Tần Tranh cười nói, ”Được rồi, cầu nguyện đi.”
Tần Triết gật đầu, nhắm mắt lại, trong lòng lẩm nhẩm vài tiếng, thổi tắt nến. Tần Tranh xoay người bật đèn, khi trở lại, Tần Triết đã nhổ hết nến ra, lấy tay dính bơ, tiếp cận đến, quệt vào mặt Tần Tranh, sau đó cười toe toét mà lùi về phía sau vài bước.
”Nhóc thối, đừng náo loạn, trước đến ăn đã.” Tần Tranh bất ngờ không kịp đề phòng, bị cậu quẹt kem đầy mặt, cũng nở nụ cười, cầm bánh ga tô, quẹt lên mặt Tần Triết.
Sau khi bị quẹt một cái, Tần Triết tránh được cái thứ hai, cậu vươn tay nắm lấy cánh tay Tần Tranh, dùng đầu lưỡi liếm đầu ngón tay anh. Cảm xúc ngứa ngáy, có chút ẩm ướt khô nóng khiến khuôn mặt Tần Tranh đỏ bừng lên. Anh vội vàng rút tay trở về, nhỏ giọng nói, ”Đừng náo loạn”.
”Anh, anh có nhớ năm ngoái anh đã nói gì không?” Tần Triết nháy mắt máy cái, ”Mặc dù em đã biết câu trả lời của anh, nhưng em muốn nghe chính miệng anh nói ra.”
Tần Tranh ngẩn người, ”Anh trả lời em lúc nào. Tiểu Triết, thật ra anh nghĩ…”
”Trên bánh sinh nhật đều viết, bây giờ anh xấu hổ cái gì.” Tần Triết có chút không vui ngắt lời anh, trong mắt hiện lên sự tức giận.
”Bánh sinh nhật?” Tần Tranh sửng sốt một chút, ”Không phải viết sinh nhật vui vẻ sao?”
Tần Triết ngạc nhiên, trên bánh sinh nhật viết rõ ràng ba chữ ”I LOVE YOU”, Tần Tranh mua chính là kiểu bánh mà các đôi tình nhân thích nhất, cậu tự nhiên cho rằng đây là Tần Tranh muốn tỏ tình với cậu, không ngờ, tất cả chỉ là ảo tưởng.
Cảm giác giống như bị điện giật, mọi cơ quan trong cơ thể chết lặng trong chớp mắt, cảm giác nghẹt thở khó tin đến mức không thể tưởng tượng được. Uổng công Tần Triết đã vui mừng cỡ nào, bây giờ mắt cậu dần có chút ướt át, cậu vội vàng cúi đầu, không chút suy nghĩ muốn chạy ra bên ngoài.
”Tiểu Triết, em định làm gì?” Tần Tranh giật mình, ”Ăn đi.” Anh vừa nói vừa kéo cánh tay Tần Triết. Tần Tranh quanh năm kiếm sống bằng thể lực, nói về sức lực, Tần Triết không phải là đối thủ của anh, bị anh kéo đến mất thăng bằng, ngã vào trong lòng anh, ”Vừa rồi làm sao vậy?”
Tần Triết hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi Tần Tranh, ”Anh có nhớ không, mùa đông năm ngoái, anh đã đồng ý với em điều gì? Anh, em hỏi lại anh một lần, rốt cuộc anh có thích em không?”
Tần Tranh lúc này mới nhớ tới chuyện năm xưa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, anh không biết phải nói gì, anh trầm mặc trong chốc lát, chuyển trọng tâm câu chuyện, ”Vừa rồi em làm sao vậy? Trên bánh sinh nhật viết chữ gì, chữ Tiếng Anh, ký tự kì lạ như thế, anh không hiểu.”
Đáp án rõ ràng khiến trong lòng Tần Triết tuyệt vọng, cậu nhỏ giọng nói, ”Trên mặt bánh viết là: Anh yêu em.” Cậu nói xong, kiễng chân hôn môi Tần Tranh, sau đó nói với anh, ”Tần Tranh, em yêu anh.” Cậu liếm hết bơ trên mặt Tần Tranh, sau đó mềm nhẹ hôn môi anh, tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào.
Tần Tranh hóa đá đứng ở đó, mặc Tần Triết hành động, mãi đến khi Tần Triết cạy môi anh để tiến vào trong miệng anh mới như bị điện giật nhảy dựng lên, đẩy Tần Triết ra.
”Anh!” Cú đẩy của Tần Tranh quá mạnh, Tần Triết lảo đảo lùi về phía sau, đụng vào bờ tường. Cậu khổ sở nói, ”Anh đã nói, chờ đến lúc em mười tám tuổi, anh sẽ trả lời em, bây giờ, anh nói cho em biết, rốt cuộc anh nghĩ như thế nào.”
Ánh mắt Tần Tranh ảm đạm, ”Tiểu Triết, chúng ta là anh em ruột.”
”Em biết, đây gọi là loạn luân. Lúc em mười ba tuổi, em đã biết.” Tần Triết cười khổ, ”Anh biết không? Lần đầu tiên xuất tinh trong mơ, đối tượng của em là anh. Anh, anh không cần nghi ngờ. Em yêu anh là việc vĩnh viễn không thay đổi.”
”Thật buồn nôn.” Tần Triết tự giễu cười rộ lên, cậu không bao giờ nghĩ chính mình cũng sẽ nói ra những lời buồn nôn như thế, quả thật giống phim Hàn Quốc, tẻ nhạt vô vị. Tần Triết cảm thấy lúc này, bản thân cậu bị ánh đèn sâu khấu chiếu rọi trong một vở kịch, nếu có khán giả, nhất định họ sẽ hưng phấn cười nhạo điều ước sinh nhật ngốc nghếch năm mười tám tuổi của cậu. ”Nếu anh không đồng ý, thì đừng cho em hi vọng… Hôm nay em trở về ngủ ở ký túc xá.”
”Chờ đã.” Tần Tranh kéo tay Tần Triết. Anh muốn nói, hiện tại tâm trạng của em bất ổn, cẩn thận ra ngoài gặp nguy hiểm; anh muốn nói, em ăn cơm xong rồi đi; anh cũng muốn nói, anh cũng yêu em. Tuy nhiên, Tần Tranh một câu cũng không thể nói nên lời, dường như tất cả đều nghẹn trong cổ họng, anh chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
Đôi mắt nhóc con có chút ẩm ướt, môi cậu mím chặt, khuôn mặt tái nhợt, không còn chút phấn khởi lúc mới bước vào nhà. Tần Tranh vươn tay chùi vết bơ trên mặt cậu, đặt vào trong miệng, ngọt ngào… thật giống như Tần Triết.
Cuối cùng, anh nói, ”Anh chỉ sợ sau này em sẽ hối hận.”
Mặc kệ bánh sinh nhật và thức ăn trên bàn, Tần Triết kéo Tần Tranh chạy vào phòng ngủ, sau đó cuồng say hôn môi anh. Nói là hôn môi, chẳng qua đúng hơn là bộc phát cảm xúc. Tần Tranh cảm thấy đôi môi mềm mại ẩm ướt dính vào khuôn mặt anh, trong lòng anh mềm nhũn, vươn tay đỡ đầu Tần Triết. Mặc dù đây không phải là nụ hôn đầu của hai người, nhưng đây là nụ hôn đầu tiên sau khi hai người xác định quan hệ, cả hai đều căng thẳng, trái tim đập dồn dập, hai má Tần Triết đỏ bừng, bàn tay ôm cổ Tần Tranh run rẩy mãnh liệt.
Mãi đến khi Tần Tranh cảm thấy khóe miệng đau xót, mùi máu tươi xộc vào khoang miệng, Tần Triết mới buông tha anh.
”Lớn rồi, còn giống như cún con.” Tần Tranh pha trò, véo má Tần Triết, động tác giống như lúc còn bé.
Khuôn mặt Tần Triết đỏ ửng như trái cà chua chín, cậu cúi đầu, không tiếp tục trêu đùa với Tần Tranh, chỉ khe khẽ nói, ”Em đi tắm trước.”
Khuôn mặt Tần Tranh cũng đỏ hồng lên.
…
Tần Triết híp mắt, cao trào qua đi, mệt mỏi không muốn dậy tẩy rửa cơ thể, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
”Đứng lên nào, đừng ngủ.” Tần Tranh qua loa mặc quần áo vào, bất đắc dĩ đi đến ôm lấy Tần Triết đang nằm trên giường, tinh dịch từ trong mông cậu chảy ra, dính vào bắp đùi.
”Ưm?” Tần Triết mơ màng mở mắt, cơ thể vô lực dựa vào người Tần Tranh.
”Đầu tiên tắm rửa xong rồi đi ngủ, ga giường cũng phải thay.” Tần Tranh bất đắc dĩ nói, ôm cậu đến phòng tắm. Trong lúc này Tần Triết vẫn trong trạng thái mông lung mơ hồ, mãi cho đến khi ngón tay của Tần Tranh lần thứ hai chạm vào chỗ phía sau của cậu.
”A… Đau quá.” Tần Triết nhăn mặt, người cũng tỉnh táo vài phần.
”Anh sẽ nhẹ nhàng, ngoan nào.” Tần Tranh sờ đầu cậu, ôm cậu vào trong bồn tắm. Hai anh em đều quen tắm vòi hoa sen, bồn tắm này trước kia không bao giờ sử dụng, nhưng bây giờ lại phát huy tác dụng rất lớn. Rót đầy nước ấm vào bồn tắm, Tần Tranh giúp Tần Triết tẩy rửa mồ hôi và dịch thể khác. Tần Triết mệt mỏi ngoan ngoãn tựa ở bờ vai anh mơ mơ màng màng.
”Đừng ngủ, lát nữa ăn chút cháo, rồi uống thuốc cảm.” Tần Tranh nhẹ nhàng hôn vành tai Tần Triết, dịu dàng nói.
Vừa rồi chỉ biết tiêu trừ dục vọng, bây giờ có chút sợ hãi, Tần Triết bị lăn qua lăn lại mấy giờ liền, sợ rằng ngày mai sẽ sinh bệnh. Tần Tranh lo lắng, yêu thương nhìn Tần Triết mệt mỏi nằm trong lòng mình.
Tắm xong, Tần Tranh dùng khăn mắt bọc kín Tần Triết, rồi ôm cậu trở về giường, đắp chăn cẩn thận cho cậu.
”Anh ơi,” Thấy Tần Tranh xoay người, Tần Triết kéo tay anh, ”Anh đi đâu?”
”Anh đi múc bát cháo, em ăn xong rồi ngủ tiếp.” Tần Tranh hôn nhẹ lên mũi Tần Triết, vỗ về cậu, ”Yên tâm, anh không đi đâu hết.”
Tần Triết nghe xong, lúc này mới yên tâm buông tay ra, ”Lát nữa chúng ta ngủ cùng nhau.”
”Ừ.” Tần Tranh gật đầu.
Thật vất vả mới đút Tần Triết lửng dạ, rồi cho cậu uống thuốc. Sau đó, Tần Tranh chui vào trong chăn, Tần Triết nhích lại gần anh, co lại trong lòng anh.
”Đừng lộn xộn, cẩn thận bị cảm lạnh.” Tần Tranh ôm cậu vào lòng, vươn tay ép chăn kín lại.
Tần Triết chỉ cười hì hì nhìn anh, không biết tại sao, tắm rửa sạch sẽ xong cậu tỉnh táo hơn nhiều, nghĩ đến cuối cùng Tần Tranh và mình đã xác định quan hệ, Tần Triết hưng phấn đến mức không ngủ được, chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Tranh mà cười khúc khích.
”Được rồi, ngủ đi.” Tần Tranh ôm chặt Tần Triết, ”Ngày mai em còn phải đi học đấy.”
Tần Triết hôn nhẹ con mắt, mũi, môi của Tần Tranh, sau đó cọ cọ vào má anh, thân thiết giống như con mèo nhỏ, ”Thật hạnh phúc.” Cậu cảm thán.
Nụ cười của Tần Tranh có chút gượng gạo, anh nhẹ nhàng nói, ”Tiểu Triết, nếu có ngày em hối hận, nhớ kỹ em nhất định phải nói cho anh biết.”
”Anh! Sao anh lại nói thế.” Tần Triết đảo tròn con mắt, ”Em muốn bên anh cả đời, sao anh lại không tin!”
”Cả đời không phải nói là được.” Tần Tranh bất đắc dĩ nói, ”Em chỉ cần nhớ kỹ, vô luận lúc nào, nếu em muốn kết thúc, đều phải nói cho anh biết… A… Tiểu Triết, đừng cắn.”
Tần Triết giống như muốn trút giận mà hung dữ cắn vai Tần Tranh, mãi đến khi trong miệng có mùi máu tươi mới buông ra, một dấu răng rõ ràng khắc ở đầu vai Tần Tranh, giống một con dấu đỏ. Cắn rất độc ác, để lại dấu vết xanh tím, Tần Tranh lắc lắc cổ kiểm tra, có chút dở khóc dở cười.
”Có dấu vết của em, nhất định là của em.” Tần Triết bĩu môi, lầm bầm vài tiếng, xích lại gần Tần Tranh, nhắm mắt lại, không để ý đến anh.
Tần Tranh không có biện pháp, cũng không dám nhắc lại, đành nhắm mắt ngủ.
Đêm nay, Tần Tranh ngủ không sâu, nửa đêm anh giật mình tỉnh giác. Anh vươn tay nhẹ nhàng ma sát dấu răng trên vai. Vết tích ấy dần sưng lên, xanh tím một vùng da, sợ rằng rất lâu sau mới biến mất.
Anh nhìn khuôn mặt Tần Triết, mấy năm nay, nhóc con năm xưa chậm rãi trưởng thành, lúc này, mặt cậu đã dần biến mất dấu vết ngây ngô niên thiếu, lộ ra chút đàn ông chín chắn. Cậu mới mười tám tuổi, sau đó con đường cậu phải đi còn rất dài, sẽ gặp được rất nhiều người mới, tình cảm nhiệt huyết này có thể duy trì được bao lâu?
Mà chính anh đã hơn ba mươi, không còn trẻ nữa, tâm hồn cũng dần già, trở nên mệt mỏi. Kì thật từ lâu anh đã nhận rõ được nội tâm của bản thân, chỉ là anh không muốn thừa nhận, chính mình có cảm giác đó với em trai không phải là chuyện đáng tự hào gì.
Tần Tranh nhớ mười sáu tuổi Tần Triết, nụ hôn bất ngờ không kịp phòng bị kia, nhớ đến mười bảy tuổi Tần Triết, trong căn nhà nghỉ khẩu giao cho anh, nghĩ đến những năm tháng anh đã trải qua, anh chợt giật mình tỉnh giấc trong hồi ức, quần lót ẩm ướt một mảnh lớn.
Rõ ràng đầu tiên đắm chìm là trái tim, nhưng đầu tiên thừa nhận lại là thân thể. Tần Tranh vươn tay ôm chặt Tần Triết, Tần Triết khó chịu vặn vẹo cơ thể, trở mình quay lưng về phía anh. Tần Tranh khẽ thở dài, buông lỏng tay ra.