Beta: Linh.
________
Thẩm Từ dừng lại, ngước mắt lên nhìn anh ta: “Tần tổng là ai?”
“Tần tổng, Tần Tiềm”, tài xế giải thích: “Tần thiếu không nhắc đến với cậu lần nào sao?”
Đúng là không có.
Mặc dù cậu đã đoán được là Tần tổng nào, nhưng Tần Ức chưa nói với cậu bao giờ là thật, cái tên "Tần Tiềm" này nghe được từ miệng của Lục Hành.
Ba của Tần Ức.
Chí ít cũng biết là ai, Thẩm Từ dần dần bình tĩnh lại: “Ông ta tìm tôi làm gì?”
Tài xế: “Là thế này, hôn sự giữa Tần thiếu với Thẩm gia không hỏi ý kiến của Tần tổng, từ đầu đến cuối đều là ý của cá nhân cậu ấy, bây giờ Tần tổng biết chuyện nên muốn gặp cậu, mời cậu qua một chút, không có ác ý gì cả.”
“Mời?” Thẩm Từ cảm thấy rất buồn cười: “Các người bảo “mời” chính là lừa tôi lên xe, khóa cửa xe lại không cho xuống, còn làm nhiễu sóng điện thoại không cho tôi gọi điện? Đây không gọi là mời, mà phải nói là bắt cóc.”
Vừa nói cậu vừa cố gắng mở cửa xe lần nữa, nhưng dù cố gắng thế nào thì vẫn không nhúc nhích.
Lạ thật, chẳng lẽ cửa xe sang có chỗ khác với cửa của các loại xe khác sao?
“Thẩm Từ thiếu gia đừng nóng giận”, tài xế lại nói: “Có lẽ cậu không biết, quan hệ của Tần tổng với Tần thiếu không tốt, nếu thông báo trước cho Tần thiếu biết trước, nhất định cậu ấy sẽ không đồng ý, cho nên chỉ đành làm thế này.”
“Anh cũng biết ư?” Thẩm Từ tức đến bật cười: “Không dám cho Tần Ức biết, còn nói không có ác ý à?”
“Cậu thông cảm, tôi...” tài xế cười ngọt, “Tần tổng ra lệnh cho tôi, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Vừa nói hắn vừa lái xe ra ngoài, Thẩm Từ cau mày, ngón tay dừng trên nút “gọi khẩn cấp” trên màn hình, cuối cùng cũng không nhấn vào.
Dù sao đối phương cũng là ba của Tần Ức, nếu cậu trực tiếp gọi cảnh sát thì thật sự rất khó coi.
Hy vọng đối phương thật sự chỉ muốn “gặp mặt cậu”, nói vài câu rồi để cậu đi, cậu không muốn về nhà quá muộn khiến Tần Ức lo lắng.
Xe rời khỏi cổng trường, đi về một hướng xa lạ, từ ngày xuyên sách đến đây cậu chưa ra khỏi cửa được mấy lần, không quen thuộc tình hình giao thông ở Yến thị, nếu đối phương thật sự muốn bắt cóc...
Cậu bình tĩnh lại, tự an ủi mình rằng dù thế nào thì Tần tổng vẫn là Tần tổng, chắc sẽ không làm chuyện bất lương như vậy đâu.
Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ càng ngày càng vắng vẻ xa lạ, trong lòng cậu không khỏi căng thẳng, đôi tay gắt gao nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng. Nơi này, hình như đã đến vùng ngoại ô thành phố rồi.
Bỗng nhiên, một căn biệt thự biệt lập xuất hiện trước mắt cậu.
Biệt thự thấp thoáng sau những hàng cây, phong cách kiến trúc không giống với chỗ của Tần Ức, nhìn bề ngoài thôi đã thấy xa hoa hơn nhiều. Nhưng không biết vì sao, thoạt nhìn Thẩm Từ không thích nơi này, cảm thấy không được đẹp mắt bằng “ngôi nhà ma” trước đây chưa tu sửa của Tần Ức.
“Thẩm Từ thiếu gia, chúng ta tới nơi rồi”. Cuối cùng tài xế cũng mở cửa xe để cậu xuống, “Tần tổng đang ở bên trong chờ cậu.”
Thẩm Từ cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên, thấy đã có người chờ ở cửa, là một chàng trai chừng hơn hai mươi, dung mạo này....nhìn rất quen.
Cậu chăm chú nhìn kỹ, không khỏi hơi kinh ngạc... đây không phải là người trước kia cãi nhau với Tần Ức ở nhà, bị hắn đuổi ra khỏi nhà sao?
Sao cậu ta lại ở đây?
Thẩm Từ đột nhiên có dự cảm không lành, đang nghĩ bây giờ mà chạy trốn thì xác suất thành công là bao nhiêu, thì thấy chàng trai kia đi về phía mình, hướng cậu làm động tác “mời”: “Thẩm tiểu thiếu gia, mời vào.”
Ngoài miệng cậu ta nói mời, nhưng trên môi lại ẩn chứa nụ cười giễu cợt, như đang biểu đạt với cậu rằng “Chúng ta lại gặp nhau rồi”, “Cậu không ngờ là tôi lại ở đây nhỉ.”
Thẩm Từ không hiểu mà liếc nhìn cậu ta một cái, trong lòng thầm nghĩ Tần Ức lúc trước đuổi người này đi quả là quyết định đúng đắn, để một kẻ tiểu nhân như vậy ở lại bên cạnh hắn thì đúng là mầm hoạ.
Trên mặt cậu không biểu cảm, theo cậu ta đi vào biệt thự.
Thẩm Từ còn chưa kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh, sự chú ý của cậu đã bị người trước mắt thu hút - vị Tần tổng trong truyền thuyết đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, bình tĩnh nhìn cậu.
Không thể không thừa nhận, người Tần gia dường như trời sinh đều có khí tràng, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tần Ức cũng vậy, bây giờ gặp Tần Tiềm cũng thế.
Chỗ khác biệt là khí tràng trên người Tần Tiềm mạnh hơn, phần tóc mai của người đàn ông đã bạc, rõ ràng chỉ là ngồi ở chỗ đó vô cùng thư thái nhưng lại khiến cho người ta cảm giác khó thở.
Ông ngước mắt lên, liếc nhìn Thẩm Từ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngồi đi”
Cả người Thẩm Từ căng cứng, nhịn không được siết chặt tay, nhắc nhở bản thân không có gì phải sợ cả, Tần Tiềm “mời” cậu đến đây mới là bên đuối lý, căn bản không cần phải sợ.
Cậu ngồi xuống sô pha đối diện với Tần Tiềm, nhìn gương mặt rất giống Tần Ức của đối phương, tuy rằng khí tràng trên người đàn ông này làm người ta không thoải mái nhưng gương mặt kia quả thực rất bắt mắt, dấu vết năm tháng không những không khiến ông trở nên già nua mà ngược lại làm tăng thêm cảm giác lắng đọng trầm ổn.
Nhưng dù nói thế nào, khốn nạn vẫn là khốn nạn, cùng lắm thì là tên khốn nạn đẹp trai thôi.
Tần Tiềm không khách khí mà mời cậu đến như vậy, cậu cũng không cần phải khách sáo với đối phương làm gì, nói thẳng vào vấn đề: “Ngài mời tôi tới rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi còn vội về nhà nữa, phiền ngài nói ngắn gọn thôi.”
Tần Tiềm nhìn cậu, đột nhiên cười một tiếng, không vì cậu thiếu lễ phép mà tức giận. Ông đang dựa lưng lên ghế sô pha đột nhiên nghiêng người về phía trước, đầu ngón tay gõ gõ cái gì đó trên bàn trà, đẩy tới chỗ Thẩm Từ: “Ta cũng không có thời gian phí miệng lưỡi với cậu”
Thẩm Từ rũ mắt, thấy giữa các ngón tay lộ ra một tấm thẻ ngân hàng.
Rồi nghe thấy vị Tần tổng này nói: “Năm mươi triệu.”
Thẩm Từ nhìn tấm thẻ, lại nhìn ông, nói nốt nửa câu sau: “Rời khỏi con trai ông?”
“Người thông minh.”
“...”
Mí mắt Thẩm Từ giật giật, tâm tình ban đầu còn căng thẳng bỗng thả lỏng, trong lòng thầm nói, loại chuyện chỉ có trong tiểu thuyết này thực sự xảy ra với cậu.
Cậu nhất thời không biết nên nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: “Quá ít, dù sao cũng phải đưa năm tỷ chứ.”
Tần Tiềm vẫn cười: “Nói đùa.”
Đương nhiên Thẩm Từ biết ông ta không thể lấy ra năm tỷ, cho dù có cũng không thể đưa toàn bộ gia sản của mình cho người ngoài.
Cậu nhìn cái thẻ ngân hàng kia một lát, thầm nói 50 triệu thực sự rất nhiều, nếu là trước đây có lẽ cậu sẽ động tâm, nhưng bây giờ cũng chỉ là xin tiền tiêu vặt của Tần Ức thêm vài lần nữa thôi.
Là Tần tổng đánh giá thấp tài lực của con trai mình hay nghi ngờ tình cảm của cậu và Tần thiếu?
“Ừm”, Thẩm Từ dùng khớp ngón tay xoa xoa môi dưới, lẩm bẩm nói: “Để tôi suy nghĩ đã, Thẩm gia thật sự cần số tiền này.”
Chàng trai trẻ tuổi đứng sau Tần Tiềm nghe thấy những lời này lập tức lộ ra vẻ đắc ý: “Đủ cho Thẩm gia các cậu có thể vượt qua nguy cơ lần này rồi, nhưng do Tần Ức lật lọng, thỏa thuận không còn hiệu lực, có thể thấy được rằng, Tần Ức không thực sự muốn giúp đỡ Thẩm gia đâu.”
Cậu ta đột nhiên lên tiếng khiến Tần Tiềm có chút không vui, thấp giọng trách mắng: “Tần Hạo.”
Tần Hạo lập tức ý thức được mình đã quá phận, cúi đầu không nói nữa.
Thẩm Từ liếc nhìn cậu ta, tự nhủ tin tức bên phía Tần tổng cũng không chính xác lắm, cho rằng việc Tần Ức lật lọng sẽ làm cậu không vui.
Vì thế cậu theo đà này mà nói: “Tôi có thể gọi điện cho người nhà không? Chuyện quan trọng thế này, tôi phải thương lượng với họ đã.”
Một thiếu niên vừa tròn 18 tuổi không thể tự quyết định những chuyện trọng đại trong nhà, không thể tự quyết định 50 triệu trước mặt này, dường như đây là mặc định chung của mọi người, hiển nhiên Tần tổng cũng không ngoại lệ, ông gật đầu với Thẩm Từ: “Cứ tự nhiên”
Thẩm Từ lấy điện thoại ra, đúng là ở biệt thự có tín hiệu.
Cậu mở danh bạ, đầu ngón tay dứt khoát nhấn xuống “ca ca”.
*
Trong biệt thự của Tần Ức, người đàn ông ngồi trên xe lăn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình.
Đã hơn sáu giờ tối, gần một giờ trôi qua kể từ khi Thẩm Từ tan học, tin nhắn Wechat mà hắn gửi cho đối phương nửa giờ trước vẫn không có hồi âm, trên giao diện vẫn dừng ở tin nhắn của hắn:
[Đổi chỗ ngồi xong chưa?]
[Mất khoảng bao lâu nữa?]
Mặc dù trước đó Thẩm Từ đã nói trước với hắn sẽ về muộn, nhưng mất nhiều thời gian để đổi chỗ ngồi như vậy sao?
Trong lòng hắn có chút lo lắng, đúng lúc này, đột nhiên có cuộc điện thoại gọi tới.
Là tài xế.
Tần Ức nghe máy, liền nghe thấy âm thanh lo lắng của đối phương:“Tần thiếu! Thẩm tiểu thiếu gia biến mất rồi!”
Động tác Tần Ức khựng lại, đồng tử nháy mắt co rút: “Cái gì?!”
Tài xế: “Không phải ngài bảo cậu ấy sẽ ra muộn sao, nhưng tôi đợi lâu như vậy rồi cũng không thấy cậu ấy, không yên tâm nên tôi vào lớp đón, kết quả là mấy bạn học nói bọn họ đã tan học rồi, muộn hơn bình thường khoảng mười phút, Thẩm Từ đã sớm ra về rồi!”
Tần Ức lập tức ngồi thẳng dậy: “Vậy bây giờ em ấy đâu?"
“Tôi không biết! Tôi vừa gọi điện thoại cho cậu ấy, điện thoại mở nhưng không liên lạc được, tôi đang ở phòng bảo vệ của trường, chuẩn bị tra từ camera lớp học.”
“...Được.” Tần Ức chỉ cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh lẽo, sự sợ hãi không tên lan tràn từ đáy lòng, từ sống lưng đến đỉnh đầu tê dại: “Anh mau làm đi.”
Hắn cố hết sức để giữ bản thân bình tĩnh, những ngón tay hơi run bấm vào số của Thẩm Từ, không gọi được.
Em ấy sẽ đi đâu?
Rõ ràng lúc gửi tin nhắn cho hắn vẫn còn bình thường mà, sao đột nhiên lại mất tích?
Nhất định không phải là em ấy tự biến mất mà có ai đó... cưỡng chế bắt em ấy từ trường học.
Là ai?
Đại não của hắn đang hoạt động nhanh nhạy, đột nhiên điện thoại lại vang lên, đang ở trạng thái căng thẳng cực độ, điện thoại suýt nữa rớt khỏi tay, chỉ thấy trên màn hình hiện lên ba chữ “Chồng chưa cưới”
*
Điện thoại của Thẩm Từ nhanh chóng được bắt máy.
Ngay khi vừa được kết nối, đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng kêu kinh hoảng: “Em đang ở đâu!”
“Ca ca” Thẩm Từ nhìn Tần Tiềm: “Em đang làm khách ở chỗ của Tần tổng”
Bên kia Tần Ức trầm mặc vài giây, ngay sau đó âm thanh kinh ngạc vang lên: “Cái gì?”
Người trong điện thoại kêu to đến mức Tần Hạo cũng có thể nghe thấy được, cậu ta biến sắc: “Cậu đang gọi điện cho ai đấy?”
“Cho ca ca của tôi.”
“Ca ca cậu là ai?”
“Đương nhiên là Tần Ức nha."
Tần Hạo kinh ngạc đến tái mặt, lập tức vọt qua, định đoạt lấy điện thoại của cậu: “Không phải cậu bảo gọi điện cho người nhà sao?!”
Thẩm Từ né tránh hành động của cậu ta: “Tần Ức chính là người nhà của tôi, có vấn đề gì sao?”
Sắc mặt Tần Hạo tái nhợt: “Không phải cậu nên gọi cho người nhà họ Thẩm à? Không phải cậu bảo Thẩm gia rất cần số tiền này ư?”
“Thẩm gia đúng là cần số tiền này thật, nhưng bọn họ có cần hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Thẩm Từ từ chỗ ngồi đứng lên, vừa né tránh vừa tiếp tục nói chuyện với đầu bên kia điện thoại: “Ca ca, anh nghe thấy không, Tần tổng cho em 50 triệu, muốn em rời khỏi anh, anh nghĩ em có nên đồng ý không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Từ: Bất ngờ chưa ông zà!!