Nhan Vũ đứng trước cửa nhà trúc tiễn bọn họ: "Hai vị thuận buồm xuôi gió." Nàng ấy cười nhẹ: "Có thể ta phải đi, cho nên vẫn hy vọng hai ngươi mọi chuyện như ý."
"Tiên nhân đi đâu?" Nam Mịch qua lại với nàng ấy mấy ngày, tình cảm rất sâu, nhất thời cảm thấy hơi khó chịu.
Nhan Vũ vẫn cười nhẹ như cũ: "Đi một nơi rất xa, tìm một người quen cũ."
Trong lòng Nam Mịch không nỡ nhưng cũng chỉ có thể gật đầu: "Vậy... Chi Đường cũng chúc Tiên nhân lên đường bình an, gặp được người muốn gặp, được như ước nguyện."
Nhan Vũ gật đầu: "Đa tạ muội, Chi Đường, ta có thể gọi muội như vậy không?"
"Đương nhiên, Tiên nhân là quý nhân của Chi Đường."
Nhan Vũ lại gật đầu: "Tuy ta cũng muốn chúng ta gần gũi hơn nhưng vẫn cảm thấy nếu đã phải đi, hà tất để lại nhớ mong. Chẳng qua là... nhân gian này..." Ánh mắt nàng ấy nhìn về phía xa, cuối cùng nhân gian này thế nào, nàng ấy cũng không nói tiếp.
Nam Mịch và Cảnh Từ khom lưng hành lễ, lúc này mới xuống núi.
Trên đường, Cảnh Từ thật sự không nhịn được, không chút để ý đi theo bên cạnh Nam Mịch: "Rốt cuộc nghĩ gì thế? Chẳng lẽ còn muốn đi chỗ nào làm một thân cây hay là một nắm đất sao?"
Nghe Cảnh Từ lẩm bẩm, trong giọng nói thể hiện sinh động vẻ không hài lòng, Nam Mịch khẽ cười, sau đó kéo tay hắn: "Không phải, nếu ta đại biểu cho lực lượng nhân gian, đương nhiên có thể giao lưu với thần, thậm chí... đánh một trận với thần."
Dưới chân Cảnh Từ khựng lại, kéo theo Nam Mịch cùng dừng, Tiểu Bạch đi trước dẫn đường cũng không vội, đơn giản dừng ở phía trước đợi bọn họ.
Cảnh Từ nghiêm túc hỏi: "Cùng thần thạch?"
Nam Mịch gật đầu: "Nếu thần thạch cứng rắn muốn thu lại ta, vậy ta chỉ có thể đánh với nó một trận, hoặc là... thần thạch coi mạng người như cỏ rác, có lẽ ta có thể đại biểu nhân gian thì sao? Cũng không biết chừng đâu."
Chân mày Cảnh Từ nhăn lại: "Nàng nghiêm túc đấy à?"
"Cảnh Từ, chàng cảm thấy thế gian này thế nào?"
Cảnh Từ không lên tiếng.
Thế gian này rốt cuộc là thế nào? Cảnh Từ ở ba châu phía Bắc trừ dư nghiệt Hỏa tộc nhiều năm, từng gặp dân chạy nạn trôi dạt khắp nơi, từng gặp người Hỏa tộc ăn không đủ no áo rách quần manh bị người các tộc khác xa lánh, ngay cả bản thân hắn, vì là "người Hỏa tộc" nên cũng chịu không biết bao nhiêu lời phê bình.
Cho nên rốt cuộc thì thế gian này nên thế nào đây? Giữa các tộc thật sự nên phòng bị lẫn nhau? Lập đổ tộc cầm quyền trước đó, giữa hai tộc thật sự phải ở vào thế bất lưỡng lập, khó mà song toàn sao? Hắn hàng năm đều ở trong quan trường, đặc biệt là mấy năm gần đây, trở về từ ba châu phía bắc, việc vào tay nhiều, người tiếp xúc lại càng nhiều.
Trên triều đình, các tộc tranh đấu, lấy lợi ích tộc nhà mình làm đầu, có xu hướng bài trừ dị kỷ, mấy năm gần đây người Thủy tộc chiếm phần lớn quan lại trong triều đình, quả thực có ý một nhà làm to, đừng nói đến người Hỏa tộc vừa sinh ra đã bị coi là tặc tử như bọn họ.
Tuy nói chẳng qua là chính trị nhưng có đôi khi Cảnh Từ cũng sẽ nghĩ, thật sự là như thế sao? Một người có tư cách phong Hầu bái Tướng hay không cũng phải xem người tộc nào, đào sâu xem có quan hệ gì? Đây chẳng lẽ không phải thành kiến?
Tuy hắn là một trong số những "người sống sót" không nhiều lắm trong đống thành kiến đó, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng chịu nhiều ảnh hưởng từ chúng, nhưng cũng không cản được hắn nhìn nhiều.
Hắn đã từng gặp nhiều người có năng lực, nhưng lại vì là người Hỏa tộc mà đến tư cách sống cũng gần như không có, chứ đừng nói đến tiền đồ.
Thấy Cảnh Từ mãi không đáp lời, Nam Mịch kéo kéo tay hắn: "Cảnh Từ, chúng ta về nhà thôi?"
Cảnh Từ đành phải tạm thời gác lại những suy nghĩ lung tung rối loạn kia, dắt tay Nam Mịch, gật đầu: "Ừm, về nhà."
Nam Mịch còn lo lắng lần này bọn họ ở lại trong núi lâu, xuống núi sẽ không phải là trôi qua rất nhiều năm chứ, kết quả khi xuống núi, Sở Khương Dũ đang xoa eo, nói với chúng tướng sĩ: "Các ngươi yên tâm đi, chờ Công chúa về còn cần ít thời gian, chúng ta đến y lư của ta trước, giúp ta phơi dược liệu rồi quay lại, vẫn kịp."
Không biết phó tướng dẫn đầu nhỏ giọng phản bác cái gì, Sở Khương Dũ lại nói: "Xa thì có hơi xa thật, nhưng bệnh của Công chúa các ngươi nặng, nhất thì nửa khắc không về..."
Không đợi lão nói xong, chợt có tướng sĩ tinh mắt, trông thấy Cảnh Từ và Nam Mịch: "Công chúa đã trở lại."
Một hòn đá làm dậy sóng cả mặt hồ, các tướng sĩ sôi nổi chạy đến trước mặt Nam Mịch, có mấy người còn va phải Sở Khương Dũ. Chờ Nam Mịch giải thích một lượt, nói rõ bản thân đã khỏi hẳn, trong núi có rất nhiều điều kỳ diệu, tốc độ dòng chảy thời gian khác với bên ngoài,...
Sở Khương Dũ đã bị Cảnh Từ ngăn lại: "Sở tiên sinh? Đây là đi đâu thế?"
Sở Khương Dũ quả thực không còn gì để nói: "Ôi, ta có thể đi đâu chứ. Công chúa khỏi hẳn, thật là đáng mừng."
"Tiên sinh là muốn chạy sao? Thế nào? Thật sự sợ Công chúa không ra khỏi núi được, Thần quân giận chó đánh mèo lên ngươi sao?"
"Cảnh Điện chủ, lời không thể nói thế được." Sở Khương Dũ bị nói trúng, chột dạ, vội vàng ngụy biện: "Rốt cuộc ta cũng xem như người cũ của Dịch thị, ngộ nhỡ..." Ngộ nhỡ cái gì lão không dám nói tiếp, sau đó cưới mỉa hai tiếng: "Đúng không, Cảnh Điện chủ?"
Cảnh Từ lười nghe lão mồm mép, trực tiếp nói: "Được rồi, Sở tiên sinh, Công chúa khỏi hẳn, bây giờ nên ghi cho lão một công, còn là công đầu."
"Không dám, không dám, Thần quân có thể cho một con đường sống là tốt rồi." Sở Khương Dũ xua tay, dường như rất rộng lượng.
Cảnh Từ mặc kệ lão, sắp xếp công việc cho hành trình trở về.
Nam Mịch và các tướng sĩ cùng nhau nói chuyện phiếm, Cảnh Từ nhìn khung cảnh này thật chướng mắt, dịch sang phái chúng binh lính đi thu dọn hành trang, chuẩn bị quay về.
Cuối cùng Nam Mịch đành phải ngây người chán chết, bỗng nhiên khóe mắt nàng liếc thấy còn một người cũng đang rảnh rỗi, Sở Khương Dũ, vì thế mò sang: "Sở tiên sinh, lúc trước vẫn luôn mê mê tỉnh tỉnh, còn chưa kịp nói lời cảm tạ với tiên sinh đâu."
"Công chúa quá lời." Sở Khương Dũ lập tức khom người hành lễ.
Nam Mịch duỗi tay đỡ lão, "Tiên sinh không cần như thế, lúc trước ở Hãn châu cũng là tiên sinh thu nhận ta, ở Thanh châu tiên sinh cũng giúp đỡ rất nhiều, hiện tại lại nhờ có thuốc hay của tiên sinh mới có thể duy trì đến được Đồ sơn. Nói ra sợ tiên sinh để ý, ta đã sớm coi tiên sinh như bằng hữu."
Sở Khương Dũ thấy nàng nói thành khẩn, cũng không ra vẻ khách sáo nữa: "Thật là vinh hạnh, có thể để ta thăm dò linh mạch của Công chúa không?"
Nam Mịch lập tức vươn cổ tay qua: "Đương nhiên."
Một lát sau, Sở Khương Dũ cau mày: "Vị Tiên nhân này quả nhiên lợi hại, vậy mà có thể rèn cho thân thể của Công chúa rắn rỏi như vậy? Chỉ là... phong ấn này?"
Không ngờ Sở Khương Dũ vậy mà lại có thể nhìn ra phong ấn này, Nam Mịch khẽ lắp bắp kinh hãi: "Tiên sinh thật lợi hại, tiên sinh yên tâm, tự ta cũng có thể giải phong ấn này, chỉ là ta còn chưa nghĩ xong có nên cởi phong ấn này không."
Sở Khương Dũ gật gật đầu: "Khi Công chúa đến ngủ cả chặng đường, lúc trở về lại có thể cưỡi ngựa, vừa lúc tiện thể ngắm nghía phong cảnh Thanh châu."
"Cũng đúng, lần trước ngoài bị đuổi giết vẫn là bị đuổi giết, lần này đến lại bị bệnh, thật không hiểu ta và Thanh châu là hữu duyên hay nghiệt duyên..."
Sở Khương Dũ cười khẽ một tiếng, nói; "Không sao, còn có cơ hội xem cho thật tốt."
Cảnh Từ ở xa xa đều đen mặt, hắn không biết Sở Khương Dũ và Công chúa đang nói gì, đã nhìn thấy mới vừa đuổi đi nam nhân vờn quanh người Công chúa, nàng đã lại tiến đến bên cạnh Sở Khương Dũ.
Hai người nói cười vui vẻ, còn đưa một cái cổ tay ra, Sở Khương Dũ kia thật không biết xấu hổ, lại vươn móng vuốt ra sờ soạ,ng, hắn biết phỏng chừng là thăm dò linh mạch.
Nhưng vẫn mất tự nhiên nghĩ: Đã nói Công chúa khỏi hẳn rồi, còn thăm cái rắm, lẽ nào lão còn có khả năng hơn Tiên nhân sao?
Đang nghĩ như vậy lại thấy Nam Mịch cười khanh khách nói gì đó, Sở Khương Dũ bày ra dáng vẻ "đâu có đâu có", sau đó gật gật đầu, Cảnh Từ quả thật không nhịn được nữa.
Sở Khương Dũ không nhịn được rùng mình một cái: "Công chúa... người có cảm thấy có hơi lạnh không?"
"Vào đông, đương nhiên sẽ hơi lạnh. Tiên sinh có muốn lên xe ngựa tìm ngụm nước ấm uống không?"
Sở Khương Dũ lắc đầu: "Không cần." Không phải cái loại lạnh này, là cái loại lạnh... có sát khí.
Quả nhiên không biết từ lúc nào Cảnh Từ đã đứng phía sau bọn họ: "Đều chuẩn bị tốt rồi, hai vị khởi hành thôi?"
Dọa Sở Khương Dũ nhảy dựng.
Thân thể Nam Mịch tốt lên, thế nào cũng không chịu lên xe ngựa, Cảnh Từ bất đắc dĩ đành phải tìm cho nàng một con ngựa tốt ngàn dặm vạn dò kêu nàng đi theo sau mình, cẩn thận một chút.
Nam Mịch không cảm thấy phiền.
Ngược lại là mọi người cảm thấy hiếm lạ.
Nhìn quen tiểu Công chúa kim kiều ngọc quý, đoan trang ngồi ở sảnh đường, còn chưa từng thấy dáng vẻ nàng giục ngựa quất roi. Ngược lại là tư thế oai hùng hiên ngang, mọi người chợt bừng tỉnh phát hiện, hóa ra tiểu Công chúa đã trưởng thành rồi.
Vị tiểu Công chúa đã từng được người người vây quanh, vị tiểu Công chúa đã từng được người người bảo vệ, hiện giờ đã có thể trở thành người cầm đầu trong đội ngũ, dù là trấn an thủ hạ hay là dẫn dắt mọi người trở về cũng đều làm rất tốt.
Các nàng đi thẳng xuống phía Nam, vốn có thể trực tiếp đi đường lớn đến quận Quảng Tế nhưng Nam Mịch lại muốn đi quận Thường Sơn nhìn xem.
Cảnh Từ đành phải đồng ý.
Phó tướng dẫn đầu Thần vệ quân rất trẻ tuổi, là một người thuộc thế hệ trẻ Nam Tu rất thưởng thức, tên gọi Vệ Thính Trì, phụ huynh đều là tướng lĩnh trong quân, cũng coi như gia thế sâu xa.
Vệ Thính Trì nghe nói Cảnh Từ muốn đổi tuyến đường, suy nghĩ nửa ngày, nhẫn nhịn sợ hãi đối với uy danh của Cảnh Điện chủ, giục ngựa đến bên cạnh Cảnh Từ: "Đại nhân... chúng ta thật sự thay đổi tuyến đường sao?"
Cảnh Từ không giỏi giao tiếp với người khác, đặc biệt là cái loại quan viên trẻ tuổi có tí tẹo trí thông minh cũng đều viết hết lên mặt, huống chi còn là người của Nam Tu.
Cảnh Từ lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái, không nhiều lời, ý bảo hắn ta cứ nói tiếp.
Quả nhiên Vệ Thính Trì nghẹn nửa ngày, lại giương giọng nói: "Cảnh Điện chủ, chúng ta định thay đổi tuyến đường..."
Cảnh Từ xoa xoa chân mày, cắt ngang hắn ta: "Đừng rống lên, ta nghe thấy..." Lòng nghĩ người thế nào dạy ra binh như thế, thật ngu ngốc, sau đó nói tiếp: "Vệ tiểu Tướng quân có ý kiến?"
Vệ Thính Trì lần đầu nói chuyện với Cảnh Điện chủ trong truyền thuyết, căng thẳng đến lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi: "Vâng... à không, không phải, hạ quan không dám, chỉ là nghe nói, lúc trước loạn Thanh châu được bình định, quận Thường Sơn cách thành Thanh châu xa chút, trước mắt không biết đã xây dựng lại hay chưa, sợ là sợ Điện hạ."
Nghe vậy, mắt phượng của Cảnh Từ nhìn lướt qua Nam Mịch ở cách đó không xa, sau đó gật đầu: "Biết rồi, ta đi hỏi Công chúa một chút."
Cảnh Từ vỗ nhẹ mông ngựa, đuổi kịp Nam Mịch, sau đó xoay người nói: "Nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ."
Ở ngay một quán trà nhỏ ven đường, nghỉ ngơi chỉnh đốn trong chốc lát.
Nam Mịch ngồi xuống theo Cảnh Từ, còn cố ý dặn dò Vệ Thính Trì: "Đều mua chút đồ ăn cho mọi người."
Vệ Thính Trì nói cảm ơn, xoay người đi sắp xếp.
Cảnh Từ gọi cho Nam Mịch một ấm trà, không thêm gì khác, phường trà nhỏ làm ẩu, sợ Công chúa ăn không quen.
Kết quả Nam Mịch liếc mắt nhìn hắn: "Cảnh Từ, chàng thật keo kiệt, ta muốn ăn bánh ngọt."
Cảnh Từ cười một tiếng, gọi một đĩa bánh. Đúng vậy, nàng đã bao giờ để ý điều này.
Lúc này Nam Mịch mới cảm thấy mỹ mãn uống trà, Cảnh Từ bắt chuẩn thời gian: "Công chúa, chúng ta còn phải thay đổi hành trình không? Trực tiếp đi quận Quảng Tế sẽ càng nhanh hơn."
"Không cần, ta chính là muốn đi quận Thường Sơn xem một chút, lần trước chúng ta đi không phải là đến quận Thường Sơn sao? Lần trước không xem kĩ, lần này nhất định phải xem cho tử tế, nghe nói kẹo viên mạch nha ở quận Thường Sơn ăn rất ngon."
"Công chúa, bây giờ quận Thường Sơn còn hơi loạn, sợ nàng chịu khổ."
Nam Mịch khó hiểu: "Đến sơn động ta cũng ở rồi, tại sao một quận Thường Sơn lại không đi được?"
Cảnh Từ thở dài, không nói thêm gì.
Hắn có suy tính của riêng mình, dù cho lúc ấy hắn và Nam Tu đã cố hết sức bảo vệ bá tánh, không phá hỏng phòng ốc nhà cửa, nhưng chiến tranh như thế không thể tránh khỏi. Quận Thường Sơn là một trong số những quận bị thương nghiêm trọng nhất lúc ấy, phỏng chừng không có ba bốn năm sẽ không khôi phục lại được.
Hắn không muốn để Nam Mịch nhìn thấy khung cảnh thảm thiết sau chiến tranh, một là không đành lòng, hai là hắn sợ Nam Mịch thật sự cảm thấy bản thân có thể vì thế nhân nghịch thiên cải mệnh, đấu với thần thạch, hoặc cho rằng vì nàng đi ngược lại ý của thần dẫn đến thần nổi giận giáng tội xuống người phàm.
Hắn không muốn để Nam Mịch nghĩ nhiều.
Xe ngựa chở quân nhủ do một bộ phận nhỏ Thần vệ quân hộ tống phía sau, số người còn lại đi theo Cảnh Từ và Nam Mịch, cưỡi ngựa đi thẳng đến quận Thường Sơn.
Quả nhiên như Cảnh Từ đã đoán, quận Thường Sơn sau chiến tranh đã sớm không còn phồn hoa náo nhiệt như xưa, nói là đá nát vườn tan thì hơi quá nhưng chung quy có hơi tiêu điều.
Bọn họ đi trên con đường rộng nhất mà ngay cả quầy hàng cũng không có mấy gian. Những hàng quán bày bán, hoặc ít hoặc nhiều Nam Mịch đều mua một ít đồ, chăm sóc việc làm ăn. Cảnh Từ đứng bên cạnh nàng, không khỏi có chút lo lắng: "Công chúa..."
"Cảnh Từ, ta nhớ rõ trong thư huynh trưởng có nói, các chàng đã cố hết sức không ảnh hưởng đến cuộc sống của bá tánh." Một tay Nam Mịch nắm cương ngựa, trên người là áo choàng lông chống lạnh, ngay cả tơ may áo cũng là sợi tơ vàng, giọng nói nàng rất nhẹ nhưng cũng rất nặng: "Nhưng bọn họ vẫn là đối tượng bị chiến tranh làm hại đến tận đáy, vậy chàng nói xem, năm đó đại chiến hai tộc Thủy - Hỏa lại là tráng liệt cỡ nào."
Cảnh Từ nghiêng đầu nhìn nàng, chân mày tiểu Công chúa nhíu lại, trong mắt là thương sinh, trong lòng là thương hại. Cuối cùng hắn không thể không tin tưởng, Nam Mịch không phải người phàm, nàng sinh ra là để thương xót chúng sinh, sinh ra nên cùng đồng hành với thế gian.
Trên người Nam Mịch có trách nhiệm và sứ mệnh của nàng, không nên buông bỏ vì ý muốn cá nhân của hắn.
Thật lâu vẫn không nghe Cảnh Từ trả lời, Nam Mịch nghiêng đầu nhìn hắn: "Cảnh Từ? Ta đang nói chuyện với chàng đó."
Cảnh Từ lắc đầu nói; "Không có gì, đây đều là thành quả sau khi Phủ Thuận Vương Thanh châu nhậm chức, thức khuya dậy sớm mới khôi phục lại được, sau trận chiến nơi này còn thảm hơn, lúc ấy gần như không tìm được gian phòng nào hoàn chỉnh, bá tánh không có chỗ ở cố định chỉ có thể ở tạm trong chùa miếu ngoài thành, không còn phòng trống chỉ có thể ở tạm trong sân."
"Khi đó chàng ở ba châu phía Bắc, cũng thường xuyên nhìn thấy những cảnh tượng này nhỉ?"
"Ừ." Cảnh Từ gật đầu: "Thường xuyên thấy, ban đầu cũng không quen, nhắc đến cũng rất kỳ lạ, ở Chá Phàm điện còn nhìn thấy bao nhiêu thủ đoạn tra tấn càng tàn nhẫn hơn, lên chiến trường vẫn không nhịn được tim đập nhanh, không nhịn được ghê tởm."
"Khi đó toàn bộ ba châu phía Bắc đều như vậy sao?"
"Cũng không khác nhau lắm, Hãn châu còn đỡ, Cố Bắc Vương kiêu dũng, Dịch thị rất hiếm chọc đến hắn. Thảm nhất chính là Thương châu, có hai trận chiến lớn đều ở đó, gần như có thể dùng thi thể nằm khắp nơi để hình dung. Dịch thị bại trận, chó cùng rứt giậu, chỉ cần là người, nhìn thấy là giết, mặc kệ có phải binh lính hay không."
Nam Mịch thở dài, chợt dừng lại, Cảnh Từ cũng dừng lại theo, trong lòng không khỏi bắt đầu căng thẳng, sợ giây tiếp theo Nam Mịch sẽ nói: Ta muốn đi Đế Thích Thiên, hỏi Thiên dụ một câu, người đời khó khăn như vậy, nó không nhìn thấy sao?
Kết quả, tiểu Công chúa không màng mấy trăm tướng sĩ phía sau, cũng không màn phụ nhân đang bán vòng tay một bên, nhẹ nhàng nhón mũi chân, hai tay vòng qua cổ Cảnh Từ, nhanh chóng in lên sườn mặt hắn một dấu môi chỉ hai người biết, sau đó nhẹ giọng nói: "Ôm ta một chút đi, chàng cao quá."
Tay chân Cảnh Từ cứng đờ vòng lấy nàng, nàng chôn mặt giữa hõm cổ hắn, dịu dàng nói: "Cảnh Từ, chàng chịu khổ rồi."
"Cái gì?"
"Ba châu phía Bắc, khi đó, chàng nhất định đã ăn không ít khổ."
Phản ứng lại được Nam Mịch đang nói gì, hắn cười khẽ một tiếng: "Còn cho là Công chúa lại muốn từ biệt với thần, đi Đế Thích Thiên kia."
Nam Mịch hơi sửng sốt, không đợi nàng lấy lại tinh thần, Cảnh Từ đã kéo tay nàng, đi đến quán nhỏ bên đường mua vòng tay.
Nam Mịch chọn mua một đống, mỗi tướng sĩ được nhận một cái, tuy bài xích nhưng Công chúa đã ngỏ lời, bọn họ cũng không tiện phản bác lời nào.
Nhìn dáng vẻ một đám người có khổ mà không thể nói, trong lòng Cảnh Từ thoải mái hơn nhiều. Hận không thể lập tức gọi Nam Tu đến nhìn xem, một đám binh lính kiêu dũng của y đeo lên tay vòng tay mềm mại cỡ nào.
Hứng thú với trò đùa dai còn chưa tiêu hết, tay hắn cũng đã bị Nam Mịch đeo lên một cái, còn được bện thêm một bông hoa nhỏ, miễn bàn mềm mại bao nhiêu.
Cảnh Từ:...
Quận thủ quận Thường Sơn họ Tôn, nghe khá quen tai, Cảnh Từ hỏi thăm mới biết được, vốn cùng nguồn với Công Tôn gia của bọn Tôn Hữu Thần, chẳng qua tổ tiên mấy đời không qua lại, lần này xử lý Công Tôn gia cũng không bị liên lụy.
Đến đời của Tôn Quận thủ cũng coi như có tiền đồ, được người tiến cử, vậy mà cũng thành Quận thủ một quận.
Tôn Quận thủ nghe nói Công chúa đến, không đón tiếp được từ xa, sợ đến mức đổ đầy mồ hôi, vội vàng mặc quan phục ổn thỏa, muốn đón Công chúa vào phủ ở. Nhưng Nam Mịch lại nói chỉ ở một ngày là đi, không làm phiền Tôn đại nhân, ở trạm dịch là được.
Tôn Quận thủ lo sợ bất an lĩnh mệnh, hận không thể lập tức đổi mới toàn bộ trạm dịch cũ kỹ. Bản thân cũng ở lại trạm dịch, nói là tùy thời chờ Công chúa sai bảo.
Bởi vì Tôn Quận chủ cũng ở lại trạm dịch, Cảnh Từ cũng làm bộ làm tịch tự sắp xếp cho mình một gian phòng, đêm còn chưa khuya đã chui vào trong phòng Nam Mịch.
Lúc đó Nam Mịch mới vừa tắm xong, thay một thân áo ngủ. Tóc dài vẫn còn ướt, Cảnh Từ liếc mắt một cái đánh giá nàng, lập tức dời đi, sợ bản thân nhất thời bị sắc mê tâm hồn.
Nam Mịch tiến lại gần nhìn hắn: "Cảnh Từ? Chàng đã vào rồi mà còn không nhìn ta? Làm gì thế?"
"Công chúa, đừng náo loạn." Cảnh Từ kéo nàng ngồi xuống bên bàn: "Ta đến là... hỏi một chút ngày mai chúng ta vẫn tiếp tục xuống phía Nam sao? Hay là đi quận Quảng Tế?"
Hắn ra vẻ bình tĩnh, trên thực tế đã xưng ta, ngay cả xưng thần cũng đã quên, toàn bộ tinh thần chẳng còn chỗ nào dư thừa, tất cả đều đang dùng để khống chế một chút ý nghĩ tham lam của bản thân.
Trong lòng Nam Mịch cũng chất đầy tâm sự, vậy mà không để ý, đáp: "Chúng ta đi thành Thanh châu đi?"
Cảnh Từ nhìn nàng một cái, chỉ cho là tiểu Công chúa không nhìn nổi cảnh tượng ngói vỡ gạch nát, bèn gật đầu, vẫn còn đang tự đấu tranh với bản thân. Rốt cuộc nên ngủ lại đây hay về phòng mình ngủ? Đúng là khó mà.
Lại nghe Nam Mịch lên tiếng: "Ta muốn đi thành Thanh châu."
Cảnh Từ khó hiểu nhìn về phía nàng.
Nàng giải thích: "Phủ Thuận Vương nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy, vẫn có thể trong thời gian ngắn thống trị Thanh châu tốt như vậy, ta nên đi xem xem."
"Công chúa cho rằng hắn thống trị tốt?"
"Thế này không tính là tốt sao?"
Cảnh Từ không nói, đúng vậy, dù là chiến loạn lớn hay nhỏ, xa xôi như quận Thường Sơn bị thương đến tận đáy, bây giờ nhìn lại, tuy không phồn hoa nhưng cũng coi như đã khôi phục cực nhanh, ít nhất lương thực phân phối cho mỗi nhà cũng đủ qua mùa đông này.
Các bá tánh đã trải qua chiến loạn ngắn ngủi, hòa bình ngày xưa như một biểu hiện dối trá bị xé rách.
Dù chiến tranh đã kết thúc, hòa bình được khôi phục thì mọi người rất khó tin tưởng hòa bình trước mắt là thật hay giả, cho nên chính trị khôi phục thì dễ dàng, lấy lại lòng tin của bá tánh mới khó.
Huống chi khi Phủ Thuận Vương nhận nhiệm vụ, phải đối mặt lại là bá tánh thành Thanh châu đã bị Định Viễn Vương phản bội và vứt bỏ.
Vậy nên, đúng như Nam Mịch đã nói, Phủ Thuận Vương đã làm rất tốt rồi.
Phủ Thuận Vương tên là Diệp Công My, người này vốn là tướng quân dưới tay Định Viễn Vương, trong chiến loạn cũng từng nội ứng ngoại hợp với Nam Tu. Vì mau chóng khôi phục hòa bình yên ổn của Thanh châu, Nam Tu tiền trảm hậu tấu, phong Diệp Tướng quân đi theo bên cạnh mình làm Phủ Thuận Vương, tạm thời trấn thủ Thanh châu.
Sau khi trở về Thần đô, Thần quân cảm thấy cũng coi như phù hợp, cứ thế vị trí Phủ Thận Vương Thanh châu của Diệp Công My đã được quyết định.
Cảnh Từ duỗi tay vuố,t ve mặt Nam Mịch: "Tiểu Công chúa của chúng ta đã trưởng thành thật rồi, đến cả việc thống trị thiên hạ lớn như vậy cũng đã hiểu được."
Nam Mịch thuận theo động tác của Cảnh Từ, vùi mặt vào lòng bàn tay hắn, mắt híp một nửa: "Nghe nói Phủ Thuận Vương xuất thân nhà binh, vậy mà còn có thủ đoạn thống trị cỡ này, có thể nhìn ra ánh mắt ca ca rất tốt."
Cảnh Từ bị nàng cọ nên hơi ngứa, đứng dậy bế nàng lên đặt trên giường, bản thân cũng cọ vào trong chăn theo, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cười một tiếng: "Việc này liên quan gì đến hắn, vẫn là Thần quân nhìn xa, biết một mình Phủ Thuận Vương không ứng phó được, phái quân sư cho hắn."
"Quân sư?"
"Nàng gặp sẽ biết..." Hắn không có lòng dạ đâu đi tiếp tục đề tài này, gấp không chờ nổi đi hôn Nam Mịch: "Công chúa..."
Nam Mịch đỏ mặt, giọng nói mềm nhẹ: "Cảnh Từ, ta sẽ không rời khỏi chàng, chàng đừng sợ, được không?"
Nàng biết loại cảm giác lo được lo mất này, khi bị phụ thân phản đối lúc trước, nàng cũng sợ Cảnh Từ đột nhiên nghe lời phụ thân "xúi giục", quay lại muốn quyết liệt với nàng, đại khái cũng có cảm giác giống với Cảnh Từ mấy ngày nay, sợ nàng sau đó lập tức mở miệng muốn rạch ròi với hắn.
Nghĩ đến cảm giác như vậy chẳng dễ chịu gì, Nam Mịch lại đau lòng, nàng hơi ngửa đầu, đáp lại cái hôn của Cảnh Từ: "Cảnh Từ..."
Nghe nàng gọi như vậy, trái tim bất ổn mấy ngày nay của hắn được vuốt thuận, nhân có phần ấm ức này, hắn bèn cắn một cái trên cổ nàng: "Dù cho tương lai nàng muốn phân cao thấp với thần thạch một trận, ta cũng muốn cùng đi với nàng."
"Ừm, biết rồi." Trong trái tim và cả thân thể nàng như có một ngọn lửa, đốt đến nàng hơi khó chịu, hừ khẽ một tiếng: "Cảnh Từ..."
Cảnh Từ kịp thời dừng lại, hòa hoãn hơn nửa ngày, cuối cùng ôm nàng: "Đừng lộn xộn, ngủ đi. Ngày mai còn phải cưỡi ngựa lên đường."
Nam Mịch trở mình, đưa lưng về phía Cảnh Từ, Cảnh Từ than một tiếng, dường như thật sự không hài lòng vì nàng lộn xộn, Nam Mịch lập tức giải thích: "Ta... ta không muốn nhìn chàng, ta sợ ta không nhịn được..."
"Không nhịn được?" Cảnh Từ cười khẽ một tiếng: "Không nhịn được gì cơ? Không nhịn được mơ ước thần? Hay là... không nhịn được muốn chạm vào thần? Hử?"
Nam Mịch chép chép miệng, lẩm bẩm: "Ta... ta mệt rồi, ngủ thôi."