• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 32 : Chết cháy ??

        Hai hàng lông mi khẽ run run , mí mắt từ từ mở ra . Hình ảnh mờ mờ nhưng có thể nhận rõ hai người trước mắt là ai . Thất Nghị nhích tay trái , bỗng cảm thấy đau nhói . Nhích một chút là lồng ngực lại đau ê ẩm .

       Triệt Đông thấy Thất Nghị đã tỉnh , vội đưa tay vịn lên vai nhấn anh ta nằm xuống rồi bắt đầu nói :

-“ Bệnh cậu lại tái phát , tôi đã bảo là cậu đừng kích động mà . Bây giờ cậu nhìn sức khỏe của cậu xem , chỉ cần cậu kích động là lập t-..  ”

       Thất Nghị đưa ánh mắt ảm đạm sầu nhìn Triệt Đông đang thao thao bất tuyệt cũng phải ngậm miệng lại . Thất Nghị khó nhọc cố gắng nói :

-“ Nhược Di .. cô ấy .. ”

        Triệt Đông trầm mặc im lặng , Thiết Kính thấy thế liền mau chóng giải vây :

-“ Thất Nghị , tôi đã cho người lục soát tìm rồi . Cậu yên tâm , bây giờ mau chóng nghỉ ngơi cho thật tốt đi ”

-“ Tức là..  vẫn chưa .. tìm được .. cô ấy ”

         Thiết Kính không dám nhìn thẳng vào mắt Thất Nghị , vội cúi đầu gật gật .

         Thất Nghị ngồi bật dậy , giựt phăng mấy sợi dây đang nối vào người liền vứt sang một bên . Hai người đứng kế bên liền huơ tay huơ chân ngăn cản , nhưng chả dám động mạnh vào thân thể đó . Cứ thế mà Thất Nghị chạy vụt mất , hai người kia biết không thể ngăn cản liền thuận theo anh , lái xe đưa anh tới tiểu khu .

          Ba người bước xuống xe , đột nhiên thấy kì lạ . Chỉ là tiểu khu bốc cháy , đâu đến nỗi có cả một đám phóng viên đứng chầu chực thế kia . Hay ..

          Đám đông liền phát hiện Vương Tổng liền ùa tới , may mà đám người của Thiết Kính đang dò la tin tức đứng gần đó kịp thời chạy tới bảo vệ họ .

          Triệt Đông chặn đám chó săn cách xa Thất Nghị , nếu không .. sợ rằng những lời nói của bọn đó sẽ làm cho bệnh tim anh lại tái phát mất . Sắc mặt trắng bệt , đôi môi tím tái , miệng không ngừng thở hổn hển . Triệt Đông hối hả chạy lại , đỡ Thất Nghị nhưng Thất Nghị nhanh chóng chặn lại , rồi mở miệng thì thào :

-“ Đừng để bọn này biết  .. nếu không ngày mai .. ”

         Triệt Đông gật đầu tỏ ý đã hiểu không cần nói thêm rồi bước lên đằng trước tỏa lối đi cho Thất Nghị . Ánh mắt liên tục liếc xuống phía sau .

          Từng bước từng bước đến căn phòng giám đốc kia . Tiếng khóc vang vọng vào tai anh , tim Thất Nghị lại nhói lên . Cảm giác trong lòng sinh ra sợ hãi , tột cùng sợ hãi .

          Khi Thất Nghị đi vào , cảnh tượng trước mắt làm anh vô cùng sợ hãi . Cổ họng bỗng nghẹn lại , không nói nên lời . Phúc Khôi ngồi trên ghế ôm vợ vào lòng , Phúc Vĩnh cũng đang dỗ dành Tố Tố . Ai nấy đều tuôn lệ , gào khóc thảm thiết . Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn thấy Thất Nghị , ánh mắt bốn người họ đột nhiên có chút thay đổi . Ánh mắt căm hận , căm phẫn nhìn chòng chọc vào anh . 

         Trong thân tâm anh có chút đau đớn , cảm giác thật khó chịu .

         Tay đang ôm vợ đột nhiên buông ra . Ông trừng trừng mắt , đi lại xách cổ áo Thất Nghị lên quát :

-“ Khốn khiếp , nếu không phải tại cậu thì con gái tôi có phải chết thê thảm đến thế này không ?? ”

         “ Chết ” .. " Tại cậu "

          Nhược Đi chết là do anh sao ??

          Khuôn mặt bỗng biến sắc , cả thân hình cứng đờ . 

          Thiết Kính đi lại gỡ tay Phúc Khôi ra , nhẹ giọng nói :

-“ Bác trai mau bình tĩnh lại . C-.. ”

         Phúc Khôi buông tay áo Thất Nghị ra , quay sang nắm lấy cổ áo Thiết Kính . Đôi mắt hằn tia đỏ , khuôn mặt trông rất dữ tợn , làm người khác phải khiếp sợ run rẩy :

-“ Cậu từng làm cha chưa ?? Cậu biết được cảm giác mất con gái của chúng tôi không ?? Cậu có biết cảm giác thống khổ đó đau đớn như thế nào không ?? ”

-“ Bác trai .. ”

-“ Tôi và cậu không quen biết , đừng gọi thân mật như thế. Từ giờ các người không còn bất cứ liên can gì đến con gái tôi nữa .. Đừng tưởng cái tập đoàn quèn của các người tôi không dám đụng đến . Nếu không phải vì hứa với Nhược Di , tôi đã phá tan nó thành tro bụi rồi ”

         Nói xong ông xoay người đỡ vợ rồi cả bốn người rời đi . Đầu Thất Nghị bỗng choáng váng đến u muội , anh ngã phịch xuống đất , tai ong ong . Lời nói của Phúc Khôi cứ vang vọng trong tâm trí anh .

         Phúc Khôi đỡ vợ cùng hai đứa con phía sau bước ra địa sảnh , đám phóng viên đang ngồi nghỉ ngơi đột nhiên đứng phắt dậy rồi chạy lại nhao nhao lên hỏi :

-“ Ngài Lâm , nghe nói sau khi con gái ngài bỏ đi lập tức đến sống ở đây có đúng vậy không ?? ”

-“ Rốt cuộc Vương Tổng và Lâm tiểu thư đã chính thức ly dị chưa ?? ”

-" Lâm Tổng , .. ?? ”

-" Lâm phu nhân , xin bà hãy nói đôi chút .."

-" Ngài Lâm .. "

   ..

         Phúc Khôi giơ tay lên , cả đám chó săn lập tức ngậm miệng lại im thin thít . Ông nhìn thẳng vào ống kính đang quay , phun ra từng chữ một , giọng chắc nịch nhưng lại mang vẻ đau thương :

-“ Bắt đầu từ bây giờ , Vương Thị cùng Lâm Thị tuyệt đối không có bất cứ mối liên hệ nào nữa . TUYỆT-ĐỐI !! ”      

         Từng nhà từng nhà một , đang chăm chú theo dõi màn hình . Phần lớn mọi người đều không hiểu , chỉ gật đầu thương tiếc . Một số khác lại đang nhếch môi cười mãn nguyện . Vương Thị , cái gai trong mắt cuối cùng cũng sắp bị nhổ bỏ . 

          Phúc Khôi đỡ vợ ra xe thì có một người đang đứng phía sau đột nhiên cất tiếng hỏi . Câu hỏi chấm dứt đột nhiên một cơn gió lạnh lẽo vô hình quấn lấy , tất cả đều than khóc nhìn tên chó săn điên kia .

         Tên có chút bướng bỉnh , ngu ngốc lặp lại câu nói :

-“ Lâm Nhược Di , con gái ngài có phải đêm qua đã chết rồi không ?? Chết cháy sao ?? Không thấy xác sao ?? ”

         Đám phóng viên kia lập tức chau mày nhìn tên kia , than khổ . Đến bọn họ cũng chẳng dám mở miệng hỏi , mà tên kia vừa mới vào nghề ..

         Ông dừng lại một vài giây rồi lại thản nhiên bước đi .

         Ngay sau đó , các tờ báo khác đồng loạt đưa tin về tên phóng viên kia bị đuổi việc . Thậm chí không một nơi nào dám nhận , chưa kể là tòa soạn cũng vì tên đó mà như cá mắc cạn .

         Vì tiểu khu sau khi cháy liền sụp đổ , có rất nhiều người chết . Bọn họ ai nấy đều chạy khắp nơi điều tra nguyên nhân . Nhưng vẫn không có chút đầu mối nào .

        Đám tang của Nhược Di cũng được diễn ra nhanh chóng và kết thúc . Từ lúc Phúc Khôi ra khỏi căn phòng , Thất Nghị đột nhiên ngất xỉu . Hôn mê nhiều ngày liền nên vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra .

       Đám chó săn cũng lợi dụng chuyện đó đã thổi phồng lên sự việc .

       Sau khi anh tỉnh dậy thì cả người đều trong trạng thái ngẩn ngơ , như người mất hồn . 

       Anh vẫn chưa biết rằng .. Giông bão đang rất đến gần

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lập Lập : bình chọn cho ta chưa T^T .. ngoan ngoan ~~~~ mau bình chọn cho ta đi . Cho ta động lực chăm chỉ viết tiếp đi .. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK