Mục lục
Kiếm Phệ Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương này dài kinh, hoa hết cả mắt.

- Sơn dã tu sĩ Lâm Thành, được biết viện trưởng là nhị giai Kiếm Sư danh chấn Tử Vân đế quốc, hôm nay mạo muội đăng môn lãnh giáo, hy vọng viện trưởng chỉ điểm một chút.

Khiêu chiến viện trưởng?

Qua một hồi, tâm thần mọi người vẫn không khỏi chấn động.

Lâm Thành muốn khiêu chiến viện trưởng?

Nếu như vừa rồi hắn không hiển lộ ra cỗ khí thế kinh người như vậy, mọi người hẳn sẽ khẳng định rằng hắn bị điên rồi. Một thiếu niên mới mười tám tuổi, lại dám can đảm hướng viện trưởng, một nhị giai Kiếm Sư khiêu chiến. Nói cho cùng, dù cho ngươi có là thiên tài, cũng không có khả năng đạt được cảnh giới nhị giai Kiếm Sư ở tuổi mười tám.

Thế nhưng, uy thế mạnh mẽ mà Lăng Vân phát ra trong nháy mắt vừa rồi, thật muốn làm cho Á Nặc cảm thấy uy hiếp của tử vong. Cái cảm giác tử vong trước mặt mà không có sức phản kháng này khiến trong lòng Á Nặc kinh hãi không ngớt- Kiếm Sư! Đây là uy thế của Kiếm Sư!

- Làm sao có khả năng.

Á Nặc cảm giác tâm tư của mình xoay chuyển có chút không kịp. Hắn nhìn Lăng Vân, ánh mắt có chút đờ đẫn.

Lúc trước hắn nghĩ, Lăng Vân có thể trong hai năm đột phá đến bát cấp Kiếm Sĩ cũng đã vô cùng tài ba rồi. Dù sao để đột phá bát cấp, hai năm liên tục nỗ lực và cố gắng là mọi người có thể hiểu được.

Về phần Lăng Vân có thể tấn chức đến cửu cấp, hoặc là đột phá cửu cấp, tiến nhập Kiếm Sư cảnh giới, hắn căn bản không có khả năng tưởng tượng ra.

Bước vào giai đoạn sau của Cao Cấp Kiếm Sĩ, hai năm có thể đột phá nhất cấp, đã là thành tựu vô cùng kinh người, đột phá lưỡng cấp? Sợ rằng chỉ có cái loại quái vật không thuộc cấp bậc của mình, hoặc là dùng thần đan thần dược nào đó họa mới có thể. Về phần đột phá ba cấp, nhất cử tiến nhập Kiếm Sư cảnh giới... truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Á Nặc liên tục lắc đầu, giống như không thể tiếp thu sự thật này:

- Không có khả năng, nhất định không có khả năng. Hắn không có khả năng trong hai năm có tiến bộ thật lớn như thế. Chỉ có khả năng là hắn gặp kỳ ngộ, ma luyện ra một cỗ cường đại khí thế có thể bằng được Kiếm Sư, còn thực lực chân chính của hắn, vẫn chỉ là giai đoạn kiếm sĩ.

- Đúng đúng, nhất định là như vậy. Hắn không có khả năng đạt được Kiếm Sư cảnh giới nhanh như vậy. Mười tám tuổi là Kiếm Sư, điều đó không có khả năng. Chí ít trong lịch sử của Tử Vân đế quốc chúng ta còn chưa nghe nói qua xuất hiện Kiếm Sư mười tám tuổi.

Khai Sơn lập tức phụ họa nói thêm vào.

Mặt khác, hai vị học viên còn lại vẻ mặt tái nhợt đứng nhìn vóc người cao ngất, ngạo nghễ của Lăng Vân... Bất luận người trước mắt có hay không có thực lực Kiếm Sư, nhưng bọn họ biết, khi bọn họ hoảng sợ lùi bước trước cỗ khí thế kia thì bọn họ đã vĩnh viễn mất đi tư cách tranh cao thấp với người trước mặt rồi.

Cửa chính của biệt thự đã mở, viện trưởng Quang Ngọc học viện cùng mấy kiếm sĩ theo hầu đang từ trong phòng chậm rãi đi ra.

Tòng Dạ nhìn qua khoảng năm sáu mươi tuổi. Là một Kiếm Sư thọ mệnh của hắn dài hơn rất nhiều so với người bình thường, bên ngoài nhìn như năm sáu mươi tuổi, không thể nghi ngờ đại biểu cho hắn chí ít đã ngoài một trăm hai mươi tuổi. Thời gian không còn dài, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có thể nhị giai Kiếm Sư đỉnh phong, đã là thành tựu cao nhất trong cuộc đời của Tòng Dạ viện trưởng.

Không nói lời nào, trước tiên, ánh mắt hai người đồng thời nhìn nhau, yên lặng cảm thụ năng lượng ba động phát ra trên người đối phương.

Năng lượng ba động của nhị giai Kiếm Sư đỉnh phong, trầm ổn hơn Lăng Vân một bậc!

Nhưng mà, Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí vốn sắc bén, đâu có thể dễ dàng ngăn cản như vậy?

Cảm thụ được thực lực của Tòng Dạ viện trưởng, trong lòng Lăng Vân không chỉ không có áp lực, mà trái lại cỗ chiến ý càng cường liệt hơn. Hắn hơi hành lễ, dùng lễ tiết của một người võ giả nói:

- Tòng Dạ các hạ, mạo muội quấy nhiễu tôn giá, mong rằng tôn giá thứ lỗi.

Cho dù đỉnh (nóc nhà) của biệt thự gần như bị người cuốn lên, Tòng Dạ viện trưởng vẫn là vẻ mặt hòa khí như cũ, hơn nữa thái độ của Lăng Vân đối với hắn cũng coi như tôn kính, bởi vậy gật đầu, cười nói:

- Lâm Thành các hạ khách khí rồi. Thực sự là anh hùng xuất thiếu niên a, nghĩ không ra Lâm Thành các hạ tuổi còn trẻ, lại đã có tu vi Kiếm Sư.

- Chỉ là nhất giai Kiếm Sư, tất nhiên so ra còn kém Tòng Dạ các hạ.

- Ha ha, cũng không hẳn. Ta xem công pháp kỳ lạ của ngươi, trong kim duệ mang theo một loại sát phạt sắc bén không thể ngăn trở, sợ cũng là vật phi phàm. Bởi vậy, hiện tại ngươi nói lời này, có chút tự coi nhẹ mình rồi.

Lăng Vân khẽ cười một tiếng, cũng không phản bác.

Bọn họ hai người bình thản đối thoại vài câu chẳng qua chỉ là xuất phát từ lễ phép, thế nhưng, bên tai mấy người, lại có hiệu quả hoàn toàn khác biệt.

Các hạ, đó là tôn xưng chỉ có cao thủ cấp bậc Kiếm Sư mới có thể hưởng thụ.

Lúc này Tòng Dạ viện trưởng đường đường là nhị giai Kiếm Sư, đối với Lăng Vân cũng xưng hô các hạ tương xứng, nói cách khác... Hắn đã chấp nhận thân phận của Lăng Vân.

Lăng Vân, xác thực là một vị Kiếm Sư chính thức!

- Ta liều sống liều chết nỗ lực tu luyện, tròn hai năm, chưa từng có thả lỏng. Ngoài lúc ăn, ngủ thì không giờ phút nào không tu luyện, nỗ lực so với người khác hơn cả chục, thậm chí gấp trăm lần... Rốt cục, công sức không phụ lòng người. Ta tấn cấp, thành công tấn chức đến bát cấp Kiếm Sĩ...

Nhìn khuôn mặt của Lăng Vân tuyệt đối không quá hai mươi tuổi, trong nháy mắt, Á Nặc học viên thiên tài của Quang Ngọc học viện, nội tâm lại sinh ra một loại cảm giác nản lòng thoái chí:

- Thế nhưng, bát cấp Kiếm Sĩ, ta nỗ lực nhiều như vậy, nỗ lực tấn chức thành bát cấp Kiếm Sĩ thì sao? Người ta đồng dạng chỉ có hai năm, trong hai năm không chỉ đột phá bát cấp, cửu cấp, càng một bước vượt qua cửa ải khó nhất trong cuộc đời Kiếm Sĩ, trở thành một vị Kiếm Sư chính thức...

Không chỉ hắn, mà ngay cả Khai Sơn và hai vị học viên kia trên mặt cũng đầy vẻ u ám, thần tình không còn hoạt bát phấn chấn như lúc trước nữa, trái lại mang theo một loại chán chường của tuổi xế chiều.

Ngược lại Tuyết Vận tuy rằng bên mép vẫn mang theo máu tươi, nhưng con mắt mỹ lệ lại có vẻ đặc biệt sáng sủa. Nàng nhìn Lăng Vân không chớp mắt, trong mắt lóe ra ánh sáng mê người... Dường như có một loại vân vụ mộng ảo xuyên thấu qua con mắt, đang ở trong đầu không ngừng cuộn lại.

Thần sắc của Á Nặc dĩ nhiên viện trưởng Tòng Dạ đều thấy rõ ràng, hắn âm thầm liếc mắt nhìn Lăng Vân, mười tám tuổi thành Kiếm Sư, đích thật là quá đả kích người khác. Là viện trưởng một học viện, tự nhiên không có khả năng nhìn học viên của mình xuống tinh thần như thế, thế nhưng hắn hiện tại, hoàn toàn không biết nên nói cái gì để khích lệ bọn họ. Nỗ lực? Lẽ nào chỉ dựa vào nỗ lực là có thể trước mười tám tuổi đạt được Kiếm Sư cảnh giới? Nếu quả thật là như vậy, Kiếm Sư của Tử Vân đế quốc đã sớm đầy đường rồi. Nhưng phải thừa nhận rằng, giữa người với người vốn có chênh lệch như vậy.

Trời xanh, từ trước đến nay luôn bất công.

Ở trong mắt Lăng Vân, cũng chỉ có một người là nhị giai Kiếm Sư Tòng Dạ mà thôi, đám người Á Nặc, Tuyết Vận bên cạnh, toàn bộ xem như không khí, từ đầu đến cuối hắn chưa từng liếc mắt, tự nhiên cũng sẽ không quản trong lòng bọn họ hiện có cảm thụ ra sao.

- Tòng Dạ các hạ, tại hạ đến đây, chỉ vì tu luyện đã gặp bình cảnh, mong các hạ vui sướng đánh một trận, không cầu công danh, không cầu thắng bại, không cầu sinh tử, chỉ muốn có một cơ hội tốt, xác minh sở học bản thân, mong muốn đột phá cảnh giới cao hơn. Mong rằng Tòng Dạ các hạ chấp nhận.

Chiến đấu, vốn là phương pháp đề thăng tu vi nhanh nhất. Đây là việc mọi tu luyện giả trên toàn bộ thế giới đều biết. Bởi vậy, đối với đồng cấp cao thủ khiêu chiến, những chuyện này, Kiếm Sĩ Kiếm Sư từ trước đến nay đều vô cùng hoan nghênh.

Tuy rằng tu vi của Lăng Vân là nhất giai, khiêu chiến cường giả nhị giai rất khó có thể chỉ điểm. Nhưng viện trưởng Tòng Dạ cảm thấy công pháp hắn tu luyện rất kỳ lạ, cũng sinh lòng hiếu kỳ, lúc này gật đầu nói:

- Chúng ta đã tới bình cảnh, cho nên cũng cần luận bàn thêm, xác minh sở học bản thân cũng là chuyện bình thường. Hôm nay Lăng Vân các hạ đã có nhã hứng, ta cũng tự nhiên phụng bồi.

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua đám người Á Nặc, trong lòng khẽ động.

Chiến đấu của cấp bậc Kiếm Sư đối với kiếm sĩ mà nói, cũng vô cùng khó có thể nhìn thấy, nếu như có thể cho một ít học viện có tiềm lực trong học viện quan sát học tập chiến đấu, nói không chừng có thể từ đó có điều lĩnh ngộ. Mặc dù không có, để cho bọn họ kiến thức một chút cách vận dụng năng lượng của cường giả cấp bậc Kiếm Sư, ngày sau bọn họ cũng dễ dàng trùng kích cảnh giới cao hơn.

Làm viện trưởng Quang Ngọc học viện, dù cho hắn là một cường giả cấp bậc nhị giai Kiếm Sư, cũng vẫn như cũ luôn luôn đem việc phát triển học viện lớn mạnh ghi tạc trong lòng. Chẳng qua, cũng chỉ có viện trưởng học viện mới có thể nghĩ vậy, mới có thể giáo dục ra đệ tử cấp bậc Kiếm Sư.

Nghĩ vậy, Tòng Dạ uyển chuyển nói:

- Lâm Thành các hạ nói vậy cũng biết tình huống đế quốc. Quốc gia chúng ta, số lượng Kiếm Sư thua xa các đế quốc tam cấp văn minh khác đến một phần ba, bởi vậy dưới áp bức của tam cấp văn minh khắp nơi, đế quốc chúng ta trên thực tế cũng không quá tốt. Để quốc gia phồn vinh cùng yên ổn, để đế quốc ngày sau phát triển, là một thành viên trong đó, chúng ta hẳn là phải tận lực trợ giúp những vãn bối có tiềm lực mới đúng. Bởi vậy, ta mong muốn lúc ta cùng với Lâm Thành các hạ tỷ thí, có thể đồng ý để ta cho mấy học viên, đạo sư ở bên tham quan học tập một chút.

Kiếm Sư cùng giai chiến đấu, có hiệu quả xác minh thực lực song phương. Nhưng cao giai cùng nhất giai Kiếm Sư luận bàn, đối với cao giai Kiếm Sư mà nói, cũng không thể thu được chỗ tốt gì. Nếu Tòng Dạ đưa ra điều kiện này, Lăng Vân cũng không có ý cự tuyệt, chỉ gật đầu đáp ứng hắn.

Thấy Lăng Vân gật đầu, Tòng Dạ nhất thời đại hỉ:

- Lâm Thành các hạ có lòng vì tiền đồ đế quốc, thực sự rất đáng kính trọng, Tòng Dạ trước tiên đại diện các học viên, đạo sư hướng các hạ biểu đạt lòng biết ơn từ đáy lòng. Xin các hạ vào hàn xá (nhà nghèo) chờ trong chốc lát, ta liền đi thu xếp.

Lăng Vân tuy rằng nghĩ hắn rất là phiền phức, nhưng dù sao đối phương cũng là chủ, mình là khách, đồng thời có việc nhờ người, cuối cùng cũng gật đầu.

Viện trưởng Tòng Dạ bằng tốc độ nhanh nhất triệu tập mười tên học viên cùng mười tên đạo sư có tiềm lực nhất. Trong đám học viên ngoại trừ Tuyết Vận và Diệu Âm từng có vài lần gặp mặt, tám người khác đều là lạ mặt. Tuy rằng như vậy, nhưng thực lực của những học viên này thể hiện, cũng làm kẻ khác có chút kinh ngạc. Trong mười vị học viên, có bốn vị bát cấp Kiếm Sĩ, hơn nữa toàn bộ những bát cấp Kiếm Sĩ này chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi. Tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, tương lai rất có hi vọng trùng kích Kiếm Sư chi cảnh.

Về phần mười vị đạo sư, toàn bộ thực lực là bát, cửu cấp, càng thể hiện ra lực lượng đạo sư cường đại của Quang Ngọc học viện. Chẳng qua, cũng chỉ có nội tình hùng hậu như vậy, học viện mới có thể vì đế quốc bồi dưỡng ra nhiều thiên tài như vậy.

Tuyết Vận và Diệu Âm nhìn Lăng Vân đứng bất động ở trên luận võ đài, từ trên người hắn chân chính lãnh hội được cảnh giới bất động như núi. Dù cho cuồng phong bạo vũ (mưa rền gió dữ) mãnh liệt thế nào, sợ cũng không thể làm hắn suy chuyển chút nào.

- Nghĩ không ra thiếu niên trẻ tuổi hai năm trước mới là thất cấp Kiếm Sĩ, hôm nay không ngờ có thể khiêu chiến cảnh giới của viện trưởng đại nhân, thế giới này biến hóa thực sự quá nhanh.

Diệu âm từ lúc biết được Lăng Vân tấn chức thành Kiếm Sư chính thức, trong lòng vẫn cảm khái. Đồng thời, cũng yên lặng chúc mừng hắn có thể có thành tựu ngạo nhân bậc này.

Lúc này Tuyết Vận cũng nhớ lại hai năm trước, người niên thiếu kia trên luận võ đài bị Tất Sát kiếm kỹ- Linh Độ Băng Phong làm cho bị thương nặng... tam cấp Kiếm Sĩ mà cả gan làm loạn. Thương hải tang điền (thế sự thay đổi). Ai có thể nghĩ đến, sau hai năm, khi hắn lần thứ hai đứng trên luận võ đài thì tam cấp Kiếm Sĩ đã biến mất, trở thành một vị Kiếm Sư chính thức khí tức trầm ổn tràn ngập thành thục.

Nhìn Lăng Vân đứng trên lôi đài khuôn mặt lãnh tuấn, thần sắc đạm mạc, khí tức an tĩnh trầm ổn, ở chung quanh thân hắn, dường như khắp thiên địa cũng không thể gây nổi gợn sóng... Lúc này, trong lòng Tuyết Vận bỗng nhiên toát ra một ý niệm kỳ quái:

- Nếu như vị nữ hài tử nào gả cho hắn, khẳng định rất có cảm giác an toàn. Tuy rằng hắn lớn lên cũng không cường tráng, nhưng khí chất trầm ổn thành thục này, có khả năng làm cho bất kì nữ hài nào cũng an tâm dựa vào cả đời...

Trong lúc Tuyết Vận miên man suy nghĩ, viện trưởng Tòng Dạ đã an bài xong tất cả, hắn không chút nào thể hiện vẻ già nua, nhảy lên đài luận võ, có vẻ áy náy hướng Lăng Vân hơi thi lễ:

- Lâm Thành các hạ, đã để cho ngươi chờ lâu.

Làm viện trưởng một học viện, hành động của hắn, Lăng Vân đích xác hiểu. Gật đầu rồi trực tiếp mở miệng nói:

- Có thể bắt đầu chưa?

Tòng Dạ vung tay lên, một đạo ba động vô hình lập tức mọc lên sát biên giới luận võ đài, bao phủ toàn bộ luận võ đài ở bên trong.

Loại tường ốp kết giới này Lăng Vân đã nhìn thấy qua trên tàng bảo lục, cần hai trăm điểm vinh dự công huân mới có thể đổi được. Con số này, nếu là đổi trang bị, đã có thể đổi được một thanh bảo kiếm truyền kỳ.

Tòng Dạ nhìn thoáng qua thấy Lăng Vân chưa rút kiếm, nghĩ thực lực chênh lệch đối lập là nhất giai, nhị giai, liền rộng lượng chuyển người làm một thủ thế, nhường Lăng Vân công kích trước.

Không có một câu ra dáng khách khí.

Trong lúc viện trưởng Tòng Dạ thủ thế, đồng thời, cánh tay Lăng Vân bằng một tốc độ bất khả tư nghị rút kiếm tạo ra kiếm quang chói mắt, khi Tòng Dạ còn chưa chưa kịp phản ứng với kiếm quang kinh diễm cũng là lúc, kiếm khí sắc bén mang theo hàn ý mạnh mẽ, làm lỗ chân lông cả người hắn dựng đứng, bức hắn trước tiên bay nhanh lui về phía sau.

Lăng Vân tay vẫn duy trì động tác xuất kiếm, nhưng không truy kích.

- Tất Sát kiếm kỹ?

Viện trưởng Tòng Dạ kinh hồn bất định, lần thứ hai truy vấn:

- Ngươi dùng đây là Tất Sát kiếm kỹ?

Lăng Vân không có đáp lời, hắn nếu đã nhận thức sự lợi hại của nhất giai Kiếm Sư, sẽ không khinh thường nữa, chiến đấu lúc này mới chính thức bắt đầu.

Mũi kiếm thanh quang chợt lóe, nương theo "Hưu, hưu, hưu!" Vô số tiếng xé gió, một mảnh kiếm khí đan vào nhau rậm rạp như đám châu chấu, phô thiên cái địa (ùn ùn kéo đến) bao phủ viện trưởng Tòng Dạ lại.

Thấy một màn như vậy, bất luận viện trưởng Tòng Dạ đang ở trên luận võ đài, hay các đạo sư cửu cấp Kiếm Sĩ dưới đài, toàn bộ đều kinh hô:

- Đấu khí trảm? Làm sao có khả năng kích phát ra nhiều đấu khí trảm đơn giản như vậy!? Dù cho là tam giai Kiếm Sư sợ cũng...

- Đấu khí trảm nhiều như vậy?

Viện trưởng Tòng Dạ thấy trong lòng có chút mơ hồ, cảm thụ được kiếm khí ùn ùn kéo đến, hắn cũng không giấu diếm nữa, toàn thân đấu khí lóe ra, trong nháy mắt ngưng tụ chân khí hộ thể hình thành áo giáp đấu khí, đồng thời một bảo kiếm hồng quang lóe ra như thiểm điện đan vào như một mảnh hỏa vân, đem bầu trời toàn bộ phong sát, đại lượng kiếm khí xạ kích đến bị bắn trúng, tán loạn hư không.

Chẳng qua, viện trưởng Tòng Dạ tuy rằng xuất kiếm cực nhanh, nhưng trên trăm đạo Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí phóng ra nhiều như vậy làm sao chống nổi?

Viện trưởng Tòng Dạ kích phát ra hỏa vân kiếm khí kiên trì được trong chốc lát, lập tức bị Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí tràn ngập sắc bén xuyên thủng. Ngay sau đó chỉ nghe một trận dày đặc tiếng kim thiết cắt nhau truyền ra khiến người khác sởn tóc gáy. Hắn cầm trong tay chi kiếm trong nháy mắt bị kiếm khí oanh kích không dưới hai mươi lần, hỏa quang văng khắp nơi, gãy nát, hóa thành một trận thiết tiết tiêu tán tại chỗ. Hơn nữa, còn lại hơn mười đạo kiếm khí trùng kích trên áo giáp đấu khí của hắn. Mỗi một đạo kiếm khí đánh tới, khiến hắn lui về phía sau một chút, ba động trên áo giáp đấu khí cũng là ba động bắn ra bốn phía, dấu hiệu giống như tùy thời có thể tiêu tán.

Vẻ mặt của viện trưởng Tòng Dạ thay đổi mấy lần, chợt khẽ quát một tiếng, toàn thân đấu khí bừng bừng phấn chấn, lại dưới tình huống không có lợi kiếm trong tay, liên tục dùng mấy trảo phá tan mười đạo kiếm khí bắn tới sau đó, cùng lúc thân hình lui ra, tới gần sát biên giới luận võ đài, hiển nhiên tạm thời đình chỉ công kích.

Lăng Vân nhíu nhíu mày, lần thứ hai ngừng công kích.

Vừa rồi Tòng Dạ dùng trảo phá tan kiếm khí của hắn, lại toàn bộ dùng cứng đối cứng, không có bất luận kỹ xảo nào đáng nói. Như vậy không chỉ tiêu hao phần lớn năng lượng trong cơ thể, đối với thân thể cũng sẽ tạo thành tổn hại nhất định. Còn khi hắn dùng bảo kiếm phóng kiếm khí thì cũng là đơn thuần chính diện giao phong, không hề dùng một điểm kĩ xảo tứ lạng bạt thiên cân...

- Thế giới này là kiếm kỹ văn minh, không phải phát triển rất lâu sao, thế nào phương diện ứng dụng kỹ xảo lại...

Lúc này, Tòng Dạ đã từ trong công kích của trên trăm đạo kiếm khí khôi phục lại tinh thần. Chẳng qua lúc này, trên mặt hắn hoàn toàn không thong dong giống lúc trước nữa, ngược lại đôi mắt lại rất thâm trầm. Hắn lập tức quay dưới đài vung tay lên:

- Ngày hôm nay tỷ thí dừng ở đây.

Nói xong, ánh mắt sắc bén quét lên mọi người ở đây nói:

- Việc hôm nay, các ngươi ở đây, bất luận kẻ nào cũng không được truyền ra ngoài, bằng không, cho dù dùng lực cả đời của Tòng Dạ ta, cũng thề cho dù chân trời góc biển, cũng đưa hắn truy sát đến chết.

Mấy học viên nghe viện trưởng nói nghiêm khắc như vậy, tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao, đều vội vã bảo chứng, phát thệ không đem việc này truyền ra ngoài.

Nhưng thật ra, các đạo sư đã mơ hồ nhận ra nguyên nhân viện trưởng khẩn trương như vậy. Nhưng bọn hắn cũng biết chuyện này phía sau có ý nghĩ rất lớn, cũng biểu thị kiên quyết sẽ không tiết lộ nửa lời việc hôm nay. Nhị giai Kiếm Sư truy sát, thậm chí khả năng còn muốn hơn tội phản quốc, không có người bình thường nào có khả năng muốn như vậy.

Tòng Dạ gật đầu, thần sắc phức tạp nhìn Lăng Vân, cuối cùng vung tay lên nói:

- Ngươi đi theo ta.

Lăng Vân không có chần chờ, liền đi theo, lưu lại mọi người dưới luận võ đài ngơ ngác nhìn nhau.

- Đã xong rồi sao? Rốt cuộc là ai thắng ai thua?

Mấy học viên mê hoặc nhìn viện trưởng cùng Lăng Vân rời đi, lập tức hướng mấy cửu cấp đạo sư bên người thỉnh giáo.

Các cửu cấp kiếm sĩ đạo sư bản năng muốn khẳng định viện trưởng cấp bậc nhị giai Kiếm Sư thắng, thế nhưng nhớ tới người có thể phóng ra hàng trăm đấu khí trảm, vốn tự tin tràn đầy nhưng lại cũng không nói ra được... Trong nháy mắt kích phát ra đấu khí trảm nhiều như vậy, chính là nhị giai Kiếm Sư tuyệt đối không thể làm được, cho dù là tam giai Kiếm Sư có thể có mấy người trong thời gian một cái hô hấp, bắn ra nhanh, nhiều kiếm khí như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thế nhưng, một người nam tử tuổi còn trẻ như thế, hết lần này tới lần khác lại làm được.

Mười tám tuổi a, đạt được nhất giai Kiếm Sư đã là cú đả kích kinh người, nếu như nói hắn đã đạt được tam giai cảnh giới...

Các đạo sư lần thứ hai hiểu được đại não của mình đơn thuần có chút chuyển biến không kịp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK