người phụ nữ đứng ở bên cạnh đơ người, không có bất kỳ phản ứng nào
Dạo gần đây có vẻ như công việc của thanh niên trở nên bận rộn, cũng phải đi xã giao nhiều hơn.
Rất ít khi Hàm Số uống say, thường thì thời điểm trở về chung cư, ít nhất là thời điểm nói chuyện với Ân Thất hắn vẫn còn tỉnh táo.
Nhưng lần này có vẻ là một lần phá lệ, thời điểm thanh niên trở lại chung cư, lúc ban đầu biểu cảm gương mặt và dáng đi vẫn như bình thường khiến cho Ân Thất không nhận ra.
Thanh niên trở về một mình.
"Hôm nay lại uống rượu hả?" Ân Thất đỡ lấy hắn, cậu nhìn thanh niên hơi lo lắng, sau đó nhận lấy đồ trong tay hắn.
"Anh đã xả sẵn nước cho em tắm rồi đó......" Ân Thất để đồ xuống, cậu không chú ý đến vẻ mặt của người thanh niên.
Cậu đợi một lúc lâu sau cũng chưa thấy Hàm Số trả lời gì, Ân Thất nghi ngờ quay lại nhìn.
Thanh niên chỉ nhìn thẳng tắp vào Ân Thất, không dời mắt đi một chút nào.
"Em làm sao thế?" Cậu vươn tay ra trước mặt thanh niên vẫy vẫy.
Thanh niên vẫn không nói một lời nào, Ân Thất đi lên phía trước xem, còn chưa kịp nhìn thấy cái gì, giây tiếp theo có sự việc mà cậu không thể ngờ được đã xảy ra.
Thanh niên ôm lấy Ân Thất, hắn ôm cậu thật chặt.
Ân Thất giãy mấy cái cũng không thể thoát ra được, cậu chỉ đơn giản bất động để mặc cho hắn ôm lấy mình.
"Có phải anh sẽ bỏ em đi hay không?" Âm thanh của thanh niên vang lên từ phía bên trên.
"Sẽ không đâu!" Ân Thất an ủi nói.
"Anh lừa em......" Giọng nói của thanh niên có chút hờn dỗi.
"Anh lừa em?" Cậu lừa hắn cái gì cơ? Ân Thất ngẩng đầu định hỏi thanh niên nói vậy là có ý gì, đã thấy thanh niên đã nhắm mắt trực tiếp dựa vào trên người Ân Thất ngủ mất rồi.
Ngủ rồi sao? Ân Thất thử nhẹ nhàng đẩy thanh niên một chút, không ngờ rắng dường như thanh niên nhận ra ý đồ của Ân Thất, hắn siết tay lại ôm cậu chặt hơn nữa.
Cậu còn bị siết đến nỗi suýt thì ngạt thở.
Cuối cùng Ân Thất cũng vác được thanh niên đến trên giường, tuy rằng nhìn dáng người của thanh niên có vẻ gầy nhưng mà người cao 1m8 cũng không thể nói giỡn được đâu.
Sau khi đã ném người lên trên giường, Ân Thất đã chảy mồ hôi ướt cả đầu.
Đây là uống say nhưng trong tiềm thức cũng vẫn không cho cậu rời đi sao?
Ân Thất bước xuống giường đi vào phòng tắm lấy một cái khăn lông nhúng nước ấm để lau người đơn gian qua cho thanh niên một chút, sau đó cậu cũng kéo chăn ra nằm xuống.
Thanh niên say rượu ngủ một đêm, khi hắn tình lại còn không nhớ rõ bản thân đang ở chỗ nào, phát hiện áo bên trên người mình đã bị lột ra, hắn sợ tới mức vội vàng kiểm tra hết chính mình.
Hành động của thanh niên khiến cho Ân Thất tỉnh giấc, bình thường cậu là một người không có quá nhiều biểu cảm mà còn bị dọa đến thay đổi sắc mặt luôn.
Sau khi thanh niên nhận ra chính mình đang nằm trên giường ở nhà mình, còn người bên cạnh là Ân Thất mới nhẹ nhõm thở dài một cái.
"Em làm sao thế?" Ân Thất nhìn về phía thanh niên quan tâm hỏi.
"Em còn đau đầu không?" Cậu nhớ rằng tối hôm qua Hàm Số đã uống không ít rượu, Ân Thất vươn tay sờ trán thanh niên một cái, sau khi cảm nhận được nhiệt độ vẫn bình thường mới nhẹ nhõm hơn.
"Em...... Tối hôm qua em......" Thanh niên nhìn Ân Thất, "Không có làm cái gì không phải với anh đúng không ạ?"
Nghe giống một câu nghi vấn.
Nghe thấy câu hỏi của thanh niên không biết Ân Thất đã nghĩ tới việc gì, cậu hơi cúi đầu xuống nhìn có vẻ có hơi ngại ngùng.
"Tối hôm qua em......" Lời nói này khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa, cũng gợi cho thanh niên vô số ảo tưởng.
Người vẫn luôn lạnh lụng mà giờ phút này sắc mặt lại đột nhiên đỏ bừng một mảnh.
"Em đã làm anh đau sao ạ?"
Ân Thất không hề trả lời, cậu chỉ tránh đi ánh mắt trực tiếp của thanh niên.
Nhìn biểu hiện như vậy, khiến cho thanh niên càng thêm chắc chắn rằng nhất định tối qua hắn đã làm cái gì đó rồi.
"Em sẽ có trách nhiệm với anh!"
Chịu trách nhiệm ấy hả...... Ân Thất nhận ra rằng hình như trò đùa của mình hơi lố rồi, sau đó cậu xoay người lại nhìn thanh niên giống như không có việc gì lớn xảy ra, "Không có gì đâu, thật ra thì cái gì em cũng chưa làm đâu!"
Điều này khiến cho hắn căng thẳng đến độ suýt không thở nổi.
Thái độ phủ nhận này của Ân Thất lại không khỏi khiến cho thanh niên nghĩ nhiều một chút. Hắn lại cho rằng hắn với Ân Thất đã bum ba la bùm với nhau, nhưng Ân Thất lại sợ hắn để ý nên trưng ra biểu hiện như không có chuyện gì để cho hắn không bị gánh nặng gì.
Vào lúc mà Ân Thất cho rằng mọi chuyện đã xong hết cả rồi, chuyện này chỉ đến vậy thôi. Thanh niên lại nhìn về phía Ân Thất vô cùng nghiêm túc, hắn ném một quả boom nguyên tử trực tiếp vào đầu cậu.
"Chúng ta kết hôn đi!"
Gương mặt của thiếu niên cực kỳ nghiêm túc, không giống như là trêu đùa một chút nào.
"Ế không phải đâu...... Anh......" Lúc này Ân Thất đã xác nhận là do cậu chơi lớn quá rồi, cậu vội vàng giải thích. "Buổi tối hôm qua em chỉ ôm anh đi ngủ thôi ý, không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả......"
Nhìn đi Ân Thất còn vì suy nghĩ cho hắn mà đã bắt đầu vẽ ra lời nói dối để lừa hắn rồi.
"Em hiểu mà!"
Không, không hề, mi không hiểu gì hết đâu. Thời điểm mà Ân Thất còn định giải thích thêm, thanh niên lại nở một nụ cười tủm tỉm với cậu.
Từ trước tới giờ đây là nụ cười tươi đầu tiên đó, nụ cười đã khiến Ân Thất quên mất giải thích với thanh niên, cậu cứ ngơ ngơ ngác ngác ngắm nhìn thanh niên như vậy.
"Em thích anh!"
Tác giả có lời muốn nói: Tôi thấy có người đọc nói rằng Tiểu Hàm thật đáng thương, nên hiện tại tôi sẽ trao cho các bạn quyền lớn nhất, hy vong đem lại cho Tiểu Hàm một cái kết tốt đẹp vào đêm thứ năm, hoan nghiên các bạn để lại lời nhắn cho tôi.
Tôi sẽ dựa vào những gì các bạn nói ra để viết ra kết cục.