Bác gái chân thành nắm tay Tề Tín: “Tôi thấy cậu rồi, sau này cậu nhất định sẽ trở thành lãnh đạo lớn nhất của công ty, đến lúc đó cậu tuyệt đối đừng quên, bà già này từng đến gặp cậu! Tuyệt đối không được quên bác gái này! Nhớ lời tôi dặn chưa?”
Tề Tín: “…Vầng, bác, đời này cháu sẽ không bao giờ quên bác.”
Thật lâu sau này, khi bác được thăng chức lên làm tổ trưởng tổ vệ sinh, làm sếp của 5 nhân viên vệ sinh khác, bác dõng dạc nói với năm cấp dưới của mình: “Có biết nhờ gì mà tôi được như hôm nay không?”
Năm nhân viên đồng thanh: “Quét dọn sạch sẽ.”
Bác gái run rẩy: “Không phải.”
Năm nhân viên lại đồng thanh: “Lau cửa sổ cũng sạch.”
Bác gái gào lên: “Cũng không phải.”
Năm nhân viên người này nhìn người kia, cuối cùng đáp: “Vậy là bác bị quy tắc ngầm sao?”
Bác gái đau lòng: “Lũ trẻ con các cô cậu thật là hư, muốn tôi chết phải không, trái tim tôi đang tan ra từng mảnh đây.”
Năm nhân viên cùng hỏi: “Vậy tại sao?”
Bác gái trả lời: “Tôi từng đi thăm chủ tịch của chúng ta lúc cậu ấy nằm viện, mà chủ tịch lúc đó rất cảm động nói với tôi, vĩnh viễn sẽ không quên tôi, cho nên tôi mới được như hôm nay.”
Năm nhân viên hỏi: “Như vậy nghĩa là sao? Chúng cháu phải nịnh nọt chủ tịch sao?”
Bác gái trả lời: “Không, sau này nhớ là phải đi thăm thôi, không cần mua qua, nhà chủ tịch cũng không cần, thế cho tiết kiệm.”
Năm nhân viên: “…”
Lại đi lạc chủ đề rồi.
Quay lại chuyện cũ, giám đốc và Đạm Như đều bị công ty khởi kiện, hơn nữa, trước khi ra đi, Đạm Như còn nghe được Tề Hùng Trạch gọi Hoa Nguyệt Nguyệt là con dâu, vẻ mặt đó, thực sự là Hoa Nguyệt Nguyệt muốn cầm máy chụp lại lắm.
Có điều, Đạm Như còn bảo Hoa Nguyệt Nguyệt chuyển lời với Tề Tín trong bệnh viện là: “Em thích anh là thật lòng.”
Hoa Nguyệt Nguyệt đầu tiên là cảm khái chồng mình quả là hấp dẫn quá, sau đó, yên lặng thầm nghĩ nói một câu.
Bảo bà đây chuyển lời à, nghĩ hay quá ha, bà đây còn chưa tìm cô tính sổ đấy!
Hoa Nguyệt Nguyệt không có phẩm chất thánh mẫu đâu, nhưng khi cô nhìn thấy giám đốc, cô vẫn thấy lòng mình ê ẩm.
Đó là người từng dìu dắt cô, giờ cô cũng không biết mình phải nói gì nữa.
Điều duy nhất cô có thể làm, là nói với ông: “Cháu sẽ chăm sóc con trai cho chú, cảm ơn chú đã rất tận tình chỉ dẫn cháu lúc cháu mới đến đây làm việc.”
Giám đốc cười khổ sở: “…Thực ra, còn có một người…”
Cảnh sát kéo giám đốc đi: “Không có thời gian đâu, có gì cần nói để sau.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nghe được lời ông nói, nhưng cũng không biết giám đốc có ý gì.
Như thường lệ, hết giờ làm, cô mua vải Tề Tín thích ăn mang vào viện.
(lại nói đang mùa vải đây này…)
Vừa tới phòng bệnh, đã nghe thấy y tá phụ trách Tề Tín ở bên trong nịnh nọt: “Tề Tín à, đây là táo hái trong vườn nhà chúng tôi đó, ngọt lắm đó, tôi gọt thử anh ăn một quả nhé.”
Tề Tín giọng trước sau như một: “Cảm ơn nhiều, nhưng tôi không thích ăn táo.”
Y tá bị chặn họng, nhưng vẫn không nổi giận, tiếp tục: “Tề Tín tiên sinh, đây còn có quýt nữa này, anh ăn thử đi, chắc chắn ăn ngon hơn nhiều so với mua ngoài đấy.”
Tề Tín lại nói: “Thật ngại quá, tôi cũng không thích ăn quýt.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nấp sau cửa sắp cười đến đau cả bụng, vậy mà y tá kia còn thật sự hạ quyết tâm để Tề Tín rơi vào ôn nhu hương của cô ta, nói tiếp: “Tề tiên sinh, ở đây có vải này, tôi bóc cho anh nhé.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nghĩ, mình vào bây giờ là được rồi đây.
Vì thế, cô giả như mình vừa đến. Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy cô y tá nọ cơ bản là sắp nằm sấp vào lòng Tề Tín, mặt mũi đưa tình.
Tề Tín hơi ngả ra sau, tư thế này đúng là dễ gây hiểu lầm.
Y tá kia vừa nhìn thấy Hoa Nguyệt Nguyệt, bật phắt người, đầu tiên là xấu hổ nhìn Tề Tín, như là rất sợ người khác không phát hiện được gian tình nồng nặc ở đây.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn nhìn y tá, cười cười, nói: “Tề Tín, diễm phúc anh không ít đâu, y tá chăm sóc toàn xinh đẹp thế này, em thấy ghen tị lắm đây.”
Y tá cười ha ha nói: “Hoa tiểu thư, không phải như chị nghĩ đâu ạ.”
Hoa Nguyệt Nguyệt đáp: “Ồ? Em biết tôi nghĩ gì sao?”
Hoa Nguyệt Nguyệt đi tới bên Tề Tín, ngồi xuống cạnh giường, đưa vải cho Tề Tín, nói: “Của anh đây.”
Tề Tín cười híp mắt hoa đào, ngọt ngào như vừa ăn kẹo mật: “Vẫn là bà xã anh tốt nhất, biết anh thích ăn gì nhất mà.”
Y tá có chút ngượng ngùng nói: “Tề tiên sinh, vải của tôi cũng không tệ.”
Hoa Nguyệt Nguyệt rất muốn thổ huyết —
Sao cô không nói thẳng là em cũng không tệ đi.
Tề Tín cười nói: “Chỉ là, tôi vẫn thích đồ vợ tôi mua nhất.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nói: “Tốt, nói ít thôi, ăn đi.”
Tề Tín nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt hỏi: “Em ăn chưa?”
Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu.
Bàn tay thon dài của Tề Tín chẳng mất mấy giây đã bóc xong một quả vải, đưa tới bên miệng Hoa Nguyệt Nguyệt. Hoa Nguyệt Nguyệt cũng nghiêm túc, cắn một miếng.
Chỉ chốc lát sau, một túi vải đã được hai người diệt gọn.
Hoa Nguyệt Nguyệt như cười như không nhìn y tá vẫn đứng một bên: “Cô bé, không ngại tôi ăn cả vải của em luôn chứ.”
Cô y tá cười rạng rỡ: “Đương nhiên là không sao rồi ạ.”
Thế là, Tề Tín và Hoa Nguyệt Nguyệt lại tiếp tục anh một miếng em một miếng xử lý nốt.
Giờ thì cô y tá không thể ở lại nổi nữa, kiếm cớ mà đi.
Hoa Nguyệt Nguyệt ôm bụng cười sằng sặc.
Tề Tín nhìn cô, nói: “Em đến từ lâu rồi đúng không?”
Hoa Nguyệt Nguyệt trả lời: “Sao anh biết?”
Tề Tín tì cằm lên vai Hoa Nguyệt Nguyệt, đôi mắt hoa đào như lóe sáng lên, anh nói rất dịu dàng: “Trực giác đấy.”
***
Tề Tín gối đầu lên vai Hoa Nguyệt Nguyệt. Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy làn mi dài, sống mũi cao và làn da trắng nõn của anh.
Có đôi khi, cô nhìn anh sẽ cảm thấy như vậy.
“Một bảo bối như Tề Tín làm sao lại có thể trở thành của mình được?”
Có điều, cô cảm thấy mình hoàn toàn xứng đáng.
Cô nghĩ đời này quyết định tốt nhất của cô, chính là nhận lời cầu hôn của Tề Tín, rồi được cưng chiều đến thành quen, thậm chí cô có cố tình gây sự, thì anh vẫn ở bên cô.
Thật tốt.
Cảm giác có một người ở bên cạnh mình ấy.