• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, mãi đến hai giờ chiều Vệ Biện mới về đến căn hộ.

Vừa bước vào cửa, anh đã thấy Lưu Thành, Ngô Dương và Ngô Kình ngồi trên sofa ở phòng khách, ánh mắt như đèn pha chiếu thẳng vào anh, "Nói đi, tối qua mày đi đâu?"

Vệ Biện dùng chân khép cửa lại, "Ba người làm gì thế, cứ như bắt gian tại trận vậy."

"Anh nên tự hỏi bản thân anh làm gì thì đúng hơn," Ngô Dương nói, "Một đêm không về, giờ thì đeo kính râm, đeo khẩu trang, nếu không biết bên ngoài đang mưa nhỏ, còn tưởng anh vừa từ Hawaii về không đấy."

"..." Vệ Biện tháo kính râm ném xuống, tóc tai rối bời, hếch mắt liếc nhìn họ, rồi lại tháo khẩu trang xuống.

Vừa thấy môi anh lộ ra, ba người lập tức xì xào, "Đệt, ai cắn mày thành ra thế này, cuồng nhiệt thế!"

"Thật sự là lửa bén rơm," Vệ Biện ngồi xuống ghế sofa đơn đối diện, nheo mắt lại, lộ vẻ mặt như đang hồi tưởng, còn thè lưỡi l.iếm môi dưới, "Nhiệt tình không chịu nổi."

"Không đúng," Lưu Thành nói, "Mày chẳng phải không bao giờ hôn môi sao?"

Vệ Biện nhếch môi cười nhạt, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên môi mình, "Ừ, ngoại lệ."

Một đêm trôi qua, vết thương trên môi đã lành hơn nhiều so với tối qua. Hai người vốn quen thuộc với việc qua lại tình trường như họ, vậy mà lần này thật sự chỉ đắp chăn ngủ một cách thuần khiết.

Từ hôm qua đến giờ, mức độ thân mật lớn nhất cũng chỉ là hai nụ hôn đó.

Thật khó tin, không say rượu, không triền miên suốt đêm, chỉ có sáng hôm sau tỉnh dậy, "anh em" chào cờ, suýt chút nữa làm rách cái quần l.ót tam giác thấp eo gợi cảm như sắp phát nổ kia.

Vệ Biện đưa mắt nhìn quanh, "Quách Hạo đâu?"

"Còn ở bệnh viện," Ngô Kình dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Đêm qua nửa đêm Bích Lan bị sốt cao, sáng nay mới cấp cứu qua được. Nghe nói rất nghiêm trọng, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện lớn, nên cậu ta định ở lại bệnh viện vài ngày chăm sóc cô ấy."

"Ừ," thật lâu sau, Vệ Biện mới lên tiếng, "Không đủ tiền đúng không? Gửi cậu ta chút tiền đi."

"Gửi rồi, nhưng cậu ta trả lại," Lưu Thành thở dài, "Nói là mình đủ tiền."

Một lúc lâu không ai nói gì, trước khi Vệ Biện về, họ đã bàn bạc về chuyện này, vốn dĩ bầu không khí đã rất nặng nề. Khi anh về đến, nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt, bọn họ thực sự không muốn kéo anh vào sự căng thẳng này, nhưng chuyện này không thể giấu được.

Đoạn Bích Lan và bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hồi bé một trái đào có thể in đến năm dấu răng — trong đó không có Vệ Biện, vì cậu nhóc này sợ bẩn — nhưng nhất định phải có Đoạn Bích Lan.

Cái tình cảm lớn lên cùng nhau này, thực sự rất sâu nặng, vừa sâu vừa nặng.

Mãi cho đến khi bọn họ cùng Vệ Biện đến thành phố H, mỗi người cách nhau ngàn dặm, mới không gặp nhau thường xuyên nữa.

"Đã nói với ông chủ chưa?" Vệ Biện rút ra một điếu thuốc, hút hai hơi, khói len vào phổi.

Lưu Thành đáp, "Nói rồi, ông chủ bảo hôm nay không mở cửa. Cơn mưa hôm qua đến bất ngờ quá, rất nhiều nhân viên bị ốm do dầm mưa, xin nghỉ nhiều quá, nên ông ấy quyết định cho nghỉ luôn một ngày."

"Thật tốt," Vệ Biện nhếch miệng cười nhạt, "Tối qua mọi người ăn cơm có bị mưa không?"

"Không, có mái che mà."

Ngô Dương làm bộ vô tình hỏi, "Anh Biện, tối qua anh đến chỗ Thích Trang phải không?"

Vệ Biện không nói là đi hay không đi, chỉ bảo, "Trẻ con thì đừng hóng hớt chuyện này làm gì."

Tư thế kẹp điếu thuốc của anh thật sự rất đẹp, tay chống đầu, đang nghĩ ngợi điều gì đó. Khói thuốc bay lên che khuất một nửa khuôn mặt, nếu có nhiếp ảnh gia chụp được khoảnh khắc này, có thể ngay lập tức nghĩ ra được chủ đề nên đặt tên gì.

Phiền.

.

Thích Trang tìm được một cuốn lịch trong phòng khách.

Vì không có ai ở, nên bàn ghế và tủ trong phòng khách đều chất đầy những thứ hắn ít khi sử dụng. Nếu nhớ không nhầm, cuốn lịch này là một trong số những thứ hắn mua về trong khoảng thời gian lang bạt bên ngoài mấy tháng trời.

Đặt lịch để trên tủ đầu giường trong phòng ngủ, Thích Trang lại tìm một cây bút. Mặc dù không phải năm nay, nhưng chỉ dùng để đánh dấu ngày tháng thì nó hoàn toàn vẫn đủ dùng.

Hắn lật lịch đến tháng bảy, chụp một tấm hình gửi cho Vệ Biện.

Một lúc sau, Vệ Biện gửi một tin nhắn thoại qua, "Khoanh tròn các ngày 11, 21, 28 cho tôi."

Thích Trang gửi lại một tin nhắn thoại, "Tại sao?"

Vệ Biện nghĩ bụng Thích Trang thật sự biết cách giả vờ, "Ngày hôn đầu tiên, cũng phải ghi nhớ ngày đó làm kỷ niệm chứ."

"Cậu nói cũng có lý," Thích Trang nhìn cuốn lịch đã được hắn khoanh sẵn ba vòng tròn, xoa cằm, nghiêm túc nói: "Bảo bối à, cậu còn ngây thơ hơn tôi nghĩ."

"Cút," Vệ Biện khẽ tặc lưỡi, "Còn cố ý tìm một cuốn lịch, lật đến tháng bảy, Thích Trang, cô gái nhỏ còn không tinh tế được như cậu."

Thích Trang cười trầm thấp vài tiếng, "Hai ta cứ làm tổn thương nhau thế này thì có vui không?"

"Có vui," Vệ Biện đột nhiên cười gian, "Thích Trang, tôi vừa nhớ ra, quần l.ót của tôi—"

Hắn kéo dài âm, "Còn để trong phòng tắm nhà tôi đấy."

"Cậu định giặt giúp tôi à?"

"Tôi việc gì phải giặt giúp cậu," Thích Trang phản bác, "Chẳng phải quan hệ tình nhân, cũng chẳng gọi tôi là ba. Bảo bối à, cậu đưa ra một lý do thử xem?"

"Ngại quá," Vệ Biện nói, "Lý do là tôi đẹp trai."

Lúc này anh đã trở về phòng, bước chậm ra ban công, ngồi xuống ghế gỗ, vừa nhấc điện thoại vừa nói, "Đủ thuyết phục không?"

"Không đủ."

Vệ Biện khẽ cười, "Thế thì đành để tôi qua lấy vậy."

Thích Trang nhướng mày, "Đưa một thời gian đi."

Vệ Biện đứng dậy, cầm áo khoác lên, "Ngay bây giờ."

Sau khi cúp máy, Thích Trang bất giác nhíu mày, hắn vuốt màn hình vài cái, gọi điện cho ông chủ của MIAIDU.

Người làm trong cửa hàng của ông ta đang không ổn, là ông chủ, phải có trách nhiệm mới phải.

Hắn trước nay vẫn luôn công bằng như thế.

.

Tối qua trời vừa tối vừa mưa, lúc về không nhìn kỹ, giờ Vệ Biện mới phát hiện, tuy khu căn hộ nhỏ này từ bên ngoài trông không mới cũng không sang, nhưng môi trường xung quanh thật sự rất ổn.

Một bên là công viên, một bên là siêu thị lớn, đối diện không xa còn có tàu điện ngầm, đi vòng qua siêu thị, cả một dãy phố toàn là quán ăn vặt và cửa hàng trái cây.

Đoán chừng khu này có không ít người béo.

Vệ Biện dừng lại trước cổng khu, gửi tin nhắn cho Thích Trang, "Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, cần gì thì bảo tôi mua luôn lên."

"Đồ ăn, thức uống," Thích Trang không khách sáo, "Gần đó có quán cơm, cậu đi gọi vài món xào. Bên cạnh còn có một tiệm thuốc, mua chút thuốc bột giảm sưng giảm viêm."

"Cậu sưng chỗ nào?"

Rõ ràng là một câu hỏi rất tự nhiên, nhưng sao từ miệng Vệ Biện nói ra lại khiến người ta hiểu lầm thế nhỉ?

Thích Trang, "...Vết thương trên miệng cậu, vết thương trên miệng tôi, OK?"

"Thuốc bột bôi lên miệng," Vệ Biện từ tốn nói: "Chắc sẽ ảnh hưởng đến hương vị nhỉ."

Thích Trang dừng lại một chút, nói lại lần nữa: "Gần đó có quán cơm, cậu đi gọi vài món xào, bên cạnh có tiệm thuốc, nhớ mua thuốc kháng viêm dạng viên."

Tầm nửa tiếng sau, Vệ Biện đã gõ cửa nhà Thích Trang, đưa đồ trong tay cho hắn, rồi quay đầu nhìn xung quanh, "Chỗ này nhìn kỹ thì cũng không tệ."

Thích Trang liếc anh một cái, đột nhiên đóng cửa trước mặt anh, vài giây sau lại mở ra, dựa vào khung cửa nhướng cằm với anh, "Nghe thấy không?"

"..." Vệ Biện nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, "Cái gì?"

"Tôi vừa nãy ở trong nhà hét lên cậu là đồ ngốc đấy," Thích Trang nhún vai, "Cậu lại không nghe thấy."

"Hừ."

Vệ Biện lập tức bước đến chỗ lan can hành lang, chỉ vào khu vườn phía dưới, "Thích Trang, cậu có muốn nổi tiếng ở đây không?"

Thích Trang cười quyến rũ, phong thái nho nhã làm động tác mời, "Vệ tiên sinh, hà tất phải tổn thương kẻ địch một ngàn, tự hại mình tám trăm, mời vào."

Vệ Biện tựa lưng vào lan can, đôi chân dài bắt chéo, vẻ ung dung, "Thích tiên sinh, nếu tôi không vào thì sao?"

Thích Trang đặt đồ trong tay sang một bên, bước ra đứng trước mặt anh, hai tay chống lên lan can, bao trọn Vệ Biện trong không gian trước mặt mình, hạ giọng như nói bí mật, "Tôi chỉ muốn nói với cậu, chỗ này cách âm rất tốt."

Ánh mắt đối diện ánh mắt, Vệ Biện khẽ "ừ" một tiếng, "Thế à."

"Đúng vậy," Thích Trang cười, "Tâm trạng cậu không tốt, nói tôi nghe vì sao đi."

Vệ Biện khựng lại, nghiêng đầu, người có sống mũi cao và trán đầy đặn đúng là có góc nghiêng gây sát thương lớn. Thích Trang thở dài ghé lại gần, trán chạm vào tóc anh, nói: "Vệ Biện, anh Biện, đừng buồn nữa, được không?"

Không thể tin được.

Thích Trang nghĩ, điều này thật sự không thể tin nổi.

Hắn không giống hắn, nhưng cũng là hắn. Người trước mắt này, hắn thậm chí nhìn ra được nỗi buồn của anh, hơn nữa vì nỗi buồn này mà Thích Trang phát hiện mình có chút đau lòng.

Không nỡ.

Lần đầu tiên trong đời không nỡ.

Thật khiến người ta khó mà tin được.

Vệ Biện nhếch môi cười, nhìn hắn vài lần, "Cậu giờ giống như đang làm nũng với tôi vậy."

Thích Trang cười khẽ.

Người tỏ vẻ như làm nũng, rõ ràng là anh đấy, Vệ Biện.

"Kể tôi nghe vì sao cậu không vui đi," Thích Trang lùi lại, cũng tựa lan can nhìn xuống phía dưới, thỉnh thoảng có cư dân đi qua, "Để tôi vui vẻ một chút."

Thế này đúng là đáng ăn đòn.

Vệ Biện giơ tay vỗ mạnh vào mông hắn, "Thích đại thiếu, cậu có ăn không đây? Có thời gian làm cậu tri kỷ của tôi, chi bằng dành thời gian này đáp ứng yêu cầu lần trước của tôi đi."

"Đệt," mặt Thích Trang méo xệch một lúc, "Vệ Biện!"

Ăn xong, Vệ Biện nhận được tin nhắn từ ông chủ của MIAIDU: "Tí nữa tôi gửi tin nhắn thoại, cậu nhớ bật loa ngoài phát nhé."

Cái gì thế.

Vệ Biện vừa định hỏi ông ta bị bệnh gì, thì ông chủ đã thu hồi tin nhắn đó, gửi một đoạn thoại qua, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Vệ Biện à, hôm nay Thích thiếu bảo tôi xin nghỉ một ngày cho cậu, tôi đồng ý rồi nhé, tối nay đừng đến nữa, nghỉ ngơi cho tốt."

Vệ Biện, "......"

Biểu cảm của anh đầy phức tạp. Thích Trang nghe được đoạn tin nhắn thoại này, khóe môi hơi nhếch lên một cách đầy kiêu ngạo, "Ông chủ của cậu thật là biết điều."

Đúng là rất biết điều. Thực ra hôm nay vốn đã định nghỉ, tiện tay mượn cơ hội tặng hắn một ân tình, lại còn tranh thủ kiếm lợi ích. Có điều, cậu có lẽ không biết, Thích Trang, cậu bị lừa rồi.

Thích đại thiếu gia nhìn anh, nháy mắt một cái, "Không cần cảm ơn tôi đâu, bảo bối."

Điện lực đầy đủ, Vệ Biện xoa xoa trán, "Tôi thật sự cảm ơn cậu."

"Đã không cần đến MIAIDU tối nay," Thích Trang nhướn mày, chân này vắt lên chân kia, "Tính cả hôm nay, cậu có ba ngày rưỡi nghỉ ngơi, toàn bộ đều phải nghe tôi."

Vệ Biện nghiêng đầu nhìn hắn, "Nói trước nhé, tôi đây không chơi mấy trò đen tối đâu."

Thích Trang đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ, "Đi thôi, bé cưng."

Hắn đứng cao nhìn xuống Vệ Biện, một lúc lâu sau, khóe môi nhếch lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào người kia, "Bây giờ chính là thế giới của hai chúng ta."

Vệ Biện hai tay đặt lên lưng ghế sofa, ý bảo hắn cứ nói tiếp.

"Tôi không chơi mấy trò đen tối," Thích Trang cúi người, tay đút túi quần, dáng người từ bên nghiêng căng lên thành một đường cong quyến rũ, giọng nói trầm thấp, "Tôi chơi cậu."

Tâm trạng đã không vui.

Thì cứ để anh Trang dẫn đi.

Dẫn cậu đi chơi, dẫn cậu đi bay, dẫn cậu đi làm màu, dẫn cậu đi tán gái.

Ồ, thôi tán gái thì bỏ qua đi.

Tán trai cũng không được.

Nếu cậu có tinh thần, cũng đừng ngại.

Cho tôi một nụ hôn là đủ rồi.

Anh Trang Trang không tham lam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK