• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh sa vào bóng tối không hồi kết.

"... Thời Hàn!"

Có tiếng gì đó truyền đến từ nơi rất xa.

"Thời Hàn!"

Càng ngày càng vang dội.

Như đang văng vẳng bên tai vậy?

Bỗng Thời Hàn mở to mắt.

Cơ thể cứng ngắc, bất động của anh ở trong tàu cuối cùng cũng chuyển động trở lại, nặng nề ngã về phía sau, trượt xuống tường một cách vô lực.

"Anh làm sao vậy?" Owen ngồi xổm trước mặt anh, hai tay nắm lấy vai anh. "Vừa nãy tự dưng anh cứng đờ, nhưng không phải chế độ ngoại tuyến, mắt anh lại nhấp nháy liên tục, không phải ánh sáng dữ liệu màu lam lóe lên ngày thường, mà là một vòng màu trắng, tôi gọi anh cũng không thấy phản ứng lại. Anh đang bị tấn công đấy à?"

"Chắc... không phải đâu." Đôi mắt Thời Hàn vẫn còn hơi mù mờ. "Tôi đã mơ thì phải?"

"Anh nói chuyện ngớ ngẩn gì thế? Anh là AI làm sao mà mơ được."

Thế đó hẳn không phải mơ. Thời Hàn thầm nghĩ, đấy là... một phần ký ức?

Nhưng là một phần ký ức, nó cũng không tránh khỏi việc không thật cho lắm. Chưa kể đến Thời Hàn chưa bao giờ mất đi phần ký ức nào trong hai kiếp sống của mình, mà cảnh tượng long trời lở đất như tấn công chiều không gian[1] ấy từ trước đến giờ chưa từng xảy ra ở đâu trong hiện thực... trong hiện thực?

[1] Là chiến thuật tiến công giảm chiều không gian của chính đối tượng tấn công (giảm không gian bốn chiều thành không gian ba chiều, không gian ba chiều thành không gian hai chiều) làm đối phương không thể tồn tại trong không gian chiều thấp nhằm đạt được mục đích tấn công, thậm chí sẽ tiêu diệt đối phương.

Thời Hàn trở nên kinh hãi. Nó chưa từng xảy ra trong hiện thực, nhưng hoàn toàn có khả năng xảy ra trong không gian ảo. Nhưng đây là ký ức của ai? Hẳn là ký ức của AI mà anh đã xuyên vào nhỉ?



Mà đó chỉ là một... AI có sự sống cấp thấp nhất thôi sao?

Không giống như những AI có sự sống khác, anh không bị loài người khống chế, từng đoạn từng đoạn văn tự bí ẩn hợp thành sinh mệnh của anh, anh vẫn có thể sửa đổi AI khác mà không phải tốn sức... nếu nói những điều này đều là vì nó, "Kế hoạch vượt thời không" ấy nhỉ? Phải chăng chuyện anh xuyên đến đây sau khi chết cũng có liên quan đến nó?

Cảm xúc trong ký ức vẫn chưa tan. Nỗi tuyệt vọng khổng lồ dường như bị cả thế giới áp xuống, không ngần ngại mà thiêu rụi hết thảy phẫn nộ và thù hận, niềm hy vọng gửi gắm vào một tia sáng le lói nơi địa ngục... vẫn đang vang vọng trong ý thức của anh, hết tiếng này đến tiếng khác, xa xôi mãi không dứt.

Đầu của anh lại nhói đau.

Có điều anh cũng biết đấy không phải đau đầu, anh không phải người, anh sẽ không bị đau đầu.

Chính ý thức của anh đau. Hình như có một giọng nói khẩn thiết đang gào thét...

Hi vọng cuối cùng!

Hi vọng cuối cùng!!

Để anh nhớ lại!!!

"Lại không phản ứng rồi?"

Owen cau mày, trực tiếp nhấc Thời Hàn khỏi mặt đất, đánh giá xem nơi nào dày nhất trong tàu, thì vung tay, đập anh lên đấy.

Một âm thanh nặng nề vang lên, đập một phát như vậy làm Thời Hàn tỉnh táo trở lại.

"Mặc anh mất ý thức vì cái gì, hiện tại đừng nghĩ tới nó nữa, còn có nhiệm vụ phải hoàn thành sớm. Nếu như trên đường làm nhiệm vụ tự anh giày vò mình chết đi, đừng hi vọng rằng tôi sẽ chôn cùng anh."

Đúng. Nỗi đau ấy tan biến khi Thời Hàn không chủ động đào sâu vào kí ức này và ẩn ý đằng sau nó nữa. Anh giành lại quyền kiểm soát cơ thể, đứng dậy khỏi mặt đất, lấy chất lỏng tự chữa nano ra chấm lên vùng da bị thương mà Owen gây ra.

"Cậu nói đúng." Thời Hàn đè hết nghi vấn xuống đáy lòng, bình tĩnh nói: "Bây giờ chúng ta sẽ ra ngoài bầu khí quyển NR-5 ở ngôi sao không người khu Ngôi Sao thứ ba mươi ba trước, hợp với quân tiếp viện của chúng ta, họ sẽ phái thêm vài người cho chúng ta."

Bên ngoài bầu khí quyển NR-5.

Một con tàu hình con thoi với đường lái uyển chuyển chậm rãi nối vào "Căn Cứ Một", khe hở cuối cùng im hơi lặng tiếng biến mất, đèn xanh trên giao diện sáng lên. Hai cánh cửa ẩn mở ra, từ đầu bên kia xuất hiện một đoàn người.

Đi đầu là người quen của Thời Hàn, mấy năm không gặp, khuôn mặt mang vẻ cao ngạo lúc nào đã trưởng thành hơn một chút. Tuy rằng trông vẫn ngạo mạn như vậy, nhưng Thời Hàn biết đó là lớp ngụy trang của một kẻ thông minh.

Thời Hàn tiến lên một bước, lịch sự chìa tay ra. "Tần Tinh Viễn."

Bên cánh tay đang mở của Tần Tinh Viễn lúng túng chững lại giữa không trung. "..."

"Phụt."

Một tiếng cười khẽ phát ra từ sau lưng hắn ta, thu hút sự chú ý của mọi người.

Đó là một bà cụ ngồi trên xe lăn. Tuy việc đi lại không tiện nhưng ngồi trên xe lăn lưng bà vẫn thẳng tắp. Tư thế tao nhã, phục trang lộng lẫy, đắp lên đầu gối một tấm thảm thêu hoa tinh xảo. Tóc toàn chỉ bạc được búi gọn sau đầu, làn da nhăn nheo, dung mạo già nua lại có đôi mắt xám nhạt rực sáng như ngọc lưu ly.



Đối với người không biết bà, ấn tượng đầu tiên nhất định là một cụ bà tao nhã có trí thức.

Nhưng đối với người biết tới bà, bà chỉ có một thân phận.

Một trong những cấp A có sức chiến đấu đỉnh cao, Trung đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê đứng đầu hoạt động ở khu thứ năm, nhân vật huyền thoại đã từng dùng sức một người thanh trừng toàn bộ đám trộm cướp ở khu Ngôi Sao - Lâm Tiệp Lạp.

Thời Hàn biết Lâm Tiệp Lạp không thích vòng vo, thế nên anh hỏi thẳng Tần Tinh Viễn: "Cậu đã mời Trung đoàn trưởng Lâm đến rồi, giờ muốn chúng tôi làm gì nào?"

Một người lực tinh thần cấp A đè bẹp một ngục giam quả thật là dư sức.

Lâm Tiệp Lạp lại thân thiện cười thành tiếng, mở miệng nói: "Nhóc là Thời Hàn à, đúng là không để thằng nhóc Tinh Viễn sống thoải mái được nhỉ... Trước tiên sẽ trả lời câu hỏi của nhóc, hành động lần này chủ yếu vẫn dựa vào mấy đứa, ta không thể để người ngoài biết ta đang trợ giúp mấy đứa được. Cho nên ta không thể khai triển sức mạnh cấp A, cũng không mang theo máy móc thông minh và chỉ chờ ở trên tàu, vận hành một thân xác theo mấy đứa xuống đấy. Sở dĩ ta tới tham gia hành động lần này, chủ yếu là muốn nhìn thấy tên nhóc Lẫm Ca đó, tiện thể gặp mặt nhóc nữa."

Thời Hàn đờ người trong một giây. Anh nhanh chóng khôi phục về trạng thái ban đầu, nhưng sự khác thường nhất thời đó vẫn bị Lâm Tiệp Lạp chộp lấy.

Lâm Tiệp Lạp nháy mắt ra hiệu cho anh, đồng thời trong đầu anh hiện lên một thông điệp.

【 Không cần phải căng thẳng. Thể xác này của nhóc là máy móc phải không? Đúng là làm rất giống cơ thể loài người. Dù nhóc có bí mật gì đi chăng nữa thì ít nhất bây giờ chúng ta đang ở cùng một chiến tuyến, ta sẽ không làm gì đồng đội của mình đâu. 】

Lâm Tiệp Lạp vỗ vỗ tay, mỉm cười đề nghị: "Không cần nhiều lời nữa, chúng ta xác nhận kế hoạch lần cuối thì bắt đầu nhé?"

Mọi người chỉ có thể tán thành.

Sau lưng Lâm Tiệp Lạp còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, xem ra không phải là tùy tùng của bà, mà được Tần Tinh Viễn phái tới vì tỏ ý xem trọng, bởi việc nào Lâm Tiệp Lạp cũng thích tự mình làm. Thời Hàn liếc anh ta một cái, nhìn qua trông anh ta có hơi căng thẳng, chắc đây là lần đầu tiên tham gia tác chiến kiểu này.

Thanh niên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của anh, lại nhíu mày mà không rõ nguyên do, ánh mắt cũng trở nên không tốt lành.

Anh ta nhếch khóe môi tỏ vẻ xấu tính, bày ra nụ cười châm chọc, chỉ vào Thời Hàn và Owen: "Nhiệm vụ quan trọng như vậy, có ngài Lâm là đủ rồi. Thâm nhập không phải trò trẻ con, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy hai người, có chắc sẽ không kéo chân ngài Lâm khi vào đấy không?"

Lâm Tiệp Lạp ngẩng đầu nhìn người này. Mặc dù bà nổi danh với tính tình dễ chịu trong nhóm cường giả và cũng biết người này, nhưng cũng không ngờ sẽ nhận được lời từ chối gay gắt như vậy sau khi xác định rõ và tỏ ý mau chóng bắt đầu.

Những người khác cũng trưng ra ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu.

Người đàn ông có vẻ căng thẳng hơn trước những ánh nhìn này, giấu lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, để khuất ra sau chà chà trên vạt áo, miệng vẫn không nhượng bộ: "Bọn họ không có lai lịch, cả hai cũng không thể hiện thực lực, làm sao có thể đảm đương nhiệm vụ khó khăn như vậy được? Chưa kể đến việc bọn họ xông vào tự tìm chết không, có khả năng còn kéo chân làm nhiệm vụ thất bại, mà cơ hội cứu... cứu Lẫm Ca cũng chỉ có một lần!"

Nói tới câu cuối, trong mắt anh ta như bừng lên ánh lửa căm phẫn.

"Bọn họ được Lý Chân Hi trực tiếp cử đi." Lâm Tiệp Lạp đã hơi bất mãn.

"Nhưng là..."

Người đàn ông còn muốn cãi lại, Lâm Tiệp Lạp nổi giận: "Đủ rồi, làm theo kế hoạch ban đầu!"

Người đàn ông cau mày, nhìn qua nhìn lại bọn họ mấy lần, nét mặt lạnh tanh của Lâm Tiệp Lạp vẫn không đổi, lúc này anh ta mới cúi đầu, không cam lòng nói: "Vâng."



Giọng Lâm Tiệp Lạp lúc này mới dịu đi, bà lấy lại bộ dáng đôn hậu và đoan trang, hỏi: "Grisha, thằng bé này hôm nay có chuyện gì mà cháu lại nóng nảy quá vậy?"

Người đàn ông cụp mắt xuống, mái tóc che gần hết thần sắc, giọng rất nhỏ. "Hôm nay là ngày giỗ của em gái cháu, xin lỗi. Chỉ là... cháu không muốn thấy thêm những cái chết vô nghĩa."

Bầu không khí đông cứng.

Như rơi xuống biển sâu, áp lực nước đang đè ép và tích tụ mỗi một giây lại càng lớn hơn, cho đến lúc Tần Tinh Viễn vỗ vỗ tay lôi mọi người vực khỏi biển sâu.

"Việc này không nên chậm trễ, kế hoạch của chúng ta thành công mới là lễ tế tốt nhất dành cho em gái Grisha không phải sao?"

Thậm chí không một ai hỏi về nguyên nhân cái chết của em gái Grisha. Đã có dũng khí gia nhập Đảng cải cách, đặc biệt là những người tham gia hành động thực tế, hầu như đều có người nhà bị đế quốc nghiền chết như loài giun dế. Chết đi không hề có tôn nghiêm, vô giá trị và vô nghĩa.

Grisha để lộ nụ cười gắng gượng.

Theo kế hoạch đã vạch ra, họ chỉ chia Thời Hàn, Lâm Tiệp Lạp và Owen lẻn vào ngục giam Sông Ngầm, mục tiêu là đến được nơi Lẫm Ca đang ở trước khi lính canh phát hiện ra bọn họ. Các thành viên còn lại sẽ ngồi thủ ở gần tinh cầu X-2, để tránh khi tình hình có thay đổi, bất cứ lúc nào chuẩn bị quân tiếp viện.

Có Lâm Tiệp Lạp đi cùng, dù chỉ là một thể xác máy móc không thể phát huy sức mạnh cấp A, mọi người cũng hoàn toàn tin tưởng vào trận chiến này. Mặt khác, Tần Tinh Viễn còn nắm thông tin từ ngục giam Sông Ngầm, cho thấy hôm nay là ngày bàn giao cho hai đội giám ngục đóng tại đó.

Về lý thuyết, vào ngày bàn giao của các đội giám ngục, đội A làm việc trước mười sáu giờ và đội B làm việc sau mười sáu giờ, thời gian chồng ở giữa là thời gian bàn giao. Nhưng trên thực tế, vốn chẳng có ai ở trong bốn tiếng chồng lên nhau. Xét về cấp độ tổng thể của phạm nhân bị tống giam, độ nguy hiểm của ngục giam Sông Ngầm không cao lắm, dù rằng có một tên tội phạm cấp đặc biệt Lẫm Ca ở trong, họ cũng không để tâm.

Họ lười nhác như thế cũng có nguyên nhân. Lẫm Ca là nhân tài nghiên cứu, mặc dù rất cao to, nhưng sức chiến đấu không hề cao. Nhóm giám ngục đề phòng tội phạm trong ngục đào tẩu, nhưng họ chưa từng nghĩ rằng có nhóm bên ngoài dám cả gan đến cướp ngục.

Đó chính là thách thức uy phong của đế quốc! Đó là tội chết!

Giờ đây, ba kẻ dám thách thức uy phong của đế quốc đang lặng lẽ lẻn vào công trình thép to lớn này.

Có thể nhìn ra qua cách đặt tên, tinh cầu X-2 không phải là một hành tinh có thể sinh sống được. Khối lượng của nó không lớn, mặt ngoài phơi giữa không gian vũ trụ, gần như không có tầng khí quyển và cũng không có từ trường, phải chịu đòn quất vô tình của gió mặt trời mọi lúc.

Ngục giam Sông Ngầm được xây dựng trên quỹ đạo Trái Đất tầm thấp ở tinh cầu X-2, một công trình lớn dạng trạm vũ trụ. Vì X-2 và định tinh của nó tạo thành một cái khóa thủy triều, ngục giam Sông Ngầm được ẩn sau tinh cầu, xem như để tiết kiệm ít tiền cho chiếc khiên chắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK