Editor: Red9
Hai thân thể cao lớn đứng đối diện nhìn chằm chằm lá cây bạch dưới đất, phảng phất chung quanh đều tràn ngập một loại hơi thở xấu hổ, ngắn ngủi vài giây sau, Mục Khải An rốt cuộc chịu không nổi mở miệng trước.
"Không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây." Mục Khải An nói lời còn chưa dứt thì chân đã quay ra ngoài.
Hà Tất tay lanh mắt lẹ túm chặt cánh tay Mục Khải An, "Từ từ."
Hà Tất cũng không biết mình khẩn trương như vậy là vì điều gì, dù sao cũng không biết phải mở miệng như thế nào, nhưng anh lại nhớ việc anh tới tìm Mục Khải An là có mục đích.
"Tôi nghe nói cậu muốn đổi ký túc xá phải không?"
Mục Khải An vừa nghe liền biết khẳng định là Đại Thành nói, không chờ cậu mở miệng liền nghe Hà Tất tiếp tục, "Kỳ thật cậu căn bản không cần đổi đâu, việc này cũng không có gì, cậu xem phòng 406 chúng ta ở chung cũng rất tốt, mọi người đều quen nhau cả...... Khụ, ngày đó thực xin lỗi, cách tôi nói chuyện có phần không tốt......" Hà Tất không nói dong dài, càng nói càng hối hận, nếu là lúc trước anh sớm phát hiện mình có tình cảm với Mục Khải An một chút, lúc ấy nên đâm lao phải theo lao ở bên nhau, quản là ai yêu thầm ai trước.
Kết quả khi đó cự tuyệt có bao nhiêu dứt khoát và lưu loát, hiện tại anh có bấy nhiêu khó mở miệng.
Mà Mục Khải An nghe anh nói thì không còn trang B được nữa, lập tức mặt mũi nam thần cũng không cần nữa, chẳng việc gì phải diễn xuất hay giả bộ, đột nhiên quay người nói với Hà Tất, "Hà Tất, cậu đừng nói nữa có được không?"
"Tôi......"
"Trước kia là tôi tự tưởng tượng, suy nghĩ nhiều, tôi thật sự không phải cố ý, tôi tạo thành bối rối và phiền toái cho cậu thì là lỗi của tôi, tôi xin lỗi," Mục Khải An hoàn toàn lộ ra một bộ dạng rất tiêu cực, "Còn nữa, anh không làm sai điều gì, hoàn toàn không cần xin lỗi tôi, tôi nói thật. Cậu như vậy càng làm tôi không dám nhìn vào sự ảo tưởng của bản thân, cậu coi như giúp tôi có được không?"
Có thể thấy, Mục Khải An không muốn nhắc lại chuyện này nữa. Hà Tất nhất thời luống cuống chân tay, anh cũng không phải cố ý làm Mục Khải An cảm thấy khó xử, anh chỉ là miệng vụng không biết phải nói cái gì, vì thế mở miệng vẫn là câu kia "Xin lỗi......"
"Hà Tất!" Mục Khải An rốt cuộc phát bực, một hai phải buộc cậu nhìn lại lịch sử não tàn của mình sao, "Tôi nói cậu đó Hà Tất? Việc này cùng với cậu thật sự không có liên quan gì, hoàn toàn là vấn đề của tôi."
Mục Khải An cảm thấy người này như có thù oán với mình hay là luôn luôn xuất hiện để khắc cậu? Tại sao cậu càng muốn tránh thì anh ta lại càng giữ chặt không buông? Anh ta cho rằng cậu trốn tránh anh ta hơn mười ngày là vì cái gì? Anh ta cho rằng cậu muốn đổi ký túc xá lại là vì cái gì?
Không ngờ Hà Tất đột nhiên nghiêm túc nói một câu.
"Có liên quan." Hà Tất bất ngờ nói.
Mục Khải An: "?"
"Trách tôi không đủ kiên quyết, không đủ tinh tế phát hiện," Hà Tất nghiêm túc nhìn Mục Khải An, hơn nữa Mục Khải An không còn tỏ ra dường như không có việc gì, Mục Khải An biểu đạt cảm xúc như vậy khiến Hà Tất cũng thả lỏng, không còn khó mở miệng như trước, "Kỳ thật tôi có rất nhiều lần cơ hội có thể chứng minh cho cậu biết tôi là thẳng nam, không thể thích cậu."
Mục Khải An vô ngữ nhìn trời, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu, hỗn đản Hà Tất này đã đâm vào tim cậu một lần còn chưa đủ, giờ còn muốn đâm thêm mấy nhát nữa, cắm thẳng vào trái tim không nói, miệng vết thương còn chưa lành thì lại cắm thêm mấy nhát, rốt cuộc cậu đã tạo nghiệt gì đây?
Hà Tất lại tiếp tục, "Nhưng là do tôi do dự, lại lo lắng cậu bi thương, tôi trước nay chưa từng không do dự và không quyết đoán như vậy, sau đó chọn cách dùng phương thức uyển chuyển hơn...... Cho nên tạo thành hiểu lầm cho cậu, tôi cũng có một phần trách nhiệm," tuy rằng khi đó Hà Tất kỳ thật cảm thấy đã nói khá là trực tiếp, nhưng hiện tại nghĩ đến Mục Khải An còn có thể hiểu thì cũng coi như thần kỳ, "Cậu biết vì sao không?"
Mục Khải An cắn răng căng mặt mắt nhìn nơi xa, phải lần nữa thừa nhận là thích người kia giống như bị đâm thêm một nhát dao, ưu thương khôn kể, vì thế tức giận nói, "Tôi làm thế nào mà biết được!"
"Lúc trước tôi cũng không biết, nhưng hiện tại tôi đã biết rồi." Khi nói chuyện, kỳ thật Hà Tất muốn đưa tay nghiêng đầu Mục Khải An nhìn thẳng về phía mình, nhưng xét thấy phương thức nói chuyện của bọn họ cũng không có thói quen như thế, vì vậy từ bỏ.
Không ngờ Mục Khải An lại tò mò tự mình xoay đầu lại nhìn anh, "Vì sao?"
Kỳ thật Mục Khải An cũng muốn biết, Hà Tất sau khi cắm con dao vào, có phải sẽ còn quát thêm hai tiếng hay không?
"Khụ," Hà Tất lấy giọng, không đáp hỏi lại, "Mục Khải An cậu nói xem, thẳng nam có thể biến cong không?"
Thời điểm Hà Tất nói lời này, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm hai mắt Mục Khải An, Mục Khải An vốn dĩ bị anh nhìn chằm chằm đã có chút mất tự nhiên, lúc này lại bị câu nói này của anh khiến cả người rơi vào trạng thái ngốc.
Lời này thật sự quá mức đột ngột, cũng quá mức làm người ta miên man bất định, trong đầu Mục Khải An đột nhiên khống chế không được nghĩ ngợi. Vừa không hiểu chuyện rốt cuộc như thế nào, lại vừa nghĩ đến một tình huống vô cùng kinh khủng
Hầu kết Mục Khải An không tự giác lăn lên lăn xuống, "Không, không biết."
"Có." Hà Tất chắc chắn nói, đồng thời thân thể nhích về phía trước một bước, tầm mắt vẫn luôn đóng trụ ở hai mắt Mục Khải An, "Tôi chính là như vậy đấy."
Mục Khải An toàn thân căng chặt đón lấy ánh nhìn Hà Tất, trái tim đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai tay đút trong túi quần đã run đến toát mồ hôi ướt cả. Nhưng ngay cả một chứ Mục Khải An cũng nói không nên lời, cậu sợ cậu lại sai lầm, hoặc là Hà Tất đang cố ý đùa cợt cậu? Trả thù cậu?
"Mục Khải An," Hà Tất đứng thẳng nghiêm túc nhìn cậu, "Tôi nghĩ tôi thích cậu mất rồi."
Mục Khải An: "!!!"
Trong nháy mắt, Hà Tất rõ ràng thấy ngũ quan cùng đôi mắt của Mục Khải An như phóng đại, mọi cảm xúc ngay lập tức bị sự khiếp sợ thay thế, đặc biệt hắn không tự giác hơi hơi hé miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh mà Hà Tất thấy rất rõ ràng.
Rất nhanh, Hà Tất liền thấy được suy nghĩ của cậu lúc này khác điều anh dự đoán —— cậu không tin.
Anh thổ lộ, Mục Khải An thế mà không tin? Hà Tất sốt ruột vội vàng bổ sung, "Tin tôi đi, tôi cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, thật sự đấy."
"Tôi trước nay không ngờ mình sẽ lại thích một nam sinh, nhưng từ buổi tối ngày đó nhìn thấy dáng vẻ sau khi rời đi của cậu, tôi thật sự không chịu nổi. Trong khoảng thời gian này trong đầu tôi cũng đều là hình bóng của cậu, đi học thì thất thần, ăn cơm cũng nhớ thương cậu, trước khi ngủ còn nghĩ đến cậu...... Thật sự, nói tôi vì cậu trà không muốn cơm không ham một chút cũng không quá, tôi sợ mình cũng sắp thành kẻ ngốc rồi."
"Mới đầu tôi không biết đây là vì điều gì, bởi vì tôi không nghĩ mình sẽ thích một người con trai, và tôi thấy mình không thể như thế, nhưng khi tôi nhìn đến Đậu Nha cùng với bạn trai của cậu ấy ở bên nhau thì tôi đột nhiên hiểu ra, tôi đã thích cậu, không biết là từ khi nào."
"Tôi cong rồi, bởi vì cậu, Mục Khải An." Lời kết luận cuối cùng của Hà Tất dường như chỉ nhắm vào Mục Khải An.
Nhưng lúc này Mục Khải An đã hoàn toàn...... Dại ra.
Hà Tất cũng không vội, liền bình tĩnh nhìn cậu để cho cậu thời gian tiêu hoá hết, một lúc lâu sau, Mục Khải An rốt cuộc lắp bắp.
"Hà, Hà Tất, đừng có giỡn với tôi."
Mục Khải An sao có thể tin, chuyện này quá đột ngột! Huống hồ giây vừa rồi cậu còn đang đắm mình vào mối tình đầu vừa mới chết yểu, giây sau lại biến hoá 180 độ, cậu lúc này chẳng biết phải suy xét ra sao.
"Cậu thấy tôi giống như đang đùa lắm hay sao?" Hà Tất chỉ vào mình nghiêm túc hỏi.
Mục Khải An máy móc lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.
Hà Tất dở khóc dở cười, đột nhiên như vui đùa nói, "Nếu không tôi hôn cậu một cái nhé?" Chỉ cảm thấy lúc này Mục Khải An một chút cũng không giống loại hình thông minh ngày thường, ngốc nghếch thật sự, Hà Tất muốn giúp cậu nhanh chóng thanh tỉnh.
Hà Tất nói xong thì cúi về phía trước, mắt nhìn thẳng vào môi Mục Khải An, trực tiếp di chuyển môi mình đến, tựa hồ lập tức phải hôn ngay.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mục Khải An giơ tay chặn miệng Hà Tất, dùng cả bàn tay bịt kín miệng và mũi của anh.
Nhưng Hà Tất cũng không phải không kịp hôn, đây là hôn thẳng vào lòng bàn tay Mục Khải An. Nhưng Hà Tất kỳ thật chỉ muốn đùa với cậu một chút, vì thế hai người đều phát ngốc.
Đối với Hà Tất mà nói, thích và không thích hoàn toàn là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Một lần hôn trán ấy chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ đại mạo hiểm mà thôi, lần này ngoài ý muốn hôn lại là hoàn toàn bất đồng tâm cảnh. Bọn họ tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập lẫn nhau.
Mà Mục Khải An nháy mắt đỏ bừng mặt, cậu làm sao ngờ Hà Tất sẽ lại đột ngột cúi người lại gần. Còn nữa, kia chính là nụ hôn đầu tiên của cậu đấy......
Mục Khải An như bị bỏng vội vàng rút ra tay lui về phía sau hai bước, Hà Tất cũng như vậy.
Xấu hổ một lần nữa toả xung quanh, hai tên người lớn mặt ửng hồng như quả táo đỏ, y hệt hai thiếu niên mới biết yêu, quả thực ngây ngô và đẹp đẽ ngoài ý muốn.
Vài giây an tĩnh như vậy, Hà Tất mới tiếp tục nói, "Cho nên, khụ ~ cậu có thể...... hẹn hò với tôi không?"
"Tôi, tôi không chắc." Mục Khải An cúi đầu không dám nhìn mặt Hà Tất.
"Hở?" Hà Tất sửng sốt, "Thế nào còn không chắc?" Hà Tất có chút gấp gáp, anh biết Mục Khải An cũng có lòng tự trọng cao, nếu bởi vì việc hiểu lầm kia mà cậu bỏ anh, vậy thì quá không ổn rồi.
"Cậu không thích tôi sao?" Hà Tất căng thẳng, không ngần ngại hỏi.
"Không ~ có!" Không ngờ Mục Khải An biệt nữu thốt ra một câu, kết quả mặt và cổ càng hồng. Vì thế đầu càng cúi thấp, chân chà chà lá dưới đất cũng càng vô thố.
"Vì sao?"
"Cậu đột ngột quá," Mục Khải An tiếp tục cúi đầu dùng chân chà xát lá cây, "Tôi muốn suy nghĩ."
Vết xe đổ, không thể xúc động lại tiếp tục não bổ để bị chê cười. Còn việc Hà Tất thổ lộ xác thật quá đột nhiên, cậu ngay cả thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không có.
Hà Tất thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Ừ," còn thích là ổn rồi, "Tôi chờ cậu."
"Ừm."
Mục Khải An tiếp tục cúi đầu, Hà Tất đứng rất gần cậu, cũng không nhìn rõ ràng vẻ mặt của cậu, chỉ là mái tóc màu nâu trước mặt đặc gây chú ý, giống như Đại Quất Tử nhà anh mỗi lần bước đến làm nũng.
Không đợi Hà Tất mở miệng Mục Khải An lập tức nói, "Tôi đi trước đây." Sau đó không đợi Hà Tất trả lời, nhanh chóng xoay người rời đi, bước chân còn rất nhanh.
Hà Tất mắt thấy Mục Khải An cúi đầu đeo balo bước thấp bước cao rất nhanh, đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, vì thế vội vàng rống lên, "Nhớ kéo tôi ra khỏi sổ đen!"
Rống xong lại nghe thấy phía sau phụt hai tiếng, Hà Tất vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy hai nữ sinh đang từ phía sau góc tường đi ra, tựa hồ nghe được lời này của anh, không tự giác phát ra tiếng cười.
Nhưng đó là nụ cười thiện ý, như là nhìn một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau, tiểu công không biết chọc tiểu thụ thế nào rồi lập tức bị tiểu thụ kéo vào sổ đen, tiểu công đang cầu được tha thứ...... mặc kệ đôi tình nhân này biệt nữu ra sao, ở trong mắt các cô chỉ có tình yêu ngập trời, đặc biệt là hai người này, vừa có giá trị nhan sắc, chân lại còn dài, lại còn rất yêu nhau.
Hà Tất nhất thời có chút ngượng ngùng, mặt lại nóng thêm hai phần, quay đầu thì thấy Mục Khải An đã đi thật xa rồi, tốc độ cực nhanh.
Hà Tất không tự giác kéo khóe miệng, nhưng rất nhanh lại đen mặt, chuyện đổi ký túc xá còn chưa làm rõ...... Giờ Mục Khải An có lẽ là đi nhà ăn, anh cũng vậy, thế nào lại không thể đi cùng nhau......
Hoàn chương 32
Tác giả có lời muốn nói: Suy nghĩ hai ngày thổ lộ, tôi tận lực rồi......