• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Dĩ Bạch đạp bàn một cái, cái bàn bị lật tung, đồ ăn của Âu Dương Túc rơi tán loạn đầy đất, anh ta cầm đũa cả người ngồi yên trên sofa, trên đũa còn có một miếng thịt, cuối cùng bị anh ta đưa vào miệng mình.

Âu Dương Túc vô cùng lạnh nhạt phủi cơm trên người mình.

"Nóng nảy thế làm gì? Có gì không thể từ từ nói ư?"

"Đừng có giả ngu với tôi, Âu Dương Túc anh đang nằm trong tay tôi, hiểu rõ tình hình trước mắt đi."

Âu Dương Túc cười lạnh, ánh mắt lạnh đi vài phần, căn bản không đặt Nghiêm Dĩ Bạch vào mắt.

"Anh tưởng tôi sợ uy hiếp của anh sao?"



Nghiêm Dĩ Bạch hít sâu một hơi, anh phải biết chân tướng năm đó, cuối cùng anh vẫn nhượng bộ.

"Nếu anh nói cho tôi biết sự thật năm năm trước, tôi sẽ thả anh đi, sau này anh vẫn có thể giữ quan hệ bạn bè với Tô Nhược, nhưng nếu anh không giải thích rõ ràng với tôi, hoặc những gì anh nói khiến tôi không hài lòng, cả đời này anh đừng hòng gặp lại cô ấy."

"Anh.." Âu Dương Túc giận đến bật dậy.

Nghiêm Dĩ Bạch lại cao ngạo ngồi tại chỗ, híp mắt nhìn anh ta.

"Tôi cho anh ba phút, nhất định anh hiểu rõ, những chuyện này, tôi tuyệt đối nói được làm được."

Âu Dương Túc đưa tay nhặt chiếc đũa ném dưới đất, "Đúng là không biết xấu hổ."

Nghiêm Dĩ Bạch không nói lời nào, giơ tay nhìn đồng hồ, "Còn hai phút."

Âu Dương Túc cứ do dự, sau khi hết thời gian yêu cầu, Nghiêm Dĩ Bạch chuẩn bị rời khỏi nơi này, Âu Dương Túc mới mở miệng nhận lời Nghiêm Dĩ Bạch.



"Tôi có thể nói chuyện năm năm trước cho anh biết, nhưng nếu Tô Nhược không chọn anh, anh phải hoàn toàn buông tha cô ấy."

Nghiêm Dĩ Bạch đã bước tới cửa, nghe anh ta nói vậy, nghiêng đầu nhìn lại, "Phải gọi là Tô Nhược Vân nhỉ!"

Âu Dương Túc cắn răng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Khoảnh khắc này nếu không phải ở đây có nhiều người như vậy, có lẽ Nghiêm Dĩ Bạch đã hưng phấn đến nhảy dựng lên.

Anh mang vẻ mặt nghiêm túc trở lại chỗ vừa ngồi, không chớp mắt nhìn Âu Dương Túc, "Bây giờ nói đi."

Âu Dương Túc biết lần này không tránh khỏi, đáng lẽ không nên đưa Tô Nhược Vân về nước vào lúc này mới phải.

"Thật ra quả thật năm đó Nhược Vân định hiến thận của mình cho mẹ cô ấy, nhưng loại hiến tặng này có độ nguy hiểm rất cao, tỷ lệ thành công rất nhỏ, dù sao Nhược Vân là một người mắc u não."

"Khi ấy tình huống của mẹ cô ấy vô cùng nguy kịch, chúng tôi chuẩn bị hai phòng phẫu thuật, một phòng phẫu thuật cho mẹ cô ấy, phòng còn lại cho Nhược Vân, chính là để lấy thận ra. Nhưng sau khi tôi tiêm thuốc mê cho Nhược Vân nhận được tin của y tá báo, mẹ Nhược Vân vì xuất huyết nhiều, nguy hiểm tính mạng. Chưa được mấy phút, y tá báo tin bà ấy đã chết, mà thận của Nhược Vân vẫn chưa lấy ra, chưa kịp làm phẫu thuật."

Nghiêm Dĩ Bạch trừng to mắt, "Nói cách khác, lúc trước Nhược Vân chỉ mới tiêm thuốc mê, nhưng căn bản không phẫu thuật?"

Âu Dương Túc nhẹ gật đầu.

Nghiêm Dĩ Bạch tra hỏi, "Vậy tại sao lúc đó lại nói cô ấy đã chết?"

"Ban đầu là một chút lòng riêng của tôi, không muốn để anh và Nhược Vân ở bên nhau. Hơn nữa trước khi bắt đầu phẫu thuật Nhược Vân đã viết thỏa thuận và di chúc, cô ấy không muốn gặp lại anh. Đó là chính miệng cô ấy nói, tôi cảm thấy lúc ấy cô ấy đã chuẩn bị trước sẽ chết trên bàn phẫu thuật."

"Khi anh gặp Nhược Vân, chỉ là tình huống cô ấy vẫn còn chịu ảnh hưởng của thuốc mê. Sau đó anh không kìm chế được cảm xúc, xem thời gian thì Nhược Vân cũng sắp tỉnh lại nên tôi mới tiêm thuốc an thần cho anh tạm thời rời khỏi phòng phẫu thuật, lúc anh hôn mê, Nhược Vân đã tỉnh lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK