• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối tuần, lúc Ngụy Lai đến nhà, Chu Hoành Viễn đang nằm sấp trên bàn làm bài tập. Khi đó Trình Dục đang ở trong phòng ngủ, vừa nghe tiếng gõ cửa là vội vàng xỏ dép lê chạy một mạch đến cửa, khoảnh khắc mở cửa ra, anh bỗng hơi ngượng ngùng sờ sờ tóc, mặt mày đỏ như gấc.

Trình Dục nhanh chóng mời Ngụy Lai vào nhà, nhìn thấy Ngụy Lai còn đang mang theo một bịch chuối thì vội vàng đón lấy đặt lên tủ, hơi khách sáo nói, "Sau này em đến không cần mang quà cáp gì đâu."

Ánh mắt Chu Hoành Viễn nương theo âm thanh của Trình Dục rơi trên bịch chuối, cậu âm thầm cười nhạo, chỉ có mỗi bịch chuối thôi sao, huống hồ gì Trình Dục với mình không thích ăn chuối, lần đầu đến nhà mà thế kia, người này keo kiệt thật đấy.

Chu Hoành Viễn vốn luôn xem Ngụy Lai như tai hoạ ngàn năm, lúc này lại càng xét nét, nhìn trái nhìn phải không lọt mắt chỗ nào hết, trong lòng cậu ghét chết đi được, thế nhưng cậu vẫn muốn ngồi trên ghế xem xem chú cậu tình chàng ý thiếp với người khác như thé nào.

Trình Dục với Ngụy Lai đứng trước bàn ăn, trong mấy tháng quen nhau, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ hẹn gặp nhau ở nhà, đây không chỉ là hẹn hò, càng không đơn giản chỉ là một bữa cơm trưa, mà còn là một sự công nhận giữa hai người với nhau, là minh chứng cho việc mối quan hệ của họ lại tiến thêm một bước. Nghĩ đến đây, hai người họ đều trở nên căng thẳng, tay không biết đặt ở đâu, anh nhìn em em nhìn anh, cuối cùng bật cười thành tiếng.

Chu Hoành Viễn chỉ thấy tiếng cười đó chối tai kinh khủng, có lẽ cậu nên rời đi, có lẽ cậu nên về phòng ngủ. Người chăm lo cơm áo gạo tiền cho cậu, ân nhân cứu mạng của cậu, thân nhân duy nhất của cậu, tình yêu cả đời của cậu bây giờ đang bận bàn chuyện dựng vợ gả chồng với người khác, lý nào cậu lại ở đây làm bóng đèn chứ?

Thân thể Chu Hoành Viễn run rẩy, sau đó bình tĩnh cất giấy bút, đứng lên, liếc mắt nhìn Ngụy Lai một cái, một thân hình quá mức gầy gò bọc trong chiếc áo lông màu lam rộng thênh thang, ngũ quan nhạt nhẽo, chẳng có gì đặc biệt, khí chất không có gì xuất chúng, đặt giữa một đám người chắc chắn là tìm không ra. Chu Hoành Viễn gay gắt âm thầm nhận xét Ngụy Lai, cảm thấy bây giờ người phụ nữ này đứng chung một chỗ với Trình Dục y như một tô mì sợi bình dân được đặt trong một nhà hàng Tây sang trọng vậy, nhìn lạ lùng hết chỗ nói.

Trình Dục đẩy Chu Hoành Viễn, nói, "Hoành Viễn, mau chào cô đi này, đây là cô Ngụy mà hôm trước chú nói với con đấy."

Chu Hoành Viễn chỉ nhíu nhíu mày, không nói lời nào, cũng không chào, cậu cúi đầu, bộ dáng ỉu xìu, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống đống gạch men trên mặt đất.

Ngụy Lai có chút xấu hổ, cũng may mà cô là nhà giáo nhân dân, đứa nhỏ phản nghịch không nghe lời thế nào cũng đã từng gặp rồi, chỉ một Chu Hoành Viễn thì có gì mà khó? Mặc dù cô không phải giáo viên giỏi gì, nhưng lại tự xưng là rất năng lực trong việc giáo dục học sinh, hơn nữa đây còn là cháu trai Trình Dục, kiên nhẫn này cô có thừa.

Trình Dục nhìn dáng vẻ này của Chu Hoành Viễn, không khỏi nhíu nhíu mày, anh muốn nhẹ giọng răn dạy vài câu, thế mà lời đến bên miệng rồi vẫn không thể nói ra. Ngược lại, Ngụy Lai dịu dàng ân cần, an ủi nói, "Không sao không sao, vài lần nữa là quen thôi, Hoành Viễn đang ngượng ngùng đó mà."

Chu Hoành Viễn quay mặt đi, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho, vẫn im thin thít. Trình Dục cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ, sao khi người khác đến nhà làm khách, đứa nhỏ này lại không như vậy? Sao chỉ khi Ngụy Lai đến thằng nhỏ mới làm ra vẻ không thấu tình đạt lí vậy chứ?

Sau khi Chu Hoành Viễn đem sách vở vào trong phòng ngủ, Trình Dục đi vào nhà bếp nấu ăn, trên bàn ăn còn bày hai cái cốc, một cái là cốc thủy tinh Trình Dục thường dùng, còn cái kia là cốc mới tối hôm qua Trình Dục ra ngoài mua về cho cô, màu hồng phấn, mặt trên còn in hình thỏ con.

Chu Hoành Viễn đứng sau cánh cửa khép hờ, nhìn Ngụy Lai ngồi xuống bàn ăn, ngồi vào chỗ cậu thường ngồi, bưng cái cốc màu hồng kia lên nhấp một ngụm nước ấm.

Chu Hoành Viễn trong lòng phẫn nộ nghĩ, cô ta trông chẳng hợp với màu hồng phấn chút nào, cũng không xứng với tâm ý của Trình Dục.

Lần đầu tiên Trình Dục mời bạn gái đến nhà ăn cơm, vậy nên anh cố gắng thể hiện tay nghề nấu nướng, làm ra ba món một canh gồm sườn hầm, thịt bò xào cà chua, và món khoai tây que kinh điển của mình.

Bận bịu nấu nướng xong xuôi là đã hơn 12 giờ, Trình Dục gõ cửa, bảo Chu Hoành Viễn ra ngoài ăn cơm.

@antiquefe (wattpad)

Trình Dục như thường lệ ngồi ở một đầu bàn ăn, còn Ngụy Lai lại ngồi ở vị trí thường ngày của Chu Hoành Viễn, Chu Hoành Viễn bực bội, chỉ đành xị mặt ngồi đối diện Trình Dục.

Bầu không khí giữa ba người nhờ vậy nên càng sượng trân. Giữa hai người nói nói cười cười có một người lặng thinh không lên tiếng, nhìn thế nào cũng thấy lạ lùng và gượng gạo.

Trình Dục đã phát hiện ra Chu Hoành Viễn có gì đó không ổn từ sớm, bèn tích cực chủ động gợi đề tài cho Chu Hoành Viễn, "Hoành Viễn, cô Ngụy của con là giáo viên tiếng Anh của trường trung học số 3 thành phố J đấy, con có khó khăn gì có thể hỏi cô."

Chu Hoành Viễn thấy phiền chịu không nổi, ngẩng đầu lên, không thèm liếc mắt Ngụy Lai lấy một cái đã nhìn thẳng Trình Dục, "Chú tốt nghiệp đại học S, có gì mà chú không thể dạy chứ?"

Trình Dục xấu hổ cười cười, "Chú cũng đâu phải giáo viên, làm sao chuyên nghiệp như cô Nguỵ được..."

Chu Hoành Viễn mũi "Hừ" hai tiếng, nói, "Chú không muốn dạy thì thôi vậy, con tự học được."

Câu này của Chu Hoành Viễn rõ ràng đang nhắm vào Ngụy Lai, Trình Dục nghe xong như ngồi trên bàn chông, anh vô cùng xấu hổ và áy náy, Trình Dục không khỏi lén lút nhìn về phía Ngụy Lai, thế mà Ngụy Lai cũng không có phản ứng gì, xuống tay vững vàng chuẩn xác ngoan độc gắp miếng sườn lớn nhất trên đĩa vào chén của mình.

Trình Dục trong lòng có chút khó chịu, ở trong mắt anh, mặc dù Chu Hoành Viễn đôi khi sẽ giận dỗi với anh, cũng có lúc bướng bỉnh, tính tình không tốt, nhưng phần lớn thời gian lại là một đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện, không làm người ta lo lắng. Anh không biết hôm nay Chu Hoành Viễn lấy cái tính tình này ở đâu ra, cũng không hiểu Chu Hoành Viễn đang giận anh hay giận Ngụy Lai. Chuyện Ngụy Lai muốn đến nhà làm khách, anh đã nói với Chu Hoành Viễn từ sớm, lúc ấy Chu Hoành Viễn đồng ý rồi, ai mà ngờ khách vừa đến là tỏ thái độ ngay cơ chứ.

Dù không hài lòng về thái độ của Chu Hoành Viễn, nhưng Trình Dục vẫn biết thằng bé vốn đã trầm tính lại còn nhạy cảm, anh mà nói ra thì sợ cậu sẽ suy nghĩ nhiều, hai chú cháu lại nảy sinh bất hoà.

Trình Dục thấy Chu Hoành Viễn nguyên một bữa cơm không ăn gì, trong lòng lo lắng, nhưng cách một cái bàn nên không tiện gắp thức ăn cho cháu trai như thường ngày, vì thế anh chỉ lên tiếng thúc giục, "Hoành Viễn, con ăn nhiều lên đi chứ, thịt bò hầm mềm lắm, con không thích sao?"


Chu Hoành Viễn lắc đầu, nói, "Con không muốn ăn, con thấy hơi nhạt miệng."

Trình Dục lo lắng, một mặt cảm thấy có lỗi với Ngụy Lai, mặt khác lại lo nghĩ về cảm xúc của Chu Hoành Viễn, vậy nên anh không hề để tâm đến đồ ăn trên bàn, chỉ câu được câu chăng ăn món khoai tây que sở trường của mình.

Đến cuối bữa cơm, đĩa sườn và thịt bò đều đã cạn đáy, Chu Hoành Viễn thu dọn bát đũa, đứng dậy đi vào bếp rửa chén. Tiếng bát đũa lạch cạch xen lẫn với tiếng nước chảy dường như được khuếch đại vô số lần trong căn hộ nhỏ hẹp và yên tĩnh này, khiến Trình Dục kinh hồn bạt vía.

Trình Dục cắn môi, mở miệng một cách khó khắn, "Tính Hoành Viễn đó giờ hay ngại, em thường xuyên đến là thằng bé sẽ không ngại nữa đâu."

Tuy trong lòng Ngụy Lai bất mãn, nhưng có thế nào cũng không thể nổi giận với một đứa nhỏ không cha không mẹ, hơn nữa mình chỉ vừa mới đến, tương lai còn dài, một ngày nào đó sẽ quen thôi.

Thấy Ngụy Lai ân cần như vậy, Trình Dục thầm nghĩ trong lòng, "Sau này mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Trình Dục vừa dứt lời đã thấy Chu Hoành Viễn đi ra khỏi bếp, nhàn nhạt nhìn mình một cái rồi trở về phòng.

"Ầm" một tiếng, cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại.

Một cánh cửa gỗ mỏng manh ngăn cách hai thế giới.

Chu Hoành Viễn kéo khoá vỏ gối, quen cửa quen nẻo lấy ra một tấm ảnh. Tấm ảnh đã sờn cả góc, màu ảnh dần chuyển sang màu vàng, trông cực kỳ cũ kỹ. Đây là một trong số những tấm ảnh hiếm hoi của Trình Dục thời đại học, chụp cảnh anh đứng bên bờ hồ Thái Hoa của đại học S. Tấm ảnh này được Trình Mạn Hồng cất vào album ảnh, sau đó chính Chu Hoành Viễn đã lấy nó ra, lét lút giấu trong gối đầu của mình.

Người thanh niên trong ảnh còn chưa rũ hết nét thơ ngây, trên người toát ra khí chất mọt sách và khờ khạo của dân chuyên toán, đầu tóc anh bù xù, quần áo không chỉnh tề lắm, thế mà lại có một sức hút khó tả mê hoặc Chu Hoành Viễn từ cái nhìn đầu tiên.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy tấm ảnh này, Chu Hoành Viễn đã không thể nhịn được cảm giác muốn độc chiếm nó, cậu không muốn đặt người thanh niên hăng hái đầy khí phách này vào lại trong album ảnh, không muốn để nét mị lực động lòng người này bị lãng quên, cậu muốn giấu nó bên người để được ngày ngày ngắm nhìn.

Ngoài kia có tiếng nói cười bén nhọn chối tai, bên trong này chỉ còn lại một tình yêu tuyệt vọng và bất lực.

Giác quan của Chu Hoành Viễn trong nháy mắt bắt đầu khuếch đại vô hạn, cậu thậm chí cảm thấy mình nghe được chú của mình hôn hít người đàn bà bình thường kia như thế nào, và người đàn bà đó lại giả vờ đỏ mặt ra làm sao.

Đôi mắt của Chu Hoành Viễn đỏ ngầu, thanh âm bên tai không ngừng vang lên khiến cậu khi thì nhẹ nhàng phiêu phiêu, khi lại nặng nề vô cùng, trong khoảng thời gian bị tra tấn và giãy dụa lặp đi lặp lại đó, một tay cậu nâng tấm ảnh lên nhẹ lướt qua má, tay kia thì vươn xuống dưới chuyển động lên xuống cả trăm lần, để lại một vệt dài tội lỗi.

Cậu biết mình nên bị đoạ xuống địa ngục.

Nhưng cậu không nhịn được.

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 32.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK