Trần Đình Giám liếc nhìn nhi tử út vẫn đang ngồi bên trong, khịt mũi, rồi cung kính nói với Hoa Dương về việc đến Lăng Châu thành tránh lũ.
Dù lũ lụt có đến thật hay không, có nghiêm trọng hay không, Trần Đình Giám và gia nhân sẽ không bỏ mặc dân chúng để trốn thoát, nhưng công chúa thì khác, ông không thể để công chúa gặp nguy hiểm.
Hoa Dương cười nói: “Phụ thân yêu dân như con, nguyện tiến lùi với dân chúng, chẳng lẽ một công chúa như ta khi gặp chuyện thì bỏ chạy sao?”
“Hơn nữa, bây giờ con cũng là nàng dâu của Trần gia, nên con không có lý do gì để bỏ lại gia đình của mình. Nếu phụ thân thuyết phục con một lần nữa, sợ rằng phụ thân đã buộc con phải trở thành kẻ xấu xa ham sống sợ chết đó.”
Chỉ bằng hai câu, thành công bịt miệng Trần Định Giám.
Trần Các lão đã chìm nổi trong quan trường hơn ba mươi năm, ông tôn trọng công chúa chỉ vì thân phận của nàng, ông không bao giờ nghĩ rằng nàng công chúa mới mười tám tuổi lại có thể nói ra những lời như vậy.Ông xấu hổ cúi cúi người: "
Công chúa rất hiểu lẽ phải, là thần tự cho là mình thông minh."
Hoa Dương đỡ ông, nhìn Tôn thị nói: "
Nghe Phò mã nói phụ thân chạy đông chạy tây suốt một ngày ở bên ngoài, mẫu thân hãy đỡ người trở về nghỉ ngơi đi, chúng ta đều chuẩn bị xong rồi, hai người không cần phải lo lắng cho hai người chúng ta nữa."
Trái tim của Trần Đình Giám khẽ động, chẳng lẽ lão tứ đã đề cập đến những việc ông đã làm trước mặt công chúa sao?Ông bất ngờ nhìn về phía chủ tọa.
Nhưng Trần Đình Tông lại cho rằng những lời Hoa Dương nói là dùng một cách nói gián tiếp để khen ngợi phụ thân hắn, hắn khịt mũi, phớt lờ đôi phu thê đang lấy lòng Hoa Dương ở trước cửa, hắn cầm bát canh lên và nhấp một ngụm.
Miệng hơi nóng, nhưng không muốn người khác chế giễu, Trần Kính Tông lại bày sắc mặt hưởng thụ mà nhấp thêm một ngụm.
Lông mày của Trần Đình Giám sắp vặn thành hình chữ “xuyên”, công chúa càng hiểu lễ nghĩa bao nhiêu thì lão Tứ càng thô tục vô lễ bấy nhiêu!
“Không còn sớm nữa, thần xin phép trước đi.”Ở trước mặt công chúa không tiện nổi giận, Trần Đình Giám chỉ có thể kìm nén cơn tức giận, rời đi với thê tử.
Vừa bước ra khỏi Tứ Nghi đường, Trần Đình Giám không khỏi trách cứ về sự thất lễ của nhi tử với thê thử: “Hắn bất kính với ta thì thôi nhưng cũng phải tôn kính nàng chứ? Đến công chúa còn đứng ở cửa đón tiếp hai ta còn hắn thì hay rồi, có mắt như mù, còn thoải mái mà ngồi đó uống canh!”
Tôn thị giả vờ nghi ngờ: “Đúng vậy, hắn lấy canh gừng ở đâu ra vậy?”
Trần Đình Giám tự cho là bản thân thông minh, bước chân dừng một chút rồi nói: “Chắc là đám nha hoàn cẩn thận, mưa to như vậy sợ Phò mã bị cảm, nấu một bát canh gừng cũng là chuyện bình thường, hoàn toàn không có nghĩa là công chúa thực sự quan tâm đến lão Tứ.’Tôn thị: “Chàng có lý lẽ của chàng, ta có đôi mắt của ta, ngược lại ta cảm thấy rằng công chúa và lão Tứ hiện giờ cũng không giống với lúc vừa thành thân nữa.” Trần Đình Giám khịt mũi đáp lại.
Nếu nói công chúa là phượng hoàng, vậy lão Tứ chính là một con lợn rừng trên núi, liệu phượng hoàng có thể yêu một con lợn rừng sao?
Tại Tứ Nghi đường, Hoa Dương cũng đang giáo huấn Trần Kính Tông một trận: “Hai vị trưởng bối đội mưa đến đây, sao chàng không ra hành lễ?”
Huống chi hắn ít nhất cũng có học thức, cho dù là người bình thường không đọc được chữ to cũng không đối đãi cha mẹ như vậy.
Trần Kính Tông nhàn nhạt nhìn nàng: "
Hai người họ đến vì nàng, nàng đứng ở đó sẽ khiến họ vui hơn là ta đứng đó. Ta ra đó làm gì để họ chướng mắt?"
Hoa Dương: “...”
Danh Sách Chương: