Phiếu sữa bột cho ai cũng là cho, Mục Đại Mãn vui vẻ đưa phiếu sữa bột cho anh, rồi xoay đầu muốn đi vào làm việc thì lại bị Mục Kế Đông kéo lại: “Anh Đại Mãn, anh còn có cách nào kiếm phiếu sữa bột không?”
“Cách thì có chỉ là có hơi phiền phức.” đề tài của Mục Đại Mãn xoay chuyển: “Nếu như cậu có thể giúp tôi một việc, sau này con gái cậu muốn uống sữa đến thành niên đều có người lo.”
“Như thế nào nói đi?”
Mục Đại Mãn kéo anh đến một bên, nói chuyện người khác nhờ anh ta tìm nhân sâm nói với anh.
Mục Kế Đông không hiểu: “Phía Đông Bắc nhiều nhân sâm, sao lại đến nhà chúng ta tìm?”
“Cậu không hiểu, Mang Sơn chúng ta đi mười km về phía Đông Bắc chính là Tần Lĩnh, nhân sâm mọc ra từ nơi này gọi là nhân sâm quý hiếm, sau khi dùng xong có thể bổ sung sức sống cho con người, kéo dài tuổi thọ, thích cho những người suy nhược cơ thể nhất để bồi bổ. Nhân sâm quý hiếm tốt thì tốt nhưng số lượng rất ít, bây giờ khô hạn, trong núi sâu nhiều thú hoang càng nguy hiểm hơn, người hái thuốc có kinh nghiệm đều không bằng lòng đi. Hôm qua tôi tìm cha tôi đến muốn hỏi thử xem ông ấy có cách nào để tìm được thứ này không.”
Mục Đại Mãn nói nhỏ: “Người ta là lãnh đạo cấp cao của Viện điều dưỡng đó, có tiền có mối quan hệ, chỉ cần có thể tìm được đồ tốt thì cậu muốn cái gì mà người ta không cho?”
Mục Kế Đông để ý: “Nói đến lợi hại như vậy, nhân sâm quý hiếm mọc trông như thế nào?”
“Chỗ tôi có ảnh, đưa cho cậu một tấm, nếu như cậu không hiểu thì về hỏi cha tôi đi. Tôi biết mấy người cậu thường xuyên vào núi bắt thỏ, nếu như may mắn đụng phải món đồ này thì phát tài rồi.”
“Được.”
Mục Kế Đông cất kĩ tấm ảnh, cầm phiếu sữa bột đến cửa hàng bách hóa mua sữa bột trước, mua sữa bột xong mới vội vàng đạp xe trở về.—-------
“Cậu ba về rồi à?”
“Về rồi, chia lương thực xong chưa?”
“Vẫn chưa, của nhà cậu ít, có lẽ được sắp ở sau cùng, buổi chiều cậu đến nhận đi.”
“Được!” Nghe thấy chưa đến lượt anh nên Mục Kế Đông quay đầu đi, sau khi trả lại xe đạp thì chạy về nhà.
“Kiếm ở đâu ra hai túi sữa bột nữa vậy?” Lâm Ngọc cầm hai túi sữa bột lên nhìn đi nhìn lại.
“Mục Đại Mãn tìm được đó, trong tay anh ta có phiếu sữa bột.”
“Nhiều thêm hai túi thì Thanh Thanh có thể uống thêm mấy ngày.”
Lúc này Mục Thanh đang tỉnh, thân người nhỏ bé vươn cổ muốn nhìn sữa bột trên bàn nhưng đáng tiếc là cô bé ngay cả lật người cũng chưa học được, chỉ miễn cưỡng nâng cổ lên được, kiên trì được một lúc lại phải nằm xuống, cô bé tức giận đến không ngừng kêu hừ hừ.
“Con gái ồn ào rồi, có phải là đói rồi không?”
“Không phải đói đâu, mới đút cô bé hồi lúc mười giờ hơn.”
Mục Kế Đông thuận theo ánh mắt cô bé nhìn thì bật cười: “Ánh mắt cô bé nhìn chằm chằm sữa bột trên bàn, thật thông minh, mới nhỏ như vậy mà con đã biết cái này là cho con uống rồi sao?”
Lâm Ngọc cười nói: “Sáng sớm hôm nay pha cho con bé một bình sữa, con bé ôm chặt bình sữa không buông, uống rất mãnh liệt.”
Hai vợ chồng, Lâm Ngọc bận nấu cơm trưa, Mục Kế Đông bế con gái trong tay đi dạo.
“Đợi hôm nay chia lương thực xong, anh định vào núi với bọn Quốc Trụ một lần nữa.”
“Đi vào núi sâu sao?” Lâm Ngọc ngừng công việc trong tay lại quay đầu nhìn anh.
“Ừ, không đi sâu vào núi thì không tìm được đồ tốt.”
Danh Sách Chương: