Ra khỏi thành, đường phố rộng rãi, dòng người tản ra, tầm mắt đột nhiên khoáng đạt.
Nhị cô nương Lan Phương khẽ vén màn lên vụng trộm nhìn ra phía ngoài, Vân Phương cũng muốn nhìn, dứt khoát treo màn hai bên lên, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Tổ mẫu đều nói, hôm nay thời gian đặc thù, cho phép chúng ta không cần mang mũ che mặt đi ra ngoài, sớm muộn gì cũng sẽ bị người nhìn thấy, còn che che giấu giấu làm cái gì, không bằng thỏa thích vui chơi."
Đình Phương có chút không buông ra, Quách Kiêu cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, nhìn bốn muội muội bên trong, nói: "Trở về hãy buông xuống."
Đó chính là hiện tại mở mành không sao, được huynh trưởng cho phép, Đình Phương nở nụ cười, ôm cánh tay Tống Gia Ninh, hiếu kỳ nhìn ra ngoài.
Xa xa màu xanh da trời như gột rửa, dương liễu ven đường xanh biếc, Tống Gia Ninh nghiêng đầu, cảnh sắc rất bình thường, nàng lại xem say sưa. Tháng tư năm ngoái vào kinh, đến nay gần một năm, năm trước Tống Gia Ninh sợ đi ra ngoài gặp phải Quách Kiêu, luôn thành thành thật thật ở nhà mợ đợi, bởi vậy hôm nay sau khi là nàng sống lại, lần đầu tiên nhớ lại phong cảnh Kinh Giao.
Kiếp trước xem qua rất nhiều lần, nhưng lúc này tâm tình khác nhau rất lớn, nàng không còn là thiếp thất bị nam nhân nuôi dưỡng ở điền trang khôngthể gặp người, mà là Tứ cô nương danh chính ngôn thuận của Quốc Công Phủ. Ánh mắt xoay chuyển, thiếu niên lang cưỡi ngựa đập vào mi mắt, tuấn mỹ như hôm qua, nhưng lúc này hắn là huynh trưởng của nàng, hắn không thể lại chiếm lấy nàng.
Tống Gia Ninh cả người nhẹ nhõm, gió khẽ thổi tới, nàng thoải mái nhắm mắt lại.
Quách Kiêu lòng có nhận thấy, nghiêng đầu, ngoài ý muốn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn lười biếng mãn nguyện. Nàng lười biếng dựa lưng vào thành xe, đầu hướng ra bên ngoài, hai má mũm mĩm theo xe ngựa chạy có hơi rung rung, nàng lại không có tim không có phổi, không lấy béo làm hổ thẹn, nhắm mắt lại không biết nghĩ đến chuyện gì tốt, khóe miệng lại có thể vểnh lên.
Vẻ mặt hưởng thụ tuỳ tiện như vậy, không khỏi làm người muốn phá hư.
hắn vừa nghĩ như vậy, một bàn tay trắng nõn bỗng nhiên duỗi tới, Tam cô nương Vân Phương im lặng cười, sau đó chợt dùng ngón trỏ để ở trên chóp mũi thanh tú của Tống Gia Ninh đẩy lên, lộ ra hai cái lỗ mũi tròn tròn. Tống Gia Ninh không thoải mái mở to mắt, Vân Phương một tay đè hai tay nàng cười ha ha, hỏi Quách Kiêu: "Đại ca huynh xem nè, Tứ muội muội như vậy giống lợn sữa nhỏ không?"
Tống Gia Ninh tức đỏ mặt, không thèm nhìn Quách Kiêu là vẻ mặt gì, khẽ đẩy tay nàng ra, trái lại cũng muốn đẩy cái mũi Vân Phương. Hai người ngươi đuổi ta trốn náo loạn thành một đoàn, rất nhanh Đình Phương, Lan Phương cũng gia nhập vào, bốn tiểu cô nương cãi nhau ầm ĩ, tiếng cười trong trẻo ngọt ngào truyền ra thật xa.
Quách Kiêu lắc đầu, khóe môi khó có thể phát hiện mà vểnh lên.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa đi tới bờ sông Đán, mặt sông Đán rộng lớn, ánh nắng phản chiếu lên gợn sóng lăn tăn, có người ngồi thuyền dạo chơi ngắm cảnh, trong thuyền hoa truyền ra tiếng đàn sáo vui tai. Hai bên bờ sông Đán khắp nơi đều có thể thấy được các thiếu nữ đương độ tuổi xuân mặc váy lụa nhiều màu, tốp năm tốp ba nhặt hoa lan, đám nam tử trẻ tuổi viện cớ ở gần đây lưu luyến, âm thầm nhìn cô nương, cũng cho các cônương nhìn mình.
Quách Kiêu lệnh cho xa phu đi theo hướng đông, đi tới một chỗ bờ sông không người, mới ra hiệu xa phu dừng lại.
Tứ tiểu cô nương cao hứng bừng bừng xuống xe ngựa, một người đeo cái giỏ nhỏ cầm cái cuốc nhỏ, vui vẻ đi nhặt hoa lan trừ tà.
Quách Kiêu chắp tay đứng ở trên bờ sông, một mình nhìn ra mặt nước xa xa, nhìn mấy chiếc thuyền hoa ở phía xa, Quách Kiêu giương giọng hỏi bọn muội muội: "Muốn ngồi thuyền không?"
Vân Phương hét lớn: "Muốn! Nhưng chờ chúng ta hái hết hoa lan đã, không gấp!"
Quách Kiêu quay đầu lại nháy mắt A Thuận, A Thuận trở mình lên ngựa, đi mướn thuyền hoa.
Quách Kiêu đứng tại chỗ một lúc lâu, nhìn nhìn bốn muội muội đi ra một khoảng cách, hắn nhắc nhở các nàng chớ đi xa, sau đó từ trong xe ngựa mang tới cần câu, thả câu ven sông.
~
Lúc huynh muội Quách gia vẫn còn dọc theo bờ sông tìm kiếm khu vực hái lan tốt nhất, Sở Vương và Triệu Hằng mới cưỡi ngựa ra khỏi thành. Sở Vương thân hình khôi ngô, mặc một thân cẩm bào cổ tròn màu xanh, dung mạo hắn càng giống như Tuyên Đức Đế, giữa trán đầy đặn khí vũ hiên ngang, hùng vĩ như núi.
Bên cạnh Sở Vương, Triệu Hằng thay đổi một thân cẩm bào thêu hoa văn hình mây màu trắng ngà voi, da trắng như ngọc mặt mày như vẽ, ngũ quan tinh xảo, rất giống Hiền phi đã qua đời, dung mạo như vậy sinh ra là nữ nhân, nhất định là chim sa cá lặn, đặt ở trên người nam nhân, liền trở thành phong thái tuyệt thế chỉ thần tiên mới có, từ nội thành đến ngoài thành, hấp dẫn vô số nữ nhân, thậm chí còn có dân nữ can đảm, nhanh chóng cởi xuống hoa lan treo bên hông hưng phấn ném trên người Triệu Hằng!
"thật không nên mang ngươi theo, danh tiếng vi huynh đều bị ngươi đoạt hết!" Sở Vương một tay nắm chặt dây cương, cười vang nói.
Triệu Hằng khóe môi khẽ nhếch, rốt cuộc đáp lại, trên người bị nện mấy lần hoa lan hắn cảm giác được, nhưng những nữ nhân kia, hắn liếc mắt cũng không có.
Sở Vương còn muốn trêu chọc Thân Đệ Đệ, ánh mắt vô ý đảo qua một xe ngựa phía bên kia đệ đệ khác. Xe ngựa cách huynh đệ bọn họ có khoảng hai trượng, nhưng Sở Vương tập võ, mắt sáng như đuốc, liếc mắt liền thấy được nữ nhân trong xe. cô nương kia ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, bàn tay nhỏ bé vén rèm, lén lút nhìn ra phía ngoài, cửa sổ nho nhỏ bị gương mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng chiếm hết, một đôi mắt đào hoa ngập nước, nhìn một sang bọn họ bên này.
Sở Vương chẳng những không có trốn tránh, ngược lại còn cười cười với cô nương trong xe.
cô nương đại khái chưa bao giờ thấy qua người có da mặt dày như thế, ngẩn người, lập tức trừng mắt nhìn hắn, vô cùng nhanh chóng hạ màn xe xuống.
Sở Vương bị cái trợn mắt đầy vẻ nũng nịu này câu dẫn linh hồn, vốn muốn mang đệ đệ đi lên núi cao nhìn cho xa, hiện tại tạm thời thay đổi chủ ý, hớn hở nói với đệ đệ: "Tam đệ, đi, đại ca dẫn ngươi đi săn người đẹp."
Triệu Hằng phát hiện "khuôn mặt đưa tình" vừa rồi của huynh trưởng với nàng kia, hắn đối với mỹ nhân không có hứng thú, nhưng hôm nay hắn xuất cung chính là vì cùng huynh trưởng, tự nhiên mọi chuyện dùng yêu thích của huynh trưởng làm đầu, quay đầu ngựa lại, cùng với huynh trưởng mộttrước một sau chạy tới cỗ xe ngựa này, không xa không gần theo sát.
trên đường người đi đường nối liền không dứt, phía trước chủ nhân xe ngựa cũng không biết bị người đuổi theo, tiếp tục không nhanh không chậm mà đi, đến bờ sông Đán thì rẽ sang hướng đông, cũng muốn tìm nơi thanh tĩnh để đi.
Trong xe cô nương họ Phùng, tên một chữ Tranh, chính là hòn ngọc quý trên tay Thái Y Viện Phùng thái y, trong nhà không có huynh trưởng, tự mình đi ra ngoài hái hoa lan. Nghe tiếng người bên cạnh bờ dần dần bớt xuống, biết rõ ít người rồi, Phùng Tranh lúc này mới một lần nữa vén màn quan sát tình hình bên ngoài, đầu nhìn về phía trước. Xa xa trông thấy đi qua mấy vị cô nương nữa liền có thể có không gian một mình mình. Chiếm một bờ đê, Phùng Tranh cười, đang muốn nói một tiếng với xa phu, sau lưng thình lình truyền đến một tiếng cười.
Phùng Tranh lại càng hoảng sợ, nhìn lại, lại thấy được một khuôn mặt tuấn lãng vô lại, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng chằm chằm.
* cây tể thái