• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vụ nổ qua rồi, du thuyền liền chậm rãi chìm xuống.

Mặc dù thuyền đánh cá kia không có chìm, nhưng hệ thống động lực đã bị bạo tạc, không khác gì cá mắm cả.

Tiếp theo phải nhanh chóng báo cảnh sát đến cứu trợ, liên đội phòng cháy chữa cháy mang đến hơn mười chiếc phi hành khí tới, mỗi phi hành khí bên trong đều mang theo vài cái thuyền cứu sinh mini, ngay lập tức thả xuống, kịp thời giải quyết tình hình khẩn cấp, hiện giờ cảnh sát đang nỗ lực tìm người gặp nạn còn sống trong khu vực.

Thuyền cứu sinh mini: Đại loại là cái bè có thể thổi phồng lên như phao cứu hộ đó.

Thuyền cứu sinh mini được thiết kế đơn giản, chỉ để sử dụng khi gặp tình huống khẩn cấp, không có mái chèo hay động cơ, căn bản là phiêu du theo làn sóng.

Nhân viên cứu hộ dùng dây thừng nối tất cả thuyền cứu sinh mini cùng một chỗ, đầu bên kia buộc vào thuyền cứu nạn*, từ thuyền cứu nạn đó lôi kéo bọn họ với tốc độ như rùa đi về phía trước.

*Đại khái là thuyền cứu nạn siêu lớn, lớn như cái du thuyền bị tủm đó.

Loại tình huống này, dù có là trợ lý cùng với tổ đội cấp cao hay là Phó Tiêu và Tây Hằng Kiệt, đều không có biện pháp nào để tìm người, chỉ có thể ở một bên chờ tin tức phía cảnh sát, một bên liên hệ với hai người mất tích kia ---- may là đối phương trả lời tin tức rất nhanh, khiến họ thở phào nhẹ nhõm.

Phó Tiêu nhìn biển rộng mênh mông, thở dài nói: "Tôi hiện tại đặc biệt nhớ đến A Hiên."

Trên thuyền cứu sinh này chỉ có hai người Phó Tiêu và Tây Hằng Kiệt, ở vị trí xa nhất đội ngũ hiện giờ, vừa vặn xuôi dòng theo hướng, cách xa chiếc thuyền gần nhất bên cạnh tới hơn năm sáu mét, hạ thấp giọng tán gẫu cũng sẽ không bị người ta nghe thấy.

Tây Hằng Kiệt trước đó trong lúc tránh né cỗ máy giết người bị va vào bãi ghế dựa trong đống phế tích, bắp chân bị thương nặng, lúc này đang mở hộp y tế khẩn cấp tìm bông băng, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, hỏi: "Cậu muốn nói cho cậu ấy biết để cậu ấy phân tích tình hình hiện giờ sao?"

"Không khác là bao," Phó Tiêu bất đắc dĩ xoa xoa trán, "Cậu nói xem... Chúng ta nãy giờ rốt cuộc đã làm những gì?"

Tây Hằng Kiệt nói: "Thấy Trác lão bản kia cường hôn học đệ, sau đó đuổi giết hắn ta, rồi không biết bị thứ quái vật gì truy sát, hắn lại nhảy xuống cứu học đệ, đến giờ vẫn chưa kết quả."

"Ý tớ không phải chuyện này," Phó Tiêu nói, "Ý tớ là chúng ta vẫn luôn chạy trong đống hỗn loạn này, căn bản không thấy rõ được cục diện."

Tây Hằng Kiệt cuối cùng cũng quấn xong một vòng băng vải, buộc chặt lại, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Cậu cảm thấy lưới đánh cá, bom cùng đám lính đánh thuê kia xuất hiện quá trùng hợp?"

Phó Tiêu hỏi ngược lại: "Không khéo sao?"

Tây Hằng Kiệt nói: "Thật khéo."

"Cho nên chuyện này, hẳn là Ôn Kỳ đã biết trước đó." Ngữ khí Phó Tiêu nghe không ra là tán thưởng hay than thở vô lực, tiếp tục nhìn ra biển cả, trong đầu có một đống nghi vấn lớn.

Chẳng hạn như trong chuyện này Ôn Kỳ đã tính toán ra sao, tính toán từ khi nào?

Lại chẳng hạn như cậu ấy cùng tên họ Trác kia có quan hệ như thế nào? Trác lão bản kia là bằng hữu của Hoàng lão bản, lẽ nào buổi giao lưu nghệ thuật này của Hoàng lão bản cũng là do Ôn Kỳ âm thầm thúc đẩy sao?

Hay vẫn là nói Ôn Kỳ không biết chút gì hết, là Trác lão bản kia tra xét được tin tức liên quan đến Ôn Kỳ, biết được có người muốn đuổi giết cậu ta, liền cố ý an bài nhân thủ sao? Nhưng tính khả thi của việc này có hơi thấp đi?

Quan trọng nhất đó là, A Hiên có biết không?

Phó Tiêu suy nghĩ nửa ngày vẫn cảm thấy việc này với Ôn Kỳ không thoát khỏi liên quan ---- việc làm hôm nay của Ôn Kỳ là muốn dụ tên hung thủ ra mặt, mà đối phương cũng đang trà trộn vào đám người đến giao lưu để giết chết Ôn Kỳ, kết quả là hai bên đều thất bại.

Hắn nhịn không được lần thứ hai đỡ trán, thầm nghĩ người nào đó lá gan thật là to, cái dạng này cũng dám chơi, về sau không biết A Hiên phải làm sao để kiềm chế một người như vậy?

Tây Hằng Kiệt đầu óc rất tốt, suy nghĩ không khác hắn là bao, hỏi: "Cậu nói xem... A Hiên có sớm biết không?"

"Việc này chỉ có thể để lúc về hỏi cậu ấy," Phó Tiêu dừng một chút, "Nếu cậu ấy không biết...."

Hai người liếc nhau, trầm mặc.

Nếu không biết, thì việc này vô cùng quá đáng. Hạ Lăng Hiên thật khó mới coi trọng một người, nếu biết được người trong lòng không những giấu diếm cậu ấy việc lớn thế này, còn có một người vô cùng mạnh mẽ tài giỏi theo đuổi, sẽ phản ứng ra sao đây?

Giờ phút này hai người được bọn họ thảo luận đang ngồi trên chiếc cano.

Ôn Kỳ nhìn chằm chằm tên cầm thú trước mặt, muốn nói hươu nói vượn vì anh ta phổ cập khoa học một chút "Thiếu niên phái"*, chính là cố sự về một vị thiếu niên cùng một con Hello Kitty cắn thuốc** ----- liền giống như bọn họ ---- nhưng có vẻ tên cầm thú nào đó không muốn nghe, chỉ muốn cùng cậu giao lưu tình cảm.

*Ở cuối chương trước có đề cập đến, không rõ lắm là phim gì

**Bởi vì không biết phim, nên chỗ này dựa vào QT sama mà chém (QT có Hello Kitty nhé chứ editor hông có xaolone)

Ôn Kỳ chặn lời anh: "Trác Phát Tài, trước đây anh cũng theo đuổi người ta vậy à?"

Hạ Lăng Hiên nhân cơ hội này nắm lấy tay cậu, hai mắt không hề chớp nhìn cậu: "Tôi chưa từng theo đuổi một ai, bảo bối em chính là người đầu tiên, cũng là người duy nhất."

Ôn Kỳ: "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi đã có vị hôn phu."

Hạ Lăng Hiên nói: "Tôi không quan tâm."

Ôn Kỳ mặt đầy nghiêm túc: "Nhưng tôi thì có quan tâm, sau này tôi muốn kết hôn cùng hắn."

Hạ Lăng Hiên ngừng lại một chút, giây sau lại tiếp tục nháo, biểu thị không tin.

Cano không gian có hạn, Ôn Kỳ muốn tránh cũng không thể tránh, vốn muốn ngửa ra sau để tránh né, nhưng ngay lập tức liền bị chế trụ eo. Hạ Lăng Hiên ôm người vào trong lòng, cúi đầu xuống hôn, đầu lưỡi quấn quýt nhau trong giây lát, lập tức trong lòng anh nhẹ nhàng "À" một hơi đầy thỏa mãn, nghe gợi cảm vô cùng.

Nhưng vận may của anh ngày hôm nay thực sự quá kém.

Trước đó trợ lý có nhìn được hướng đi của họ, ngay lập tức liền báo cho cảnh sát đến cứu hộ. Phi hành khí này tốc độ vô cùng nhanh, vì vậy mà dễ như ăn bánh mà tìm được hai người, làm cho Hạ Lăng Hiên mới chỉ hôn người ta được chút xíu thật muốn ném đám người này xuống dưới biển.

Phi công lại không biết tâm trạng của người ta, lơ lửng bên phụ cận mà nói: "Muốn thân mật với nhau thì trở về rồi hãy nói, đừng có dừng chân ở chỗ này mà làm."

Ôn Kỳ đè lại tên cầm thú nào đó, nói: "Tôi nghe nói nguồn năng lượng của thuyền đã hết."

"Nguồn năng lượng dữ trữ cũng không còn hả?" Phi hành khí thay đổi phương hướng, có người nhanh chóng nhảy xuống, đơn giản liếc qua màn hình, "Đây không phải nguồn năng lượng dự trữ sao? Ấn vào đây là có thể dùng được rồi, đủ để hai người quay trở lại."

Dứt lời liền bấm vào một cái ô, cano rung một cái, khởi động.

Ôn Kỳ: "......"

Hạ Lăng Hiên: "......."

"Được rồi, hai người mau đi thôi." Vị cảnh sát vừa rồi một lần nữa nhảy lên phi hành khí, chuẩn bị tiếp tục hành trình cứu nạn. Ôn Kỳ vốn muốn đi cùng bọn họ, lại bị Hạ Lăng Hiên tay nhanh mắt lẹ ấn vào trong lòng, mãi đến khi phi hành khí đi xa rồi mới buông cậu ra.

Ôn Kỳ nhìn chằm chằm người nào đó.

Hạ Lăng Hiên một chút chột dạ cũng không có, trở lại, tháo nguồn năng lượng dự trữ ra, quăng xuống biển.

"Tủm" một tiếng chìm vào biển cả, cano lúc này đã phế triệt để.

Ôn Kỳ: "......."

Hai người nhìn nhau năm giây, Ôn Kỳ quay đầu lại hôn lên khóe miệng anh một cái. Hạ Lăng Hiên hô hấp cứng lại, không đợi anh hung hăng đáp lại, liền thấy Ôn Kỳ đột nhiên ngửa người, ngay sau đó huých một cú vào ngực anh, cả người anh vội vã không kịp chuẩn bị liền ngã xuống, lại "Tủm" một tiếng mà văng đầy bọt nước.

"----- Cút đi," Ôn Kỳ đạp người ta xuống biển, chậm rãi ung dung ngồi xuống, "Đừng nghĩ tôi không biết anh đang nghĩ gì, nói cho anh biết, có làm thì cũng là tôi đè anh."

Họ đến cuối cùng được trợ lý mở phi hành khí đón về.

Bộ dáng hai người đều có chút thảm, nhưng lại cười đến là đẹp mắt, đặc biệt là bà chủ phu nhân, mặt đầy hòa khí, khiến cả phi hành khí đều đắm chìm trong hơi lạnh. Trợ lý liếc mắt đánh giá vết thương nhỏ bên khóe môi cậu, cảm giác là bị lão bản nhà mình dục cầu bất mãn đè ra cắn, không dám nhìn lâu, nơm nớp lo sợ đưa vị tổ tông này trở về đất liền.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, cánh truyền thông cơ hồ muốn vây quanh bến cảnh, trợ lý không có dừng lại, trực tiếp nghe theo lời bà chủ phu nhân trực tiếp đưa cậu về đến nhà.

Ôn gia căn bản đã đến bến cảng, nửa đường nhận được tin tức cậu sẽ trực tiếp về nhà, lúc này vội vàng chạy ra đón cậu, quan sát từ trên xuống dưới vài lần, thấy cậu không có việc gì mới cảm thấy yên tâm. Cha Ôn sau một trận hoảng sợ, trực tiếp giáo huấn: "Đứa nhỏ này, tham gia giao lưu nghệ thuật sao không báo trước một tiếng? Nếu xảy ra chuyện gì thì sao?"

Ôn Kỳ chính là không muốn cho họ biết sự thật, lúc này lười chẳng buồn nói, nghe vậy nhân tiện đáp: "Hạ Lăng Hiên có phái cho con mấy tên hộ vệ."

Cha Ôn nói: "Vậy cũng phải báo cho người nhà biết một tiếng, sau này con mà muốn đi đâu nhất định phải báo cho chúng ta biết."

Ôn Kỳ rất nghe lời mà đáp ứng, chuẩn bị lên lầu tắm rửa.

Cha Ôn hậu tri hậu giác nhớ đến một chuyện, nhìn bên ngoài từ lâu đã không còn bóng dáng phi hành khí vừa rồi, hỏi: "Ai đưa con trở về?"

"Một người mới quen trên du thuyền." Ôn Kỳ vừa nói vừa đi vào, thanh âm hời hợt bay ra.

Cậu chuẩn bị nước, chậm rãi ngâm mình xuống, đầu tiên là rửa mặt, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại cảm xúc sau khi bị tên Trác Vượng Tài kia chọc giận, nhắm mắt lại hồi tưởng mọi chuyện một lần nữa, bắt đầu dưỡng thần.

Không biết là qua bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng thông tấn khí đột ngột vang lên, cậu nhìn cái tên "Hạ Lăng Hiên" hiển thị trên màn hình, đứng dậy lau chùi một chút, mặc áo ngủ, nhấn nghe.

Hạ Lăng Hiên theo thường lệ mặc quân trang, phía sau là một cái cây đại thụ, cũng không biết có phải ở trong rừng hay không.

Anh không nghĩ tới Ôn Kỳ lúc này đang ngâm mình trong bồn tắm, tuy đã mặc quần áo rồi, nhưng hình ảnh giọt nước từ trên cổ cậu lăn xuống phía dưới - vẫn là khiến ánh mắt anh dừng lại, nhàn nhạt nói: "Tôi đã nghe nói rồi."

Ôn Kỳ nói: "Ừm."

Hạ Lăng Hiên nhìn cậu, âm thầm lườm một cái, ngữ khí vẫn không đổi: "Chuyện này, không có gì muốn nói với tôi sao?"

Ôn Kỳ cười nói: "Nên biết, phó học trưởng của anh ở đó hẳn là đã biết."

Hạ Lăng Hiên nói: "Tôi muốn nghe cậu nói."

"Được rồi." Ôn Kỳ vì vậy mà lược bỏ một đoạn, đơn giản kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra, cuối cùng đem video mà Trác Vượng Tài quay về hai cỗ máy giết người, gửi đến cho anh.

Hạ Lăng Hiên nói: "Ừ, việc này tôi sẽ xử lý."

Anh dừng lại một chút, làm như lơ đãng hỏi: "Môi cậu bị sao vậy?"

Ôn Kỳ: "Ở dưới biển bị con rùa cắn một cái."

Hạ Lăng Hiên hỏi: "...... Trong biển cũng có rùa sao?"

Ôn Kỳ nói: "Lúc đấy mới lộ ra một con rùa biến thái đó."

Hạ Lăng Hiên: "......."

Ôn Kỳ biết anh đã được Phó Tiêu thuật lại chuyện giữa cậu và tên Trác Vượng Tài, quan sát anh hồi lâu cũng không phát hiện anh cảm thấy khó chịu, thầm than cái ý nghĩ "Hạ Lăng Hiên tựa hồ có chút thích cậu" quả nhiên là ảo giác, cười cười, nói cho anh biết chỉ là đùa một chút, không có giải thích đến cùng là làm sao, tắt máy.

Việc này sau buổi chiều liền trở thành tin tức đáng chú ý.

Bởi vì liên lụy đến không ít các danh nhân nổi tiếng, khiến rất nhiều quốc gia đều chú ý đến việc này, nhưng tất cả mọi người đều không biết đây mới chỉ là phần mở màn. Ngay sau đó Thiên Gia liền đưa tin, đem video về cỗ máy giết người cùng vật thí nghiệm bắt được trước đó công bố ra ngoài, thuận tiện cũng đem thân phận của đám người đó công bố, mọi manh mối đều nhắm thẳng đến Mạn Tinh Điển.

Lấy người ra làm vật thí nghiệm là chuyện vô cùng động trời, trong nháy mắt các quốc gia liền không quan tâm đến buổi giao lưu nghệ thuật, chỉ muốn biết rốt cuộc Mạn Tinh Điển đã tiến hành đến bước nào, Liên hiệp quốc cũng lên tiếng, đối với hành vi điên rồ này, mãnh liệt khiển trách.

Ôn Kỳ biết tính bảo mật của thông tin từ phía chính phủ rất lớn, cơ bản không biết Mạn Tinh Điển sẽ đáp trả như thế nào, bất quá rõ ràng bọn họ sẽ sứt đầu mẻ trán với nhau một trận, mà tên Tam Thiếu tạo ra cục diện này tuyệt đối sẽ gặp xui xẻo, phỏng chừng sau này không dám phách lối như xưa.

Ôn gia cũng biết được tin tức, thấy cỗ máy giết người kia lần thứ hai đăng quang, đối với an toàn của Ôn Kỳ lại càng thêm lo lắng.

Cha Ôn ngưng trọng nói: "Bọn họ vì sao lại phải truy đuổi Tiểu Kỳ tới cùng? Có phải Tiểu Kỳ quá mức đặc thù không? Hay trong người nó có thứ gì đó?"

Đại ca nói: "Nhưng bệnh viện không điều tra được gì hết."

Cha Ôn nói: "Hay do máy móc của bệnh viện không được?"

Ôn gia gia nói: "Không bằng chúng ta đến nhờ Hạ gia đi."

Cha Ôn cũng sớm muốn tìm đến, nghe vậy liền liên hệ với Hạ gia, mà Hạ gia gia cũng đang suy tư liệu Ôn Kỳ trong lúc đào hôn có bị đánh thuốc thử gì không, lúc này cùng Ôn gia không mưu mà hợp, thế là ngay sáng hôm sau liền tống Ôn Kỳ vào trong viện nghiên cứu.

Đương nhiên viện nghiên cứu này cũng không phải cái viện ở trên núi nọ rừng kia, mà là vẻ bề ngoài ứng phó người xem, tuy nhiên dụng cụ bên trong đó Hạ gia đã phân phó người mang tới, cùng nhân viên công tác cũng là tinh anh trong đoàn đội, tới làm kiểm tra toàn thân cho Ôn Kỳ.

Ôn Kỳ vạn phần bình tĩnh, toàn bộ quá trình đều hết sức phối hợp.

Nhóm tinh anh tỉ mỉ quan sát, kiểm tra cậu từ đầu đến cuối, không phát hiện ra nửa điểm vấn đề, liền đưa kết quả này báo cho hai nhà, đưa mắt nhìn Ôn gia mang Ôn Kỳ rời đi, chậm rãi tiến gần bên người Hạ gia gia.

Hạ gia gia nhướng mày: "Rất nghiêm trọng sao?"

Nhóm tinh anh nói: "Lời đó là thật, cậu ta không có vấn đề gì cả."

Hạ gia gia nói: "Ý các cậu đây là?"

Nhóm tinh anh đem một phần báo cáo đưa cho ông, nói: "Cậu ấy phi thường phù hợp với yêu cầu của kế hoạch biển sâu."

Hạ gia gia nhìn một chút độ phù hợp trên báo cáo, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, thầm nghĩ nếu để tiểu Hiên biết các ngươi dám động đến Ôn Kỳ, đời các ngươi liền thành cám!

_Hết chương 32_

Mấy nay hứng lên, ra chương sớm nhé. Từ giờ đến tuần sau có vẻ bận rộn, nếu có thể thì sẽ ra chương, còn không thì thông cảm nha:3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK