Nhìn cô gái đang say giấc ngủ trên giường, lại nhìn về phía phát ra nước chảy róc rách kia. Ông nhanh chóng bỏ một viên thuốc vào miệng cô, giúp cô nuốt xuống. Sau đó quay người rời đi.
"Quản gia, ông cho Thần Nhi uống thứ gì?" Anh lười nhác dựa vào tường, ánh mắt phóng đi xa xăm, môi mỏng nhếch lên, trên tay là khẩu súng lục nhắm thẳng vào ông. Cả người anh chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ngang hông lộ ra thân thể cường tráng.
Nét mặt ông không thay đổi, giọng điệu ôn hoà như ngày thường phát ra. Ông vẫn không quay lưng để nhìn cậu, vẫn là không nhìn mặt sẽ dễ nói chuyện hơn.
"Là thuốc giải" Ông tiến thêm vài bước, tay bỏ vào túi, ngước đầu lên nhìn ánh trăng đêm.
"Tại sao ông lại làm vậy?"
"Ta đã nói rồi, lão gia giao con cho ta thì ta có nghĩa vụ chăm sóc con. Ta không cần biết trước đây có bao nhiêu cô gái bị con giết... à không... là tự shock thuốc mà chết, ta chỉ cần biết lần này ta sẽ ra tay ngăn cản. Những cô gái kia hoàn toàn vô tội, con không nên làm vậy. Còn đứa nhỏ này, con đã hại nó chết đi sống lại mấy lần, con còn muốn lấy mạng nó."
"Nói tóm lại thì qua đêm nay cô ta cũng phải chết" Nói rồi anh chuyển hướng cây súng lục về phía cô.
"Tình Nhi, không được!"
Một chữ kia, "Tình Nhi" khiến anh dừng lại, đã qua bao năm rồi anh chưa từng nghe tên mình lại được gọi lên như vậy. Mà... Hẳn là anh đã quên luôn tên mình rồi chứ, vì từ khi lão gia mất thì cái tên kia cũng mất đi, không ai dám gọi nữa.
"Ta... Xin lỗi... Ta lại gọi nhầm rồi..."
"Gọi như vậy đi, tôi muốn nghe" Mắt anh cụp xuống, như có nét buồn phảng phất. Cây súng lục cũng được hạ xuống. Hiện giờ đây không khí bắt đầu chùn xuống, con người anh hoàn toàn không giống như vẻ bề ngoài. Bên ngoài tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc cứng rắn mà không ai có thể xuyên qua được, nhưng bên trong lại là một đứa trẻ sống thiếu tình thương cần được bù đắp. Nói như vậy thật không hề sai, lần đó khi giết tên.... Nhất thời chỉ là muốn trả thù cho lão gia, nhưng về sau lại lưu truyền là con người ác ma lãnh huyết vô tâm. Với tính khí của một đứa trẻ chưa lớn thì đó như một lời khen ngợi cần phát huy. Và rồi vỏ bọc đó được hoàn thành... Anh dần trở nên cô độc vì tính hiếu thắng nhất thời năm xưa.
Nếu như có thể trở lại, con muốn mình làm một người bình thường.
"Con không phải là Tình Nhi của ta" Tình Nhi ta nhặt về không biết giết người, Tình Nhi ta nhặt về không có tham vọng, Tình Nhi ta nhặt về không có tính khí ác ma, Tình Nhi ta nhặt về là con người, không phải kẻ giết người không nháy mắt.
Nhưng vế sau ông lại không nói ra. Bởi vì, ông biết chỉ là đứa trẻ này không thể dừng lại, không phải là không muốn dừng lại. Như vậy cũng tốt, con lạnh lùng đi, con tàn nhẫn đi, vậy sẽ giữ được sự nghiệp mà lão gia để lại.
Gian phòng chìm vào im lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều của cô và tiếng tim đập của hai người đàn ông.
"Con sai rồi phải không?!"
Giọng nói vang lên trong không gian, là câu hỏi cũng là câu nói mình.
"Con trai của ta, luôn đúng, chỉ là, nhất thời đi không đúng đường""
Nói xong ông phi ra ngoài cửa sổ để lại anh đứng ngây người.