Nói là vô tình được Lý Dục Tài cứu, Lý Dục Tài dẫn cô ta vào nhà, ngày hôm sau mới đưa tới đồn công an, là tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân.
Bác gái Lục nghe xong, mắt sáng trưng: “Đó chính là thích con rồi, nếu không sẽ không dẫn con về nhà.”
Nếu ở trong thôn, mặc kệ là nguyên nhân gì, cô nam quả nữ ở một đêm với nhau, chắc chắn sẽ có người nói ra nói vào.
Nhà họ Lý là người trong huyện, không thể ngay cả chút quy tắc này cũng không biết!
Lục Chiêu Đệ nói: “Con muốn vào huyện tìm việc, như vậy có thể gần anh ấy hơn một chút.”
Trong lòng bác gái Lục vô cùng ủng hộ, nhưng rất nhanh sắc mặt đã khó coi: “Nhà chúng ta cũng không quen ai, đi đâu tìm người xử lý chuyện này?”
Lục Chiêu Đệ nói: “Nhà chúng ta không quen, nhà họ Lý quen, mẹ, chuyện này mẹ cứ nghe con, ngày mai cầm chút đồ ghé thăm họ một chút, bày tỏ cảm ơn trước, sau đó mới nói mục đích!”
Bác gái Lục nói: “Được không vậy?”
Đi cảm ơn người khác, còn yêu cầu người ta giúp đỡ.
Ai biết Lục Chiêu đệ nhíu mày, vô cùng không tán đồng nói: “Con cũng không phải người khác, sau khi kết hôn với Lý Dục Tài, con chính là con dâu nhà họ Lý chính thống, kiếm cho con một công việc nâng cao thân phận, tới lúc đó họ cũng hãnh diện vậy.”
Bác gái Lục cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại bị thái độ chắc nịch của con gái làm cho mông lung, không nghĩ ra được.
Đêm đã khuya, bác gái Lục dứt khoát không nghĩ nữa.
Ngày hôm sau mới nhớ ra hôm qua muốn nói gì, nói với Lục Chiêu Đệ: “Cậu ta thích con không?”
Cô ta rất tự tin: “Mẹ yên tâm đi.”
Kiếp trước hai người vẫn luôn ân ái. Cô ta còn sinh cho Lý Dục Tài một cậu con trai, tình cảm có thể không sâu đậm sao.
Dáng vẻ tự tin lại chắc nịch này của cô ta khiến bác gái Lục có chút dự liệu không tốt, nói: “Chắc không phải con trao trong trắng cho cậu ta rồi chứ?”
Lý Dục Tài là phóng viên, gia thể hiển hách. Không biết một con nhỏ nông thôn như Lục Chiêu Đệ lấy đâu ra tự tin đến vậy.
Cô ta nói: “Mẹ, mẹ đừng nói lung tung.”
Bây giờ là thập niên 80, nếu có tin đồn gì không hay, sẽ bị toàn thôn chê cười.
Lúc này bác gái Lục mới yên tâm.
Thu dọn hai chai rượu trắng cao cấp, theo Lục Chiêu Đệ tới huyện thành, muốn tới nhà họ Lý cảm ơn.
…
Lục Hương kho cổ vịt tới nửa đêm, cuối cùng nhấc nồi lớn khỏi bếp, ngâm trong nước sốt một đêm, vị thấm hết vào tận xương.
Buổi sáng, anh ba Phó giúp khiêng thùng gỗ đựng đầy cổ vịt cánh vịt lên xe ba bánh. Lần này Lục Hương còn đựng một số bát đũa tiện dụng.
Buổi sáng vội vàng, cô nấu một bát canh cho mình và Phó Cầm Huy, tư vị rất tươi ngon, hai người húp xong, Phó Cầm Huy bảo cô ngồi lên trên.
Hai người vừa đi, đã nhìn thấy Lục Chiêu Đệ và bác gái Lục ở cổng thôn.
Hai người muốn lên huyện thành phải ngồi chiếc xe buýt duy nhất. Vé xe một hào, người còn đông, lúc này tới chắc chắn phải chen đầy, cộng thêm đường đất nông thôn cũng xấu, thường có thể vấp gạch đá, có thể khiến người không say xe hoàn toàn choáng váng.
Bác gái làm mất công việc của chồng, ở nhà có hơi không ngẩng nổi đầu. Tiền trong tay cũng không có bao nhiêu. Mua hai chai rượu xịn này đã khiến bác gái Lục hơi đau lòng, còn phải tốn tiền ngồi xe vào huyện, càng tiếc của. Nhìn thấy Lục Hương ngồi xe ba bánh liền nổi giận.
“Lục Hương, Tiểu Phó, các người đi đâu vậy, chở hai chúng ta đi cùng với. Bác chưa từng ngồi xe ba bánh.”
Lục Hương nói: “Ngại quá, hết chỗ rồi.”
Lục Hương rất bội phục độ mặt dày này của bà ta, lúc đầu đã quậy tới bến như thế, hoàn toàn trở mặt nhau, bà ta còn không biết ngại tới đi ké xe miễn phí?
Lục Hương không hiền lành như mẹ Lục, bị người khác ức hiếp còn sợ đắc tội người ta.
Cô căn bản không quan tâm họ, càng không sợ đắc tội họ.
Phó Cầm Huy không nói gì, xe nhanh chóng lướt qua, kéo theo không ít bụi.
Bác gái Lục muốn tiết kiệm chút tiền, nhưng không ngờ lại bị họ đối đãi như vậy.
Nói với con gái: “Có gì ghê gớm đâu, con mau chóng gả cho người thành phố, giẫm chết con nhỏ đó.”
Bà ta không ưa dáng vẻ ngông cuồng đó của Lục Hương.
Lục Chiêu Đệ cũng nghĩ như vậy: “Cô ta giống như châu chấu sau thu, nhảy không nổi mấy ngày nữa đâu.”
Hai người không ngồi được xe của Lục Hương, chỉ đành ngồi xe buýt. Nhân viên bán vé xe buýt thật sự rất giỏi nhét người, trong chiếc xe không to bị nhét chật ních không thể ngồi được.
Xe chưa đi, mùi mồ hôi thối đã nồng nặc trong toa xe, Lục Chiêu Đệ ngửi xong hơi buồn nôn.
Đợi xe chòng chành chạy đi, sắc mặt Lục Chiêu Đệ cũng tím ngắt, cô ta càng buồn nôn.
…
Lục Hương ngồi xe ba bánh, đội cái mũ rơm do Phó Cầm Huy tặng cho cô, mặt trời lên cũng không sợ.
Tới cung tiêu xã, Phó Cầm Huy dựng sạp giúp cô. Anh đẩy xe ba bánh tới sân sau cung tiêu xã khóa lại.
Lục Hương vừa đứng vững đã nghe thấy chủ sạp xung quanh nói: “Sao hôm qua cô không tới, rất nhiều người tới tìm cô.” Chỉ muốn ăn một miếng như vậy.
Lục Hương nói: “Cổ vịt này không phải lúc nào cũng có thể mua được, có thì làm một chút, không có thì thôi.”
Chủ sạp xung quanh cũng muốn mua một chút nếm thử, Lục Hương chỉ bày sạp một hôm, sao khách quay lại lại nhiều như thế.
Họ cũng muốn nếm thử cổ vịt này, học hỏi chút gì đó.
Lục Hương bày lên sạp, mở nắp ra, để mùi thơm bay ra, rất nhanh đã có người chủ động tìm tới.
Khách cũ nói: “Sao hôm qua cô không bày sạp?”
“Món này nhà cô kho thế nào, mới đầu ăn cay không chịu nổi, ăn mãi ăn mãi lại nghiện.”
Cay tới hít hà, môi cũng sưng lên.
“Lấy cho tôi ba cái cổ vịt.”
“Cho tôi hai cổ vịt, hai cánh vịt, đúng, ngày mai cô tới nữa không?”
Bây giờ cho anh ta một cái cổ vịt cầm gặm, rất sung sướng, thịt trên mỗi khớp xương đều gặm sạch sẽ, ăn tới bóng lưỡng, khỏi phải nói có cảm giác thành tựu biết bao.
Lục Hương trả lời họ, còn không quên nói: “Anh yên tâm, tôi chọn cái lớn cho anh.”
Cô còn nói: “Ngày mai có hay không vẫn chưa biết.”
Vừa nghe cô nói vậy, người vốn dĩ chỉ muốn mua một cái cổ vịt giải cơn thèm đều cắn răng mua hai cái. Một lần ăn cho thỏa là tốt nhất, đỡ cho ngày nào cũng mong mỏi miếng ăn này!
Lục Hương bỏ túi cho họ, lưu loát thu tiền.
Rất nhanh, khi con trai của lãnh đạo đó tới, chỉ còn lại mười mấy cái cổ vịt và hai cái cánh vịt nhỏ nhất.
“Gói hết cho tôi đi.”
Điều kiện gia đình của anh ta tốt, cá thịt ăn không ít. Nhưng món vịt kho này ăn vào còn nghiện hơn cả cá thịt.
Lục Hương cũng rất có khiếu kinh doanh, nói: “Cổ vịt thu tiền, cánh vịt coi như tặng anh.”
Khiến con trai của lãnh đạo đó rất vui, ông bà cha mẹ anh ta đều là công chức, trong nhà có tiền, có vài người thích chơi cùng anh ta, để anh ta chi tiền nhiều hơn.
Ngoài miệng anh ta không nói nhưng trong lòng không thích, thấy Lục Hương làm ăn lại sảng khoái như vậy, nói: “Quay về tôi sẽ tuyên truyền cho cô, tới lúc đó để người trong khu gia quyến công chức của chúng tôi đều tới mua.”
Cô cười nói: “Vậy thì tốt quá.”
Đợi khi đám bạn của Lý Dục Tài chạy tới, Lục Hương đã dọn sạp, chỉ còn lại mùi thơm thoang thoảng mê người trong không khí, càng thèm!
Lục Hương bán hết, quay về văn phòng ở cung tiêu xã, Phó Cầm Huy kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”
Lục Hương hất cằm, có chút đắc ý: “Đương nhiên, tôi là ai?”
Phó Cầm Huy từ nhỏ đã được dạy phải khiêm tốn, vẫn là lần đầu tiên gặp người thích vểnh đuôi như vậy, nhưng là sự kiêu ngạo không khiến anh chán ghét, ngược lại còn có chút hấp dẫn anh.
Lục Hương dậy quá sớm, lúc này tùy tiện tìm một chỗ trống, nằm bò trên bàn ngủ. Chẳng mấy chốc hô hấp của cô đã bình ổn đều đều.
Chị Hồng – nhân viên bán hàng lâu năm vào báo cáo nợ chết, nói: “Lúc nhập hàng, lô vải trong kho đó không kiểm tra, phía trên nhuộm màu có vấn đề.”
Phó Cầm Huy ừm một tiếng.
Chị Hồng đưa vải cho anh xem, khách hàng ở cung tiêu xã của họ đều là dân, nếu chất lượng có vấn đề, bị mua về nhà, còn sẽ tìm tới gây sự, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của cung tiêu xã.
Chi bằng xử lý những thứ này trước.
Phó Cầm Huy nói: “Tôi đăng ký xong rồi, lát nữa nói với chủ nhiệm một tiếng, tổng cộng bao nhiêu?”
“Ba trăm mét vải, vốn dĩ bán một tệ năm một thước, bây giờ chỉ có thể bán năm hào. Chất vải này là vải sợi bông chính tông.”