Edit: Thỏ cute – Meow Team
Tuy Trịnh Sở thấy hơi đau nhưng cô không quá để ý đến vết thương, dù sao cũng là cô tự mình ngã.
Lục Vi Chân vừa sốt ruột vừa đau lòng, cũng may cục u lên không bị rách da, nhưng sưng lên như thế này thì cũng rất khó chịu, tay anh hơi run rẩy.
Sau này anh không dám đưa Trịnh Sở qua đó nữa, cô bất cẩn như vậy, nếu ngã trúng chỗ quan trọng thì làm sao bây giờ.
Trịnh Sở cảm thấy bất đắc dĩ nhưng cũng không từ chối lòng tốt của Lục Vi Chân, chỉ nhẹ nhàng nắm bàn tay đang vặn nắp lọ thuốc của anh, nói: “Em sẽ cẩn thận hơn mà, anh đừng căng thẳng như vậy.”
Nếu cô yên ổn thì anh cũng không căng thẳng như vậy. Gương mặt Lục Vi Chân u ám, lúc nãy nhìn thấy cô va vào đầu, tim anh gần như ngừng đập. Anh hít một hơi thật sâu bảo cô ở nguyên trong nhà, đừng đi lại nhiều.
Nhưng Trịnh Sở còn có lớp phải dạy.
Lục Vi Chân trực tiếp đến gặp thầy hiệu trưởng xin phép cho cô nghỉ. Trước đây, anh không quan tâm đến chuyện Trịnh Sở bị trẹo mắt cá chân, nhưng giờ khi nghĩ đến sự khó chịu của cô lúc đó thì anh lại cảm thấy đau lòng gấp bội.
Cô làm gì anh cũng phải trông, ngay cả con chó cũng không dám để cô chạm vào vì sợ cô sẽ mắc phải bệnh truyền nhiễm nào đó, ngay cả bản thân Trịnh Sở cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Vết thương của cô cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chủ yếu là do khuôn mặt cô nhỏ nên trông hơi đáng sợ.
Lục Vi Chân lại quá lo lắng, Trịnh Sở thực sự bất lực.
Vết thương của cô không nghiêm trọng đến thế, chính Trịnh Sở cũng không nghĩ nhiều. Nhưng hôm sau khi cô lên lớp, ánh mắt của những giáo viên khác nhìn cô có hơi là lạ.
Không có nhiều người quen Lục Vi Chân, nhưng hầu như ai cũng đã từng nghe về anh. Lật bàn trong lễ tế thần, đánh nhau với người khác bất chấp lời khuyên can… đều là những hành vi thô lỗ không lễ nghĩa.
Người khiêu khích anh trước quả thật không đúng, nhưng anh cũng quá mức cực đoan.
Trịnh Sở có quan hệ khá tốt với người trong văn phòng, gặp ai cô cũng có thể nói vài câu.
Những người khác đều có cái nhìn và suy đoán trong lòng, nhưng họ không dám hỏi Trịnh Sở đã xảy ra chuyện gì vào chiều hôm qua.
Lục câm vội vàng giúp cô xin nghỉ lớp buổi chiều, rốt cuộc là do Trịnh Sở không thể tới, hay là cô vốn không tới được? Không ai biết, cũng không ai hỏi về chuyện xấu trong nhà người ta cả.
Trịnh Sở cảm thấy ánh mắt của bọn họ là lạ nên hỏi thêm vài câu, người khác cũng không tiện nói gì, xua tay bảo không sao nhưng vẫn nhìn chằm chằm trán của cô.
Trịnh Sở thấy vậy thì nói thẳng: “Ngày hôm qua tôi và anh Vi Chân đi rừng trúc, do không để ý dưới chân nên bị ngã. Lần trước đã ngã, không ngờ lại ngã thêm lần nữa. Nơi đó có rất nhiều đá nhỏ, lúc đi mọi người nhớ phải cẩn thận đấy.”
Cô không thích giấu giếm, trước mặt đám người cũng coi là quen này từ trước đến giờ cũng không cố ý tránh đi không nói đến Lục Vi Chân.
Khi Trịnh Sở nhắc đến anh, trong mắt cô luôn hiện lên ý cười, không giống như đang nói dối.
Một số người trong văn phòng nửa tin nửa ngờ về mối quan hệ giữa cô và Lục Vi Chân, một số thì cho rằng cô và Lục Vi Chân đang yêu nhau thật, nhưng giờ họ lại nghi ngờ.
Những điều họ nghĩ chẳng ảnh hưởng đến Trịnh Sở, cô cũng không định ở đây lâu.
Không ít người trong thôn tin rằng mệnh của Lục Vi Chân khắc người khác. Mặc dù vẫn có một số giáo viên không tin, nhưng số ít người quen với Lục Vi Chân đều không có kết cục tốt, anh quá đen đủi.
Nếu Trịnh Sở ngã ở rừng trúc thật thì đúng là mệnh của Lục Vi Chân quá xấu, ai cũng khắc cả. Nhưng nếu vết thương trên đầu cô không phải do ngã, vậy thì vi diệu rồi.
Không ai tin cô bị ngã, bọn họ đều cho rằng cô đang giữ thể diện, thế là tự dưng cảm thấy cô thật đáng thương và thảm hại.
Lục Vi Chân không phải người có tính tình tốt, chắc hẳn Trịnh Sở đã từng nghe qua. Nhưng cô cứ nhất định muốn kết hôn với anh, nhanh đến mức không cho ai có cơ hội để thuyết phục.
Gương mặt của Lục Vi Chân trông khá được, chắc cô bị gương mặt đó mê hoặc mất rồi.
Nhưng khuôn mặt có thể nói lên điều gì? Cả người Lục Vi Chân vẫn âm u lạnh lùng, cho dù anh là người tốt thì cũng không thể tốt được như những gì Trịnh Sở khen.
Mọi người đều có thể thấy vết thương trên đầu Trịnh Sở. Bản thân cô cho rằng đó chỉ là một vết thương nhỏ bình thường, nhưng cô không ngờ những lời đồn đoán ác ý dành cho Lục Vi Chân trong thôn chưa dừng lại tại đó.
…
Khi Lục Vi Chân đến thôn anh luôn bị chỉ trỏ, người khác muốn nói thì cô có cấm cũng không được. Trịnh Sở không thích anh đến đón mình vì cô không muốn thấy anh bị người khác bàn tán.
Mấy ngày nay Lục Vi Chân đến đón Trịnh Sở cũng có nhiều người lắm chuyện, nói gì mà khó trách anh lại đánh vợ, nói gì mà thật đáng tiếc, nói tới nói lui mấy lần.
Lục Vi Chân không nhận ra họ đang nói về mình. Anh đau lòng Trịnh Sở như vậy, ngậm ở trong miệng còn sợ tan, làm sao có thể đánh cô được.
Sau khi tan học là Trịnh Sở về nhà ngay, ngày thường cô còn bị người trong thôn giữ lại nói chuyện nhưng giờ cô trực tiếp từ chối, cũng không để ý đến những chuyện này.
Nếu thím Lý không đến tìm cô thì có lẽ cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi thím Lý đến núi An Nhi thì trời đã ngả chiều, sắc trời vẫn còn sáng, vừa lúc Lục Vi Chân không ở đây. Bà nán lại ngoài cửa một lúc lâu mới chắc chắn rằng Lục Vi Chân đã ra ngoài.
Trịnh Sở thường xuyên đến chỗ thím Lý nên bà không cần phải vội vàng tìm đến như vậy, chỉ cần đợi Trịnh Sở qua rồi nhắc nhở là được rồi.
Nhưng thím Lý xem Trịnh Sở như con gái ruột của mình, bà rất đau lòng khi nghe tin cô chịu ấm ức.
Khi nhìn thấy Trịnh Sở, hai mắt bà trở nên cay xè.
Bà chăm sóc cô gái này tốt đến vậy, nào ngờ nửa chừng cô lại bị một tên khốn kiếp lừa đi.
Thầy Cố cũng vậy, bận bao việc cơ chứ? Cho dù không thích Trịnh Sở thì anh ta cũng nên thuyết phục cô đừng nhảy vào hố lửa.
Trịnh Sở mù mờ không hiểu gì, hỏi xem đã xảy ra chuyện lớn gì.
“Sở Sở, con nhìn trúng điểm nào trên người Lục câm vậy?” Thím Lý hỏi: “Nếu như là khuôn mặt cậu ta, con nghe lời thím mau chia tay đi, thím sẽ giới thiệu người tốt cho con.”
Trịnh Sở đang sửa bài tập ở nhà, nghe tiếng bà gọi mới đi xuống lầu. Cô ngẩn ra, không biết thím Lý đang nói cái gì, bèn hỏi: “Giới thiệu người tốt? Thím có ý gì ạ?”
“Con bé này, chịu ấm ức mà cũng không nói ra, thầy Cố có biết chuyện này không vậy?” Bà nắm lấy tay Trịnh Sở: “Chúng ta tìm thầy Cố phân xử nhé. Lúc đầu thím cũng không đồng ý để con đến đây, Lục câm là người như thế đấy, không thay đổi được đâu.”
Sức khỏe của con gái Cố Nguyên Trạch không tốt, anh ta luôn bận rộn, ngày càng ít có thời gian đến trường. Mấy ngày nay Trịnh Sở không gặp anh ta, không biết anh ta có để ý lời cô mà đi điều tra chuyện người trong thôn đang bàn luận không.
Vô duyên vô cớ đi tìm Cố Nguyên Trạch làm gì?
Trịnh Sở đã ở đây lâu như vậy, đừng nói là chịu ấm ức, đến chịu khổ cô còn chưa nếm qua, thế là cô lại hỏi thím Lý: “Trước tiên, thím hãy nói rõ ràng đã. Vi Chân không tốt ạ? Sao phải tìm thầy Cố làm gì. Con gái anh ấy còn đang bệnh nữa, không có việc gì mà đi tìm thì nhất định anh ấy rất phiền lòng.”
Không phải lúc nào Cố Nguyên Trạch cũng ở trong thôn.
Thím Lý chỉ hận rèn sắt không thành thép, chỗ sưng trên đầu Trịnh Sở vẫn chưa biến mất. Chứng cứ lớn như thế, ấy vậy mà cô vẫn biện hộ cho Lục Vi Chân.
“Nó thường đánh người, cũng không phân biệt giới tính. Thím không ngờ nó còn đánh cả vợ mình!”
Trịnh Sở sững sờ, cô hiểu ra ngay, bèn giải thích: “Thím hiểu lầm rồi ạ. Cái này là do con không cẩn thận té ngã, không liên quan gì đến anh ấy đâu ạ.”
“Dù sao con cũng là giáo viên, mặt mũi rách ra thế này làm sao được.” Thím Lý nói: “Con muốn người khác nhìn mình thế nào đây? Nếu sau này nó lại đánh con, con sẽ làm gì hả?”
Trịnh Sở đỡ trán nói: “Thím đừng đoán mò mà, không liên quan gì đến anh ấy đâu ạ!”
Thím Lý tức anh ách, lúc này còn thiết tha thể diện gì nữa? Nếu không phải vì Trịnh Sở, bà cũng không muốn tới nơi này.
“Cho dù nó không đánh con, nhưng con mới đến đây ở được bao lâu cơ chứ? Lần này bị đụng đầu, lần sau thì sao? Lục câm là tên quỷ đòi mạng, con phải tìm một người khác tốt hơn, giữ mạng là quan trọng nhất! Con nghe lời thím đi, đàn ông có gương mặt đẹp nào có thiếu.”
“Thím à!”
“Con muốn sống thì cứ ngoan ngoãn nghe lời thím, chia tay với nó rồi tìm ai cũng được cả.”
Đầu óc Trịnh Sở choáng váng, cô chưa kịp trả lời thì con chó bên ngoài đột nhiên sủa vang.
Hai người quay đầu lại thì thấy Lục Vi Chân đang đứng ngoài cổng rào với vẻ mặt lạnh lùng, trên tay anh cầm một con cá.
Thím Lý bị dọa đến trái tim suýt nhảy ra ngoài.
Trịnh Sở không ngờ anh sẽ trở về vào lúc này.
Cô mở miệng gọi Vi Chân, lúc này thím Lý mới bừng tỉnh.
Thím Lý dám đến tìm Trịnh Sở, nhưng nhìn thấy Lục Vi Chân thì bà hoảng sợ, trước khi đi còn nói với Trịnh Sở: “Con nên suy nghĩ lại lời thím nói đi nhé.”
Trịnh Sở lắc đầu nói: “Không cần, đó là lỗi của con ạ.”
Lục Vi Chân và Trịnh Sở nhìn nhau, anh mím môi, chậm rãi cúi đầu xuống, không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Cạnh giếng có hai cái xô, anh vào cửa bỏ cá vào xô bên cạnh rồi cho nước vào.
Lục Vi Chân cầm cái xô ngồi xổm ở đó không động đậy.
Trịnh Sở đi tới chỗ anh, ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối: “Anh nghe thấy lời thím nói rồi à?”
Lục Vi Chân liếc nhìn cô, động tác cũng dừng lại, cuối cùng gật đầu.
Anh đã nghe được một nửa.
“Em đã từ chối thím Lý rồi, bà ấy hiểu lầm nhiều quá.” Trịnh Sở nhìn sườn mặt cứng rắn của anh, lại nói: “Anh cũng nghe thấy rồi nhỉ?”
Lục Vi Chân rầu rĩ, anh cầm thanh gỗ nhỏ bên cạnh lên, viết xuống trước mặt: “Bà ấy nói nhảm. Anh không khắc mệnh, em đừng tìm người khác.”
Trái tim Trịnh Sở mềm nhũn, lần đầu tiên cô thấy anh biểu hiện yếu ớt như vậy.
Cô chống hai tay xuống đất, cúi người về phía trước hôn lên khóe môi anh, sau đó cười nói: “Em biết mà, em không tin loại chuyện này đâu. Thật ra, ngoại trừ nơi này ra thì cũng không được mấy người tin đâu.”
Cho dù là theo phong thủy để tâm an, cứ tin vào lời bói mệnh của người khác như thế chỉ sợ không có mấy người. Lục Vi Chân mím môi, tay anh run run, muốn hỏi Trịnh Sở có muốn cùng anh đi lĩnh chứng hay không.
Anh lặng lẽ nhìn Trịnh Sở, con cá trong xô nhảy mấy lần, nước bắn tung tóe rơi trên cánh tay Lục Vi Chân. Anh hít sâu một hơi, cuối cùng không viết ra.
Lục Vi Chân chỉ lắc đầu với cô, bảo cô vào trong, buổi tối sẽ được ăn cá chua ngọt.
Trịnh Sở ngây ra một hồi lâu.
Lần trước Lục Vi Chân ghen, cô đã nghĩ ra trò làm anh vui ngay, nhưng không ngờ anh còn ghi tạc trong lòng.
Trịnh Sở không khỏi mỉm cười, nói đùa: “Vi Chân à, nếu những cô gái khác biết anh tốt như vậy, có lẽ em đã bỏ qua anh mất rồi.”
Mặt Lục Vi Chân hơi đỏ lên, anh nghĩ thầm người khác biết thì thế nào? Anh chỉ thích mình cô.
Việc lĩnh chứng không cần quá gấp gáp, Trịnh Sở cũng không nhất định sẽ đồng ý… Chờ cô mang thai, xác suất đồng ý chắc sẽ lớn hơn nhiều.
Gần đây Lục Vi Chân có nhiều suy nghĩ, nhưng gương mặt của anh lúc nào cũng bày ra vẻ không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Mặc dù Trịnh Sở biết anh bận tâm, nhưng chưa từng nghĩ anh lại có nhiều điều suy tư như vậy.
Không nói cho anh biết về chuyện của nhà họ Mạnh vì cô cảm thấy điều đó tạm thời không cần thiết. Cho dù có nói với anh thì cũng không thể làm được gì. Lục Vi Chân ở đây không được như ý, không bằng đến lúc đó cho anh một bất ngờ, cũng cho những người trong thôn kia khiếp sợ một chút.
Cô nghĩ thì hay, nhưng lại không biết rằng Lục Vi Chân luôn đắn đo việc cô sẽ ở bên cạnh người khác. Bởi vì bây giờ anh không chắc rằng Trịnh Sở có thực sự thích mình hay không.
Anh kìm nén cảm xúc của mình đến mức không dám đòi hỏi Trịnh Sở một lời hứa.
…
Trịnh Sở phát hiện ra cảm xúc của Lục Vi Chân, nhưng cô đã hỏi nhiều lần mà Lục Vi Chân đều không chịu nói.
Thân phận người câm có chỗ tốt như thế, ngay cả nửa chữ cũng không hỏi ra được.
Ban đêm, cả hai người đều mồ hôi nhễ nhại, tay chân cô mềm nhũn nói còn không ra hơi, huống chi là hỏi.
Lục Vi Chân cũng không biết sao lại thế này, mỗi lần anh đều phải bắn vào tận cùng bên trong. Anh sợ cô không thoải mái, màn dạo đầu làm đầy đủ cả, nhưng lại chính vì quá đủ nên lần nào Trịnh Sở cũng không nhịn được mà khóc, quấn lấy anh mà đòi hỏi suốt.
Anh là người không thể thấy Trịnh Sở khóc nhất, trái tim anh bị tiếng cô khóc làm mềm nhũn ngay lập tức. Lúc sau anh thận trọng hơn, không để mất khống chế như lần đầu.
Dù vậy, sức lực của anh chàng thô lỗ vẫn quá lớn khiến Trịnh Sở không chịu nổi, nhiều lần cô khóc kêu Vi Chân nhẹ một chút, nhẹ một chút.
Lục Vi Chân hơi hụt hẫng, anh không hiểu nhiều về phương diện này lắm, chẳng qua đọc sách thì hiểu được một ít động tác. Tuy nửa đêm không nhìn rõ vẻ mặt của Trịnh Sở, nhưng anh có thể nghe được cô rất vui.
Chắc phụ nữ đều trong lòng nghĩ một đường, nói ra lại một nẻo nhỉ?
Giường không đủ mềm, mùa hè trải chăn bông cũng không tốt lắm, Trịnh Sở thường xuyên ngồi trên người anh, đến thời khắc mấu chốt nhất thì đôi mắt sẽ mê man, hai chân không có lực.
Trên vai Lục Vi Chân có mấy vết cắn, đều là do Trịnh Sở làm. Tuy không nặng nhưng anh lại coi chúng như bảo bối, muốn vĩnh viễn để lại vết sẹo trên người mình.
Anh không nghĩ sẽ cắn Trịnh Sở, người con gái nhỏ bé này có làn da non nớt, cắn một cái nhất định sẽ khiến cô chảy máu. Lỡ như cô đau thì người đau lòng lại là anh.
Người trong thôn không hiểu được tình cảm giữa đôi trẻ. Trên thực tế, họ cho rằng giữa Trịnh Sở và Lục Vi Chân không hề có chuyện đó.
Ở đây rảnh rỗi không có việc gì làm, nói chuyện phiếm là điều không thể tránh khỏi, nói chuyện khó nghe lại càng như cơm bữa, thỉnh thoảng có thể nghe thấy được.
Bàn tán là chuyện thường tình, cho dù không để ý đến đâu đi chăng nữa, con người cũng luôn có một giới hạn kiên nhẫn.
Thím Lý nói chuyện với những người khác, lại hỏi một số người có hứng thú với Trịnh Sở. Những người đó có vẻ ngoài không tệ, ngày thường cũng rất siêng năng.
Thứ năm hôm đó Lục Vi Chân không đến đón Trịnh Sở, bình thường anh luôn đợi cô trước khi tan học, cô nghĩ anh có việc nên tự mình về nhà trước.
Trong thôn hơi ồn ào, Trịnh Sở thấy chủ nhiệm cũng đi qua. Cô cũng muốn tham gia náo nhiệt nhưng cảm thấy Lục Vi Chân sẽ nghĩ nhiều, thế là cô đi thẳng về nhà.
Khi Trịnh Sở về đến nhà, Lục Vi Chân vẫn chưa quay lại, con chó đã bị nhốt ở trong nhà. Trịnh Sở cảm thấy khó hiểu, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Sau khi mở khóa cho con chó xong thì cô bèn ở nhà đợi anh cả buổi.
Khi Lục Vi Chân quay về thì trời đã gần tối.
Trên tay Lục Vi Chân có vết máu, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được. Trịnh Sở sửng sốt, vội vàng vào phòng lấy hộp thuốc.
Cô hỏi Lục Vi Chân đã xảy ra chuyện gì, Lục Vi Chân viết rằng anh bị ngã.
Trịnh Sở không nhìn thấy rõ dấu vết trên cánh tay nên tin lời anh ngay.
Mãi đến hôm sau, cô mới nghe thấy có người mắng Lục Vi Chân là bị bệnh tâm thần.
Danh Sách Chương: