Quý Minh Lan nhìn xuống bàn tay mình, nắm chặt tay lại rồi quay người mở cửa xe: “Tạm biệt.” Cô nhấn chân ga, rời khỏi bãi đỗ xe.
Quân Lam Thành vẫn đứng đó, chợt bật cười một tiếng. Cây cối xung quanh hét lên kích động, tiếc là hắn không nghe thấy.
Có vẻ như hắn tới bước đường cùng rồi.
Trong đầu dần xuất hiện những ý nghĩ u ám, rồi nhanh chóng nén lại vào lòng.
Cô ấy là người quan trọng, không thể làm tổn thương cô ấy được.
Nhưng nếu không làm vậy, hắn sẽ không có được cô ấy. Chỉ cần cô ấy là ổn rồi.
…
Quý Minh Lan liếc sang hộp bánh trên ghế phụ, ngón tay gõ từng nhịp đều đều lên vô lăng.
Cô nghĩ về thời đi học của mình, về Quân Lam Thành,… Hồi đó trông hắn u ám hơn bây giờ nhiều, chẳng mấy khi cười, lúc nào cũng ở một mình. Nhưng người như vậy lại nói muốn ở bên cô cả đời, muốn dành tặng những thứ tốt nhất cho cô, cho cô một mái nhà đúng nghĩa,…
Cảm thấy hô hấp nặng dần, Quý Minh Lan chợt tỉnh lại giữa hồi tưởng. Cô tấp xe vào lề đường, vội vàng lục trong hộc găng tay, tìm được tấm danh thiếp cũ trong đó.
May mà cô không vứt đi.
Quý Minh Lan hít sâu, bấm gọi vào số điện thoại trên danh thiếp. Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức, một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Xin chào, ai vậy?”
“Xin chào, làm ơn chuyển máy tới…”
…
“Cắt!” Từ Tùng hô lên, gọi Trần Anh Tuấn tới, “Cậu xem lại ánh mắt của mình đi, có khác gì đang sợ không? Cậu sợ cái gì chứ? Cô ấy có gì mà cậu sợ? Có mỗi cảnh đơn giản mà quay 4 lần chưa xong, cậu không tiếc tiền chứ tôi thì có.”
Trong máy là cận cảnh ban nãy, rõ ràng lúc Chu Gia Kỳ quay người, Trần Anh Tuấn đã mở to mắt, không phải vì kinh ngạc mà là sợ sệt, hoảng loạn.
Trần Anh Tuấn cúi thấp đầu xin lỗi Từ Tùng, ông cũng hơi giận, cầm cuộn kịch bản đập bộp vào vai anh rồi bảo anh chuẩn bị làm lại.
Chu Gia Kỳ đứng khoanh tay, cười khẩy: “Vô dụng, có vậy cũng không làm được.”
Trần Anh Tuấn tuy từng đoạt giải nam phụ xuất sắc nhưng rốt cuộc mới ra trường hai năm, vẫn còn vẻ ngây ngô của người chưa từng trải. Nghe cô ta nói vậy cũng chỉ cúi thấp đầu rồi bước qua nhanh.
Quý Nhu Ngọc đảo mắt, chẳng muốn xen vào chút nào. Bây giờ là bốn giờ rồi, nhanh nhanh để đi đón em thôi.
Hôm nay Tiểu Ý không tới phim trường nữa, Quý Trường Ca dẫn thằng bé đi xem phim rồi.
Suy nghĩ một lát, Quý Nhu Ngọc bèn tới gần chỗ Từ Tùng, thì thầm vào tai ông cái gì đó.
Từ Tùng hơi nhăn mày nhăn miệng, liếc qua Trần Anh Tuấn đang căng thẳng nhập vai nhân vật, rồi nhìn Chu Gia Kỳ đang vắt chéo chân cho trợ lí chăm sóc, bèn thở dài: “Thôi được rồi. Trợ lí, nhờ anh thông báo cho mọi người chuẩn bị cảnh 39.”
Cảnh 39 là cảnh đối diễn của Quý Nhu Ngọc và Chu Gia Kỳ. Cả sáng nay hai người đã diễn với nhau, liên tục phân cao thấp. Chu Gia Kỳ cứ liên tục thái độ, cả đoàn phim chẳng ai yên nổi với cô ta.
Trợ lí gật đầu rồi chạy đi.
Từ Tùng ngả lưng xuống ghế xếp lưới, nhìn theo ánh mắt Quý Nhu Ngọc: “Cô cũng lạ lắm.”
Quý Nhu Ngọc chăm chú vào quyển kịch bản trên tay Chu Gia Kỳ, lè lưỡi: “Không có gì đâu. Cảm ơn đạo diễn châm chước.”
“Không sao, không sao, hai ta quen biết lâu rồi, sao phải khách sáo như vậy.”
Quý Nhu Ngọc nghe thế, cười trừ một cái.
Mối quan hệ dựa trên chị gái.
“Cảnh thứ 39 lần một, action!”
[Xuân Linh bước vào trong lớp, Vũ Ngọc Lan đang thu bài tập mĩ thuật của mọi người. Đề bài cô giao khá thú vị, thiết kế về bản thân tương lai. Các bạn bàn tán sôi nổi, lôi giấy vẽ bút màu bày ra bàn làm.
Xuân Linh tò mò tới từng bàn ngó qua liếc lại, Vũ Ngọc Lan chạm nhẹ lên má cô, bĩu môi: “Đừng nhìn nữa, giao bài ra đi.”
Xuân Linh đặt cặp sách xuống ghế ngồi, lôi một tờ giấy A4 ra úp xuống bàn, lắc đầu ra vẻ thần bí. Vũ Ngọc Lan tiến tới gần, cúi người xuống kề sát mặt với Xuân Linh: “Úp úp mở mở làm gì nữa, đằng nào lát tiết 3 cô cũng giơ cho cả lớp xem thôi.”
Xuân Linh chống hai tay trước ngực, chu mỏ: “Thôi mà, để lát tôi kể bà nghe.”
Vũ Ngọc Lan phì cười, hơi thở ấm nóng phả vào lòng bàn tay Xuân Linh, đứng thẳng người dậy, “Nhớ đó”, rồi ra chỗ bàn khác.
Xuân Linh hơi cúi đầu nhìn xuống hai tay, bàn dưới cầm bút khều nhẹ lên vai cô, Xuân Linh hơi nghiêng đầu, nghe thấy cô ấy hỏi: “Ủa bà vẽ gì mà bí mật vậy, xem với xem với.”
Xuân Linh cười khẽ: “Bí mật mà, tôi phải kể cho bé nhà tôi trước đã.”
Cô bạn bàn dưới bĩu môi ra vẻ ghét bỏ: “Thôi thôi, ai chả biết bà với bé nhà yêu thương nhau như nào. Đừng ở đây nữa, yêu thương người độc thân coi.”
Xuân Linh đứng lên, hai tay tạo thành hình trái tim đặt ở vị trí ngực trái: “Lòng tôi bao la rộng lớn, đủ chỗ cho các ems.”
“Ê sợ ma nha má.”]
Cảnh này là một cảnh đơn giản, quay một lần là qua. Cảm giác vui tươi thời đi học bao trùm khắp phim trường, mọi người thấy như yêu đời hơn. Trần Anh Tuấn ngơ ngẩn coi, trong lòng tò mò sao nam chính không đối xử tốt với nữ phụ hơn chứ.
Ngay cả Chu Gia Kỳ cũng trở nên dễ tính hơn, bớt chút kiêu căng ban nãy. Từ Tùng chớp thời cơ, gọi Trần Anh Tuấn tới quay lại cảnh trước.
Ông còn cẩn thận dặn dò Chu Gia Kỳ “nhẹ nhàng” với anh hơn. Chu Gia Kỳ nhếch miệng không đáp, Từ Tùng ngầm coi như đồng ý.
[Vũ Ngọc Lan dắt tay Lưu Nam lên cầu thang tới sân thượng, vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Hầu hết là lời Vũ Ngọc Lan, Lưu Nam bị cảm xúc mềm mại trên tay làm ngượng chín mặt, cứ cúi gằm xuống nhìn gót giày cô nàng.
Vũ Ngọc Lan đang đi phía trước chợt dừng lại, thả tay Lưu Nam ra rồi đầy cửa sân thượng. Cô nàng quay người lại, đôi mắt nâu sẫm lấp lánh dưới ánh mặt trời phản chiếu hình ảnh người con trai. Mái tóc ngắn bị gió thổi tung, vài sợi vướng vào mắt khiến cô nàng hơi híp mắt lại. Lưu Nam sững người, trong mắt chỉ toàn hình bóng người thương.]
“Cắt! Qua!” Từ Tùng hô lớn, Trần Anh Tuấn vội cúi người chào Chu Gia Kỳ rồi lẩn mất dạng.
Chu Gia Kỳ nhìn về hướng Quý Nhu Ngọc đứng lúc nãy, nhưng mà người đã biến mất.
Sau khi kết thúc cảnh quay hôm nay, Quý Nhu Ngọc chào hỏi mọi người rồi đi ra ngoài. Dù cố thả chậm bước chân nhưng tốc độ vẫn nhanh hơn bình thường, không giấu nổi vẻ vội vàng.
Một nhân viên công tác thấy vậy thì tò mò: “Cô ấy bận việc gì sao? Đi cao gót mà nhanh thật đấy.”
“Không biết nữa, nghe bảo nay người đại diện của cô ấy tỉnh lại thì phải?”
Một người khác đang bê thùng đồ đi ngang qua thuận miệng đáp lời.
Người kia ngạc nhiên, ôm mấy chai nước chạy theo dò hỏi: “Tỉnh lại rồi sao, anh ta bị thương nặng lắm mà, chỉ còn lại hơi tàn.”
“Đã bảo không biết mà, tôi chỉ nghe thoáng cuộc gọi của cổ thôi.”
Nói rồi thì bê thùng dụng cụ để vào nhà kho, không thèm quay đầu lại.