Xế chiều, Úy Minh Tuyệt từ trong mộng tỉnh lại, mặc dù bởi vì dục vọng không có cách nào phát tiết làm cho có chút không thoải mái, nhưng tinh thần thì tất nhiên là tốt hơn rất nhiều. Anh mỉm cười vươn tay muốn ôm Thước Mộng vào lòng, nhưng lại chỉ rờ được một khoảng trống không, khoảng trống bên người cũng không còn độ ấm, Úy Minh Tuyệt vội vàng ngồi dậy, xác định Thước Mộng quả thật đã không còn ở trong phòng nữa rồi, tâm tình vốn rất vui vẻ thoáng cái rơi xuống vực sâu. Chẳng lẽ chuyện hồi sáng chỉ là do mình nằm mơ sao? Hay là Thước Mộng sau khi tỉnh lại thì cảm thấy hối hận rồi?
Đang lúc Úy Minh Tuyệt ở trên giường buồn bực, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một người theo đó mà lách vào bên trong, tai nghe thấy được tiếng động có người vào, Úy Minh Tuyệt kích động hét lớn:
– Đừng quấy rầy tôi, đi ra ngoài cho tôi, tôi không gọi thì không được phép tiến vào.
Người kia tựa hồ lại càng hoảng sợ, run rẩy buông mâm thức ăn lớn trong tay xuống, hồi lâu mở miệng nói:
– Em… em sợ anh đói bụng nên chuẩn bị cho anh chút thức ăn… Bây giờ em đi, anh, anh nhớ ăn một chút…
Nghe được âm thanh quen thuộc, Úy Minh Tuyệt tâm tình liền trở nên tốt đẹp, vội vàng nhảy xuống giường ôm chầm lấy Thước Mộng từ phía sau, hôn lên cái cổ trắng mền của y:
– Lúc tỉnh lại không nhìn thấy em đâu cả, anh còn tưởng rằng em bỏ đi, may quá em chỉ là đi xuống lầu thôi. Tiểu bại hoại, lần sau không cho phép không rên một tiếng mà lại rời đi khỏi anh, biết chưa?
Thước Mộng dựa vào lòng Úy Minh Tuyệt, ủy khuất nói:
– Người ta lo cho anh ngủ dậy đói bụng, đặc biệt vào bếp làm thức ăn cho anh, ai mà biết anh không những không cảm kích thì thôi, lại còn gào lên với em, sớm biết như vậy thì em chả làm ơn để rồi mắc oán…
Úy Minh Tuyệt đem Thước Mộng xoay người lại, nhìn y hốc mắt phiếm hồng:
– Anh mới vừa rồi rất hung ác sao? Xin lỗi, anh nghĩ rằng em bỏ đi, cho nên rất không vui… Được rồi mà, em làm cho anh cái gì mà ngon vậy?
Úy Minh Tuyệt vội vàng đổi đề tài, ánh mắt chuyển đến mâm thức ăn mà Thước Mộng vừa mang lên,
– Oa, thơm quá, nhìn là muốn ăn liền rồi. Mộng, cùng nhau ăn đi.
Vừa nói vừa kéo Thước Mộng cùng ngồi xuống.
“Sướng quá thì đầu óc chứa toàn… *** ý”, những lời này áp dụng trên người Úy Minh Tuyệt thì cấm có sai, mặc dù thời gian trước sống không có qui luật làm cho thân thể có chút suy yếu, nhưng hình như chỉ cần thấy Thước Mộng, bản thân liền tự nhiên rất có tinh thần, cái gì gọi là phiền não thống khổ đều bị đá tuốt lên mặt trăng.
– Mộng, em thơm quá…
Úy Minh Tuyệt ôm Thước Mộng đang định đi rửa chén, vùi mặt vào hõm vai y, tham lam hít thở mùi thơm của Thước Mộng.
Thước Mộng nghe nói thế, giơ tay của mình lên ngửi ngửi,
– Thơm chỗ nào đâu?
Bởi vì trên người toàn vết thương, Thước Mộng hôm qua không có tắm rửa, trên người chưa bốc mùi là đã phải dập đầu tạ ơn trời đất rồi, nơi nào thơm chứ?
– Rất là thơm mát mà, không chỉ thơm mát, còn rất ngọt ngào nữa!
Nói xong, Úy Minh Tuyệt rất sắc tình mà liếm lên cổ Thước Mộng, môi chậm rãi rê lên trên, ngập lấy vành tai xinh xắn của Thước Mộng, khẽ liếm mút, hai tay liền không thành thật dò xét vào trong vạt áo Thước Mộng, không ngừng vuốt ve phần eo mẫn cảm, hơn nữa lại có xu thế di chuyển ngược lên trên,
– Tuyệt, ha ~ nhột mà, đừng làm loạn mà…
Thước Mộng không chịu được lắc lắc đầu, giãy giụa thân thể của mình, muốn thoát khỏi bờ môi cùng hai tay Úy Minh Tuyệt.
Nhìn ánh mắt Thước Mộng dần mê li, gương mặt ửng đỏ yêu không thể tả, Úy Minh Tuyệt dùng sức chuyển qua thân thể Thước Mộng, nhắm ngay vào đôi môi mọng của y, hung hăng hôn xuống. Đầu lưỡi bá đạo lùng sục vào trong miệng Thước Mộng, tìm kiếm cái lưỡi đinh hương thơm mát, không ngừng quấn quít. Lưỡi Thước Mộng tựa như muốn chạy trốn, Úy Minh Tuyệt có chút không hài lòng buông y ra, nhìn Thước Mộng thở không được liền nâng cằm y, làm cho cái miệng nhỏ nhắn hé ra, lại hôn xuống thật sâu. Tay kia thì giữa gáy Thước Mộng lại, cái hôn sâu sắc này khiến cho Thước Mộng không cách nào trốn tránh được nữa. Hồi lâu, Úy Minh Tuyệt mới “tốt bụng” buông Thước Mộng đã sớm vô lực ngả dúi vào lòng mình. Nhìn Thước Mộng không ngừng thở hổn hển, bờ môi ướt át vẫn còn lưu lại nước bọt của hai người, gợi cảm chết người. Úy Minh Tuyệt nỉ non bên tai Thước Mộng, hơi thở vương vấn như tơ:
– Mộng, cho anh, được không?
Bị hôn đến mất đi ý thức, Thước Mộng chỉ lờ mờ nghe thấy hai chữ “được không?” liền ngu ngơ gật đầu. Chờ cho y phục hồi lại suy nghĩ, chính mình thân thể đã chẳng còn áo quần che đậy nằm trên giường lớn trong phòng rồi.
– Tuyệt, anh, anh đang làm cái gì vậy?
– Làm cái gì? Không phải vừa mới xin phép em rồi sao?
Úy Minh Tuyệt nhìn Thước Mộng, tà tà cười nói.
– Thước Mộng của anh thật là vừa thơm vừa ngọt, thật là muốn đem em nuốt hết vô bụng, như vậy sẽ không còn sợ em đi đâu nữa…
Nói xong lại hôn xuống môi Thước Mộng thêm lần nữa.
Thước Mộng chống cự, hai tay bị Úy Minh Tuyệt giữ lại kéo quá đỉnh đầu.
– Đừng… Tuyệt, đừng mà… không nên như vậy mà, uhm…
– Không nên sao?
Tay Úy Minh Tuyệt tìm kiếm xuống phía dưới, cầm lấy phân thân đang từ từ hưng phấn của Thước Mộng.
– Vậy sao nơi này sao lại biến thành như vậy? Tiểu bại hoại không thành thật phải trừng phạt “tử tế”!
Úy Minh Tuyệt gian ác gầm ghè Thước Mộng yếu ớt, không ngừng hôn lên toàn thân y, hài lòng nhìn thành quả của mình lưu lại trên người Thước Mộng.
– Tuyệt, uhm… Đừng như vậy mà, người anh vẫn còn yếu lắm, uhm…
– Không sao cả, chỉ cần thấy em thì anh đã tốt hơn phân nửa rồi.
Úy Minh Tuyệt trả lời, động tác tay càng trở nên quá phận.
– A… Tuyệt, a… nhưng, nhưng mà em vẫn còn bị thương, anh… Uhm… anh sẽ đụng tới vết thương của em…
Thước Mộng ép mình phải đưa ra được lời cự tuyệt cuối cùng trong khi còn lí trí.
– Mộng… Anh thật sự không nhịn được.
Liếm lên hạt chu sa trước ngực,
– Anh nhớ em muốn điên lên… Tin anh, anh sẽ rất ôn nhu, sẽ không làm em bị thương, được không?
– Tuyệt…
Thước Mộng nhìn hai mắt khao khát của Úy Minh Tuyệt, lí trí liền bị dìm cho chết đuối, y vòng tay lên cổ Úy Minh Tuyệt, dâng lên đôi môi của mình, vụng về hôn Úy Minh Tuyệt. Úy Minh Tuyệt được Thước Mộng cổ vũ, hành động càng thêm càn rỡ.
– A… Tuyệt, anh đang làm gì vậy?… Đừng, đừng làm vậy mà, uhm….
Thước Mộng kinh hoàng nhìn Úy Minh Tuyệt đang vùi đầu giữa hai chân mình, Úy Minh Tuyệt lại còn ngẩn đầu, cười nhìn Thước Mộng.
– Thế nào? Muốn chết à, thoải mái không?
– Ực, kì cục… Đừng làm như vậy mà, Tuyệt… chỗ đó, không thể, uhm… a…
Úy Minh Tuyệt không nghe thấy Thước Mộng nói gì cả, ngược lại càng thêm ra sức phun ra nuốt vào, ngón tay cũng chậm chậm khai mở hậu huyệt chật chội
– Thoải mái không? Mộng, nói cho anh biết đi…
– Dạ… Kì cục quá, nhưng mà… a… dễ chịu lắm… Tuyệt, em hình như sắp lên mây rồi… a……
Ai kia rất biết “tập trung chuyên môn”, Thước Mộng thoáng cái liền đạt tới cao trào, toàn bộ tiết ra trong miệng Úy Minh Tuyệt.
Thước Mộng nhìn chất lỏng đọng lại nơi khóe miệng Úy Minh Tuyệt, mắc cỡ đỏ hết cả người:
– Tuyệt, Tuyệt,… anh…
Úy Minh Tuyệt liếm liếm môi, tay như cũ không ngừng mở rộng hậu huyệt Thước Mộng.
– Anh đã nói rồi, mùi vị của Thước Mộng, rất ngon!
Thước Mộng còn chưa kịp xấu hổ đã phải nghênh đón đợt sóng tình thứ hai ập đến.
Hậu huyệt không ngừng bị khai mở nóng rực bao bọc lấy ngón tay Úy Minh Tuyệt không ngừng chuyển động, phía trước cũng có xu hướng muốn vùng dậy, không ngừng rỉ ra chất lỏng trong suốt, chảy xuống mật động phía sau, làm cho nơi nào đó càng ngày càng ướt át, thân thể Thước Mộng dần dần cảm thấy bồng bềnh.
– Tuyệt, có thể rồi, anh vào đi, vào đi…
Thước Mộng quấn lấy Úy Minh Tuyệt, lớn mật yêu cầu.
Úy Minh Tuyệt nhìn người yêu dấu bộ dáng nhiệt tình, động tác phía dưới chẳng hề vội vã, mà xoay người nằm ngửa lại đem Thước Mộng đặt lên người.
– Chính mình ngồi lên trên đi!
Nghe được Úy Minh Tuyệt nói, Thước Mộng quả thực muốn tìm một cái lỗ để chui xuống trốn hết đời, y vùi đầu vào trong lòng ngực Úy Minh Tuyệt, rầu rĩ nói:
– Đừng, đừng mà… Trước giờ cũng chưa có… làm như vậy mà…
Úy Minh Tuyệt vuốt ve khuôn mặt tràn đầy *** của Thước Mộng,
– Như vậy anh sẽ không động đến những vết thương của em được, ngoan, chính mình chủ động đi!
– Đừng mà… Em không sợ anh làm động vết thương đâu, chúng ta hay là… làm như cũ đi mà… Tuyệt, em không biết phải làm sao cả…
Úy Minh Tuyệt như đã quyết tâm:
– Anh không muốn làm em bị thương, nếu em thật sự không muốn vậy mình không làm nữa.
Thước Mộng vừa nghe, chuyện đó đâu thể giỡn chơi, mình đây bị Úy Minh Tuyệt làm cho cả người ngứa ngáy khó nhịn đến mức này, như thế nào có thể không tiếp tục làm? Y nhăn nhó một hồi, cái miệng xinh xắn vểnh lên một đường, bò lên người Úy Minh Tuyệt, đem phân thân ai kia đưa vào hậu huyệt đã sớm ướt át của mình.
– A…
Cái kia nóng rực của Úy Minh Tuyệt tiến vào trong cơ thể Thước Mộng, cảm giác thật dạt dào, Thước Mộng dễ chịu kêu thành tiếng.
– Mộng, chuyển động thắt lưng mình đi…
Úy Minh Tuyệt đỡ lấy eo Thước Mộng, chỉ dẫn. Nhìn nơi kia của người yêu mến không ngừng phun ra nuốt vào dục vọng của mình, Úy Minh Tuyệt cũng rất phối hợp. Loại tư thế này làm cho Úy Minh Tuyệt tiến vào độ sâu trước nay chưa từng đạt đến.
– A… Tuyệt, sâu quá… a… dễ chịu lắm… uhm… a… Tuyệt, yêu anh lắm… uhm… em rất yêu anh…
Thước Mộng một bên đong đưa thắt lưng của mình, một bên không ngừng nói ra những lời yêu thương từ trong tâm khảm.
– Mộng, anh cũng rất yêu em, rất yêu…
Một đạo bạch quang hiện lên, hai người cũng đi đến đỉnh dục vọng…
Danh Sách Chương: