Đúng là đàn ông, đều luôn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trước khi đi ngủ, Ôn Hàn có gọi điện thoại cho Hạng Noãn, cô không nhận.
Hạng Noãn đang chơi với chó, cô ngồi trên đất, dựa lưng vào thành giường, nhận được tin nhắn của Tựa Như Ảo Mộng.
【Tác giả Tựa Như Ảo Mộng: Phi Vãn, xin chào, bởi vì tiểu thuyết của tôi có vấn đề, đã tạo ra phiền phức cho cô, thật xin lỗi.】
【 tác giả Tựa Như Ảo Mộng: Diệp Lâm Chi đã gửi cho tôi thư mời của luật sư, muốn buộc tội tôi sao chép. Những lời trên Weibo tôi nói đều là sự thật, cốt truyện chính của 《 phượng hoàng tuyệt sắc 》 bị người sắp đặt, là cô ta giúp tôi trau chuốt lại, nhưng tôi không có chứng cứ, chỉ có thể thừa nhận, tôi nhắc cô một câu, lúc trước là do Diệp Lâm Chi đề cử cô cho tôi, tôi không biết cô ta có mục đích gì, tóm lại cô hãy cẩn thận một chút. 】
Hạng Noãn nhìn nhìn, cô không muốn tham gia vào trận cấu xé nhau của Diệp Lâm Chi cùng Tựa Như Ảo Mộng, cô chỉ muốn yên yêu bình bình vẽ tranh cho chính mình. Vì thế nhàn nhạt trả lời.
【 họa sĩ Phi Vãn: Ừ. 】
Tựa Như Ảo Mộng còn muốn nói gì đó, nhìn thái độ của đối phương đã đủ hiểu, không nói nữa, hai người trao đổi đến đây cũng chấm dứt.
Hạng ấm xem lại Weibo một chút, hot search # Phi Vãn sao chép # đã bị xóa, nhưng vẫn bị thủy quân lôi lên lại, bảo cô phải đưa ra bằng chứng bức tranh kia không liên quan đến mục đích thương mại, nếu không thì cút ra khỏi vòng họa sĩ tranh minh họa.
Hạng Noãn tắt Weibo, nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc. Đối mặt với nốt ruồi đen lên án cô, cô cũng không muốn giải thích, bởi vì giả thích thế nào đi nữa, người muốn bôi đen cô cũng sẽ tìm ra chỗ để tấn công.
Hạng Noãn đứng dậy rót ly nước, ngồi trong nhà ăn uống mấy hớp.
Cô của hiện tại so với mấy năm trước đã thành thục hơn rất nhiều, từ sự kiện nuốt trọn nhuận bút của Vương Tầm, đến việc vẽ tranh minh hoạ cho 《 Đông Cung phong vân lục 》, rồi bây giờ bị bôi đen. Nếu như nửa năm trước bản thân gặp phải chuyện như vậy, thế mà còn lên cả hot search, chỉ sợ sớm đã cảm thấy bối rối.
Hiện tại cô ngược lại rất bình tĩnh. Bây giờ cô mới phát hiện ra bản thân mình đã trưởng thành lên rất nhiều.
Hạng Noãn cầm ly nước đến ban công. Đã là rạng sáng, bên cạnh ánh trăng còn rơi lại mấy vì sao nhỏ.
Cô uống một ngụm nước, nhìn bầu trời đêm xa xăm.
"Bây giờ mới phát hiện, nhìn từ phía nhà cậu, cảnh đêm không tệ lắm." Triệu Văn Đình đi đến phía sau Ôn Hàn, đặt tay lên vai của anh: "Mình muốn dọn đến ở nhà cậu vài ngày, cậu nghĩ sao."
Đôi tay Ôn Hàn nắm lấy rào chắn ban công, nhìn ánh sao ở xa, nghiêng mặt nói với Triệu Văn Đình: "Cậu tưởng bở."
Triệu Văn Đình "chậc" một tiếng: "Cậu không có phụ nữ, vì sao mình không thể tới."
Ôn Hàn cười nhạt nhìn anh ta một cái: "Sao cậu biết là không có?" Dừng một chút lại nói: "Rất nhanh sẽ có."
Triệu Văn Đình nói: "Nhưng mà nói này, Weibo của Phi Vãn cậu thấy chưa, cô ấy hình như đang gặp rắc rối." Lại nói: "Cậu không phải đa tuyên bố theo đuổi người ta sao? Lúc như thế này tại sao lại tỏ ra không có gì cả."
Ôn Hàn vừa đi vào phòng khách, vừa nói: "Mình mà ra mặt sẽ càng hỏng bét, đối với cô ấy có hại không có lợi." Chỉ cần cô dựa vào thực lực để nói chuyện là được, anh ở bên dưới mí mắt của đại chúng, càng dễ che đi thực lực của cô.
Triệu Văn Đình suy nghĩ một chút, xác nhận chuyện đó là thật. Anh ta nói theo: "Đêm nay cho mình ở phòng khác đi."
Ôn Hàn thản nhiên nhìn anh ta một cái: "Không được."
Triệu Văn Đình: "Phong khách không được, là phòng ngủ chính sao?" Nói tiếp: "Một người đàn ông như mình không muốn chen chúc cùng cậu trong phòng ngủ chính, mình là một thẳng nam cứng như sắt thép, cậu không cần phải nghĩ đến mình!"
Ôn Hàn không nói nên lời nhìn anh ta một vái: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Triệu Văn Đình: "Mình ngủ ở sô pha cũng được. Đã trễ thế này, lười lái xe về."
Ôn Hàn không do dự nói: "Sô pha cũng không được." Nói rồi đi ra mở cửa: "Mình không muốn trong nhà mình lưu lại bất cứ mùi giống đực của người đàn ông khác."
Triệu Văn Đình vừa đổi giày, vừa lải nhải: "Ngài còn chưa cưới vợ, đã bắt đầu đuổi người khác ra khỏi nhà. Nếu thật sự đã cưới, mình có phải sẽ không thể tới đúng không? Còn mùi của giống đực, cậu ở đây cũng không có mùi của giống cái."
Ôn Hàn: "Rất nhanh sẽ có." Nói xong rầm một tiếng nhốt Triệu Văn Đình ở ngoài cửa.
Sáng sớm hôm sau, trên Weibo chiều hướng của lời bàn tán xoay ngược lại.
Dao Quang đã lâu không xuất hiện bỗng dưng đổi mới Weibo.
Cô ấy đăng một tấm hình, đúng là bức tranh Hạng Noãn dùng để luyện tập, người vẽ bức tranh ban đầu là Dao Quang.
Dòng chữ là: "là cùng nhau nghiên cứu hoác tập, @ họa sĩ Phi Vãn."
Tác giả nguyên tác cũng đã lên tiếng, cái thứ gọi là vết nhơ sao chép sụp đổ. Hắc tử với thủy quân tất nhiên rút khỏi đó.
Hạng Noãn có chút khó hiểu, Dao Quang vì sao lại xuất hiện ngay lúc này, vừa mới xuất hiện đã giúp cô làm sáng tỏ.
Quan hệ giữa các cô không có tốt đến vậy.
Hạng Noãn mở điện thoại thêm một lần, click mở giao diện chat với Dao Quang, nhắn qua một tin.
【 họa sĩ Phi Vãn: Dao Quang, cảm ơn cô đã ra mặt giúp tôi làm sáng tỏ. 】
Đối phương không trả lời, vẫn luôn ở chế độ chưa đọc, Hạng Noãn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Từ lần trước Dao Quang xảy ra chuyện đến bây giờ, đến giờ chỉ phát duy nhất một cái Weibo.
Hạng Noãn cho rằng cô sẽ không còn liên quan gì đến Dao Quang.
Vào buổi tối, hạng gặp được Dao Quang một lần nữa.
Nói chính xác hơn, là Dao Quang và Ôn Hàn.
Một nhà hàng đồ Quảng Đông ở trung tâm thành phố, một khách hàng hợp tác muốn mời Hạng Noãn ăn cơm. Lúc đầu cô định từ chối, nhưng cô không thể chịu nổi sự nhiệt tình kia, hơn nữa muốn bàn thêm việc hợp tác mới, lúc đó mới đồng ý đi.
Hạng Noãn cùng vào nhà hàng với khách, tùy tiện tìm chỗ trống ngồi xuống.
Khách hàng kia họ Lý, tuổi cũng tương đương với Hạng Noãn, lúc đầu có ý với cô, nhưng thấy Hạng Noãn không để ý đến mình, cũng không dây dưa, thường ngày chỉ nói chuyện hợp tác.
Hạng Noãn ngồi xuống, từ góc độ của cô, liếc mắt là có thể thấy bàn ở phía đối diện, ở đó có một gương mặt quen thuộc. Đối diện anh là một người phụ nữ, không nhìn thấy mặt, chỉ thấy đó là một bóng dáng yểu điệu.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là chiếc áo gió xám, quần tây đen ôm lấy đôi chân thon dài, không nhìn ra biểu cảm khuôn mặt.
Lúc Hạng Noãn nhìn thấy Ôn Hàn, Ôn Hàn cũng thấy cô.
Ánh mắt của anh lưu luyến trên mặt cô một chút, rất nhanh đã chuyển sang người đàn ông phía đối diện. Người đàn ông kia mặc tây trang, bóng dáng thoạt nhìn rất rắn chắc.
Nếu như đánh nhau, Ôn Hàn cảm thấy mình có thể thắng.
Anh không biết vì sao lại đột nhiên nhớ đến hai chữ đánh nhau. Tóm lại vừa thấy cô ở bên người đàn ông khác, lòng hiếu chiến của anh như muốn trào ra ngoài. Vốn đang lười đối phó với người cùng ăn tối, ánh mắt bỗng trở nên nhạy bén, bỗng chợt giống một con hùng ưng tìm thấy mục tiêu.
Hạng Noãn đưa mắt nhìn người phụ nữ đối diện Ôn Hàn, tóc cô ấy rất dài, ngang eo, mặc một bộ váy dài màu lục, bên ngoài là một chiếc áo màu đen hở cổ.
"Hạng Noãn, gà trắng thái lát có được không?"
"Hạng Noãn?"
Hạng Noãn lấy lại tinh thần lại, gật đầu nói: "Tôi sao cũng được, ngài cứ tùy tiện gọi."
Giám đốc Lý làm khách gọi xong món ăn, đưa thực đơn cho phục vụ, cười với Hạng Noãn: "Kỳ hạn phía bên thương nghiệp, đưa ra đề nghị xen vào, lãnh đạo chúng tôi rất hài lòng. Vào kỳ tới, tôi sẽ quay về nói người bên bộ phận hành chính chỉnh sửa lại hợp đồng, gửi qua cho cô."
Hạng Noãn gật gật đầu nói: "Chủ đề của kỳ này và nhu cầu, mọi người quyết định trước rồi gửi cho tôi, tôi xem có thích hợp không, sau đó sẽ thảo luận cùng đồng nghiệp."
Lý chủ nhiệm gật đầu đồng ý, hai người nói chuyện một chút về vấn đề công việc.
Ôn Hàn vừa ngồi bên kia ăn cơm, vừa nhìn Hạng Noãn, ánh mắt vẫn lưu luyến trên người cô, trần trụi, không một chút che dấu.
Hạng Noãn bị anh nhìn đến gương mặt cũng nóng lên, cùng lúc đó lại tự giận bản thân, vì sao lại đỏ mặt chứ,rõ ràng anh cũng tới cùng bạn nữ.
Rất nhanh, người phụ nữ ngồi đối diện Ôn Hàn quay đầu, Hạng Noãn đối mặt với người nọ, vậy mà lại là Dao Quang.
Bọn họ vẫn còn liên lạc sao?
Dao Quang nhìn Hạng Noãn một cái, quay đầu nói với Ôn Hàn: "Anh đối với cô ấy thật tốt." Uống xong một ngụm nước chanh rồi nói tiếp: "Em lúc đầu không muốn tiếp tục dính tới vòng họa sĩ tranh minh họa nữa. Lần này ra mặt giúp cô ấy làm sáng tỏ, tất cả là do nể mặt của anh."
Ôn Hàn ừ một tiếng, lễ phép nói: "Cảm ơn."
Dao Quang cất điện thoại vào trong túi, dọn lại một chút nói: "Em đi trước đây, chúc anh may mắn."
Cô ta là người thông minh, biết một số thứ cả đời này sẽ không thuộc về mình, cứ dứt khoát để đối phương giữ lại ấn tượng tốt đi. Cô ta cười cười, đứng lên: "Có cơ hội gặp lại."
Ôn Hàn gật đầu: "Ừ, gặp lại."
Dao Quang vừa đi, Ôn Hàn thanh toán, đứng dậy đi về phía Hạng Noãn.
Anh đi tới, cong khóe môi nói với Hạng Noãn: "Người đẹp nhỏ, thật trùng hợp."
Giám đốc Lý nhất thời cứng người, nghe giọng nói có chút vô lại này, suýt nữa đã nghĩ đến lưu manh ở đâu đi đến đùa giỡn người khác, đang muốn nổi giận, Hạng Noãn kịp thời lên tiếng ngăn lại: "Tôi giới thiệu một chút, đây là giám đốc Lý đến từ công ty XX, đây là bạn đại học của tôi Ôn...... Ôn tiên sinh."
Tên của anh giống với bút danh, mà cái bút danh này quá mức sáng chói, không thể tùy tiện giới thiệu cho người khác.
Hai người đàn ông nhìn nhau cười một chút, coi như chào hỏi.
Ôn Hàn nhìn thoáng qua thời gian, nói với Hạng Noãn: "Hai người cứ nói chuyện, anh đứng chờ ở bãi đậu xe." Trong lòng anh tuy có dấm, biết cô cùng người kia chỉ nói chuyện công việc, cùng lắm chỉ nói giỡn hai câu, tuyên bố chủ quyền của mình một cách công khai, sẽ không vô cớ làm phiền công việc của cô.
Lúc cô gật đầu, anh hơi cười rồi gập lưng xuống, hôn nhẹ một cái lên trán nàng, ôn nhu nói: "Đừng để anh phải chờ lâu đó."
Nhìn tầm mắt của giám đốc Lý chuyển qua chỗ khác, làm bộ bản thân cái gì cũng không thấy.
Ôn Hàn quay về bãi đậu xe chỉ một lát, hạng đã đi xuống.
Anh dựa vào cạnh xe, vẫy tay: "Bên này, người đẹp."
Hạng Noãn bước trên đôi giày cao tám centimet đi tới, Ôn Hàn mở cửa xe, hai người ngồi vào trong.
Một tay anh gác lên ghế, nhìn cô nói: "Nhanh như vậy đã đi tới, có phải muốn gặp anh đến không thể chờ không?"
Hạng Noãn nhìn anh một cái: "Anh đã nói như thế rồi, giám đốc còn không biết xấu hổ mà ngồi ăn sao."
Ôn Hàn cười cười, ngượng ngùng đưa tay sờ cằm cô: "Anh mới nói gì chứ?"
Hạng Noãn quay đầu đi, không quan tâm anh.
Chờ cô hỏi, anh đã chủ động đòi công bằng: "Anh vừa cùng Dao Quang ăn cơm, là cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ. Đừng nghe mà, ngoan."
Đáy lòng của Hạng Noãn hơi thả lỏng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Lần này cảm ơn hai người." Lại nói: "Cũng không ghen gì cả."
Ôn Hàn cười cười, khởi động xe.
Xe chạy một hồi, Hạng Noãn nhìn ra cửa sổ nói: "Hướng đi này không đúng, nhà em ở hướng nam."
Ôn Hàn ừ một tiếng: "Đi đến nhà anh. Đi xem chủ nhân của đôi dép lê. Ăn khuya xong anh đưa em về nhà. Bánh trôi hoa quế nhỏ, nhân dâu tây."
Lại nói thêm: "Bảo đảm sẽ không động tay động chân với em."