• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Nynuvola
Lục Chiêu Bạch vừa mới nằm xuống giường, theo sau đó lập tức có thêm một bóng đen khác bao phủ lên, hắn nửa quỳ ở mép giường, nhìn y từ trên cao xuống.
"Đốc Công, tự tiến cử lăn giường cũng phải có chút tự giác chứ, ngươi không nằm xích vô trong, sao ta lên giường được?"
Giọng hắn có cảm giác đã hơi ngà ngà say, khàn khàn như yêu tinh hút hồn trong đêm tối.
Lục Chiêu Bạch lập tức vươn tay vỗ mặt yêu tinh.
"Cút đi."
Triệu Vô Sách như y mong muốn, Cút......!Lên giường.
Thuận tiện kéo Lục Chiêu Bạch vào lòng.
Lục Chiêu Bạch uống rượu xong thì mệt rã rời, lúc này mắt không mở ra nổi, vậy mà bên cạnh cứ có một con chó dữ nhe năng giơ vuốt nhìn y chằm chằm, y bực bội nhấc chân đá người, lại bị Triệu Vô Sách dùng chân kẹp lấy.
"Sao lạnh thế này?"
Lục Chiêu Bạch xùy một tiếng, kéo chăn gấm, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn: "Đúng là lạnh thật, điện hạ muốn giúp ta làm ấm chân sao?"
Y thuận miệng nói, ai ngờ Triệu Vô Sách thế nhưng thật sự ngồi dậy ôm chân y ủ trong ngực.
Buồn ngủ tan mất ba bốn phần, Lục Chiêu Bạch híp mắt nhìn hắn, tay Triệu Vô Sách xoa nắn chân y, ấm áp mà nghiêm túc lạ thường.
Bóng đêm u ám, thế nhưng trong mắt hắn không nhiễm lấy một tia tối màu.
Chỉ một khoảnh khắc như vậy, Lục Chiêu Bạch hoảng hốt cảm thấy, chó dữ thu răng nanh, vì y cúi đầu xưng thần.
Ngón tay y hơi cuộn lại, rụt chân về: "Ta chỉ tùy tiện nói thôi, điện hạ cũng tin là thật?"
Y ôm chăn xoay người, bị Triệu Vô Sách kéo vào lòng lần nữa: "A Bạch, mỗi chữ ta nói đều là nghiêm túc."
Lục Chiêu Bạch bị mấy lời thâm tình của hắn làm kinh ngạc không thôi, nhưng không chịu mở miệng đáp trả.

Triệu Vô Sách cũng không ép y trả lời, chỉ tì trán lên trán y, nhẹ nhàng cọ cọ.
Dáng người của hắn so với y cao hơn một chút, thế mà lúc ôm y cứ như ôm con nít, đầu ngón tay như có như không xẹt qua ngực Lục Vô Sách —— Đó là nơi mà Lục Chiêu Bạch mới mò lấy ngọc bội, giờ đang đeo trên cổ y.
"Điện hạ hối hận, muốn lấy về à?"
Triệu Vô Sách liền cười, cúi đầu hôn vành tai y: "A Bạch yên tâm, đồ mà ta đưa ra chính là của ngươi."
Cái hôn này khiến y giật mình, hành động trêu chọc liên tục của hắn làm Lục Chiêu Bạch rung động trong lòng, theo bản năng nhắm mắt lại, khẽ đẩy đẩy người một chút: "Vậy thì thành thật không nhúc nhích, ngủ!"
Tiếng cười của Triệu Vô Sách trong bóng đêm lưu luyến mà đa tình: "Tuân lệnh Đốc Công."
Nhưng mãi đến khi hơi thở của Lục Chiêu Bạch ổn định vững vàng, Triệu Vô Sách vẫn còn thức.
Ánh nến trong phòng đã tắt, xung quanh tối om, thị lực của hắn dù cực kỳ tốt thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng đoán biết được ngũ quan của người trong lòng.
Hắn ỷ vào việc người đang ngủ, hờ hững miêu tả từng đường nét trên gương mặt đối phương
Cuối cùng, đầu ngón tay rơi xuống khối ngọc bội kia.
Lục Chiêu Bạch có lẽ không nhớ.
Nhưng hắn vĩnh viễn nhớ kỹ.
Năm mười tuổi hắn rơi xuống nước, kỳ thật không phải là hoàng muội đẩy mà là tự hắn nhảy xuống.
Tiểu nha đầu kiêu ngạo ương bướng, không quan tâm ngọc bội đang đeo trên cổ hắn, chỉ huy đám tiểu thái giám đến đoạt lấy, sau đó bị hắn cắn cho một cái.
Nàng tức hộc máu ném ngọc bội vào trong hồ nước, Triệu Vô Sách không chút nghĩ ngợi nhảy xuống.
Đó là di vật mà mẫu phi để lại cho hắn, cũng là tưởng niệm duy nhất của hắn.
Dù sao vẫn là tiểu nha đầu, nửa ngày không thấy hắn nổi lên, cho rằng hắn sắp chết đuối, chột dạ dẫn theo đám tiểu thái giám nháo nhào bỏ chạy.
Sau đó Triệu Vô Sách tự mình bò lên.
Hắn run rẩy ôm lấy ngọc bội, gió lạnh như dao cắt trên người hắn.

Có người giữa băng tuyết lạnh giá đó, ném cho hắn một chiếc áo lông chồn.
Người nọ là Lục Chiêu Bạch.
Lục Chiêu Bạch mười hai tuổi đầy mặt non nớt, môi thấm máu đỏ, quần áo trên người đã bị xé nát.
Nhưng y vẫn ném chiếc áo lông chồn duy nhất cho Triệu Vô Sách, nói với hắn: "Sống sót."
Ngày đó hắn ôm ngọc bội và áo lông chồn, từ đây nhân sinh xuất hiện một hướng đi mới.
Sống sót.
Mới đầu Triệu Vô Sách chỉ muốn sống đi đến trước mặt y.
Sau lại, hắn muốn tồn tại, bảo vệ vị thần minh đã phải chịu lăng nhục dâm loạn kia.
Nhưng hắn thất bại.
Thần minh không cần hắn bảo vệ, một mình tìm chết.
Tay Triệu Vô Sách miêu tả gương mặt Lục Chiêu Bạch, hiện giờ thần minh đang nằm trong lòng hắn.
Sống động.
Triệu Vô Sách cúi đầu, đặt một nụ hôn ngay mi tâm của y, ôm người chặt thêm một chút.
Có vài việc, một lần là đủ rồi.
Thần minh đã ở ngay trong vòng tay của hắn, hiện tại không ai có thể mơ tưởng cướp y rời khỏi hắn được.
......
Sáng sớm hôm sau, Triệu Vô Sách bị thần minh đá xuống giường.
Sắc mặt thiếu niên ửng hồng, lạnh lùng sắc bén đuổi: "Cút đi!"
Triệu Vô Sách vô tội nhìn xuống nửa người dưới, cố gắng giải thích: "Đốc Công, cái này, nam nhân ấy mà, huyết khí phương cương là chuyện rất bình thương, điều đó cho thấy ta phát dục tốt......"

Công nhận tốt, tốt đến mức lúc ngủ mê sảng còn ôm eo người đâm thọc.
Rồi......!Bắn ra luôn.
Đáp lời Triệu Vô Sách là một chiếc gối ném thẳng mặt.
Trên chăn vẫn còn mùi tanh chưa tan, Lục Chiêu Bạch phất tay áo bỏ đi, Triệu Vô Sách kéo chăn xuống, cúi đầu mắng một câu: "Ai bảo mày phấn chấn như vậy hả?!"
Đáng tiếc cậu bé của hắn nghe không hiểu, bị ánh mắt thù hằn của A Bạch đảo sang, nó còn hơi có xu thế ngẩng đầu.
Phía sau truyền đến giọng nói tức giận: "Còn chưa cút?"
Triệu Vô Sách lập tức lấy lòng cười: "A Bạch đừng tức giận, ta đi liền đi liền nè."
Hắn nhớ ăn không nhớ đánh, trước khi đi vẫn thừa dịp Lục Chiêu Bạch không chú ý mà hôn trộm y một cái: "Yên tâm, đồ ta xả ra toàn là thứ tốt, lần sau nhất định để lại cho ngươi!"
Tiếng còn đây mà người đã chạy ra khỏi cửa, miễn cho chén trà xui xẻo bay trúng.
Đáng tiếc chén trà vẫn gặp tai ương, vỡ vụn thành từng mảnh, nước trà bên trong thấm ướt sàn nhà.
Tiểu thái giám vội vàng tiến vào thu dọn, cẩn thận nhìn sắc mặt Lục Chiêu Bạch: "Chủ tử, người muốn gia cố lại cơ quan bên ngoài lần nữa không ạ?"
Đêm qua điện hạ lẻn vào, suýt thì bị bắn thành con nhím, đáng tiếc kia cơ quan kia chỉ dùng được một lần.
Lửa giận trong mắt Lục Chiêu Bạch phừng phừng: "Muốn, tìm thêm chút độc dược, độc chết hắn!"
Tiểu thái giám vâng lời làm theo, nửa đường bị Lục Chiêu Bạch gọi giật trở về: "Bảo Phác, quay lại đây."
Tiêu thái giám có tên Bảo Phác vội vàng dừng bước, ngoan ngoãn đáp lời: "Chủ tử còn có gì phân phó ạ?"
"......!Lanh lẹ chút."
Lục Chiêu Bạch nhắm mắt, tiện tay tháo ngọc bội trên cổ xuống ném cho hắn: "Ngươi đi tra thử món đồ này có lai lịch gì."
Thái độ đêm qua của Triệu Vô Sách khiến y hơi ngờ vực.
Thứ này, sợ là thực sự có chút lai lịch.
Bảo Phác nhận lời, nhưng không lập tức rời đi, mãi tới khi đến Lục Chiêu Bạch quét mắt về phía hắn, nói: "Còn chưa đi, tính ở đây làm thần chắn cửa sao?"
Bảo Phác lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi.

......
Lai lịch của miếng ngọc bội còn chưa điều tra xong, trên triều đã phát sinh biến cố mới.
Ngũ hoàng tử chết, Tứ hoàng tử Triệu Vô Thần là kẻ tình nghi lớn nhất, từng đó thời gian bởi vì việc này mà trên triều bắt đầu chia bè kéo phái cắn xé lẫn nhau, cứ ba năm ngày lại có quan viên rớt đài, náo nhiệt giống như chợ tết.
Đao phủ cũng đã đổi mấy người, Đại Lý Tự và Hình Bộ đại lao đông đúc nườm nượp.
Lục Chiêu Bạch cho rằng chuyện này còn diễn ra thêm một khoảng thời gian nữa, không ngờ kết quả cuối cùng đã nhanh chóng có.
Tam Tư tra được bằng chứng có lợi, vào buổi đêm hôm ấy, Triệu Vô Thần quả thật không ra khỏi nhà, mà cái người trông như Tứ hoàng tử chẳng qua chỉ là một kẻ chuyên về thuật dịch dung, dùng mặt nạ da người để ngụy trang.
Sau khi bắt được người nọ, hắn đã thú nhận tội lỗi của mình
Còn tờ huyết thư tố cáo Triệu Vô Thần cũng bị truy tra lại, chứng minh là vu oan.
Tất cả bọn họ đều là người của Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử Triệu Vô Tuyên, ba năm trước đây bởi vì mưu hại Đại hoàng tử mà bị đưa đi trông coi hoàng lăng.
Một người như thế, sớm đã không thể gây nên sóng gió gì.
Nhưng từng vụ việc bằng chứng đều quy về Tam hoàng tử, ngay đến cả bản thân hắn cũng nước mắt nước mũi giàn giụa xin tha: "Phụ hoàng, nhi thần nhất thời hồ đồ......!Cầu người khai ân!"
Liên tiếp hại chết hai hoàng tử, hoàng đế khai ân thế nào đây?
Huống hồ nhân chứng vật chứng quá rõ ràng, triều thần cũng ồ ạt giúp Tứ hoàng tử Triệu Vô Thần kêu oan.
"Thỉnh Hoàng Thượng minh giám, cho Tứ hoàng tử một câu trả lời!"
Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhìn xuống phía dưới, trên mặt các quần thần giống như hận không thể viết mấy chữ "Trung quân ái quốc", đáng tiếc trong bụng ai cũng đầy "Mưu mô chước quỷ ".
Lão Tam năm đó bị giam giữ không sai, nhưng một người trông coi hoàng lăng như hắn, sao có thể bày bố thế cục tiêu tốn như vậy được, còn nhận tội danh loạn đảng quấy phá?
Năm đó Triệu Vô Tuyên có thể, hiện giờ nếu Triệu Vô Tuyên có thể làm được, hoàng đế ngay lập tức cắt đầu xuống cho đám đại thần kia đá banh chơi!
Bọn họ có khác gì đang lừa đồ ngu đâu!
Nhưng hoàng đế cuối cùng cũng chỉ có thể nhắm mắt cắn răng: "Truyền ý chỉ của trẫm, Tam hoàng tử Triệu Vô Tuyên, bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, tước phong hào hoàng tử, biếm làm thứ dân, sung quân biên cương......!Vĩnh không được quay về."
Triệu Vô Tuyên quỳ gối trước điện Kim Loan, bù lu bù loa khóc rống: "Nhi thần cảm tạ long ân phụ hoàng!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK