“Tước Lợi Nhi!” Anh quay đầu thấy cổ cùng ngực cô có vết máu loang lổ, trong lòng anh co rút đau đớn vài lần, khom người ôm lấy cô, thấy có lỗi hôn trán cô. “Thật xin lỗi, lại làm em bị thương……”
“Một chút thương tích ấy không có gì đáng ngại, nhưng dây xích của anh đã mở được, thật tốt quá!” Cô bắt đầu cảm thấy hưng phấn, sớm quên vết thương trên người.
“Em làm thế nào tìm ra được mật mã?” Anh đỡ cô đứng lên.
“Vậy phải cảm ơn Phương Tư rồi, là hắn cho em linh cảm.” Cô cười dựa vào anh.
Phương Tư nghe vậy sắc mặt càng thêm trắng bệch, hắn làm sao có thể quên cô gái này thông minh như vậy?
“Phương Tư, giờ là lúc nên tính toán sổ sách.” Cừu Liệt đi về phía hắn, trên mặt có nụ cười trí mạng.
“Cừu Liệt……” Phương Tư không biết vì sao trong lòng sợ hãi như vậy, giống như khống chế không được Cừu Liệt, hắn sẽ bị hủy diệt, nhưng hắn rõ ràng là bất tử a!
“Ngươi còn nhớ rõ khế ước giữa ngươi cùng Báo tộc không?” Cừu Liệt lại tiến tới trước.
“Muốn…… muốn làm gì?” Phương Tư càng không ngừng lui về sau.
“Khế ước Báo tộc, chỉ có người Báo tộc có thể lấy lại, hiểu không?”
“Có ý gì?” Phương Tư mở to hai mắt.
“Vĩnh sinh của ngươi…… đã kết thúc!” Cừu Liệt nói xong vươn tay, một luồng gió từ bốn phương tám tụ đến trên người anh, anh đưa lưng về phía mặt trời lặn, luồng gió biến ảo thành chín bóng báo đen, bay xung quanh người anh.
“Không!” Phương Tư sợ tới mức hai chân như nhũn ra, hắn nhận ra chín báo ảnh kia, tất cả bọn họ đều là u linh của Báo tộc.
“Ngươi đã dùng trộm linh lực vĩnh sinh hơn hai mươi năm, hiện tại ta muốn ngươi dùng linh hồn ngươi để tế những tộc nhân đã chết của ta, nhận mệnh đi!” Anh vừa nói xong, chín báo ảnh hóa thành phong đao, từ mọi phương hướng bổ về phía Phương Tư, chém hắn máu me đầy người, không ngừng kêu thảm.
“Không! Tại sao có thể như vậy? Ta là bất tử! Không ai giết được ta!” Phương Tư nắm tay giận kêu, hai tay liều mình quơ quào, nhưng không có chút sức mạnh nào.
Linh lực hắn chuyển qua trên người Cừu Liệt đã bị đòi về.
Giờ phút này, hắn chỉ là một phàm nhân, hơn nữa còn là ông già!
“Ngươi nên thỏa mãn.” Cừu Liệt nói xong trong tay phát ra một luồng sáng, bắn thủng tim Phương Tư.
“Này…… sao…… sao có thể……” Phương Tư nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt lồi ra miệng ngáp ngáp, biểu lộ không sót hoảng sợ trong lòng hắn.
Hắn chậm rãi ngã xuống, tắt thở khi mắt chưa khép lại, giống như không cam lòng.
Tước Lợi Nhi lẳng lặng nhìn chăm chú vào một màn không thể tưởng tượng này, nói không nên lời. Thì ra linh lực Cừu Liệt có được lớn như vậy, cơ hồ cùng Huyễn Dạ Thần Hành không phân cao thấp.
“Hắn…… đã chết sao?” Cô đi đến bên người Cừu Liệt.
“Đúng vậy, em xem.” Cừu Liệt ôm lấy cô, chỉ vào Phương Tư toàn thân dần dần khô cạn thành hài cốt.
“Đây là?” Cô che miệng lại, càng thêm kinh hãi.
“Cái gọi là vĩnh sinh, chẳng qua là Báo tộc dùng linh lực chế tạo ra ảo giác, hơn hai mươi năm qua đều là linh lực mãnh liệt chống đỡ tinh thần hắn, kỳ thật thân thể hắn đã sớm chết.”
“Như vậy, Báo tộc kỳ thật cũng không có sức mạnh trường sinh bất lão……”
“Đúng vậy.”
“Vậy biến thành báo đen cũng là ảo giác à?”
“Không…… việc này là thật, anh là báo đen, béo đen cũng là anh. Em thích người nào?” Anh nhíu mày, trêu đùa hỏi.
“Đều thích!” Cô ôm lấy anh, bỗng nhiên thân thể run rẩy một chút. “May mắn em không làm theo lời anh nói giết anh đi……”
“Đúng vậy, cuối cùng anh cũng biết em yêu anh đến mức nào.” Anh cúi đầu hôn cô, tình cảm yêu quý khó nói nên lời.
Ngay lúc bọn họ ôm nhau, một bóng người núp trong tòa thành yên lặng bắn ra một viên đạn, điểm cuối cùng của đường đạn, chính là gáy Cừu Liệt.
“Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi cơ hồ không nghĩ nhiều, vừa cảm ứng được sát khí đồng thời liền chuyển vị trí đến phía sau Cừu Liệt, chuẩn bị dùng thân thể thay anh đỡ viên đạn kia.
Cừu Liệt nhanh chóng xoay một vòng, ôm Tước Lợi Nhi vào lòng, giơ tay lên, một ngọn gió đánh thẳng tới viên đạn vạch kia, đánh nó thành cát bụi.
“Trời ạ! Rất nguy hiểm!” Anh kinh hồn định trách cứ, nếu vừa rồi anh trễ vài giây, cô chỉ sợ đã sớm trúng đạn.
“Có người! Là ai?” Tước Lợi Nhi nhìn chằm chằm bóng người kia quát khẽ.
Rita đi ra trong bóng tối, đầu tóc rối bời, quần áo xốc xếch, hai mắt tràn ngập đố kị, cầm súng trong tay, âm ngoan nói: “Hai người thật ân ái nhỉ!”
“Rita!” Cừu Liệt nhướng mày. Ánh mắt cô điên cuồng, không phải hiện tượng tốt.
“Cừu Liệt, anh phá hủy nơi này, định mang theo niềm vui mới vỗ mông chạy lấy người sao? Không dễ dàng như vậy!” Rita quát. Cô ta từ nhỏ lớn lên ở đây, Tịnh Linh hội chính là thế giới của cô ta, nay, người đi nhà trống, ngay cả đối tượng yêu mến cũng muốn rời đi, cô ta sao có thể chịu được loại kích thích này?
“Rita, cùng các tín đồ lên thuyền đi thôi, Tịnh Linh hội đã không còn tồn tại.” Cừu Liệt đem Tước Lợi Nhi bảo vệ sau người, có ý tốt khuyên nhủ.
“Không! Đều là ngươi, nếu ngươi không phản bội, nơi này cũng sẽ không biến mất, đều là ngươi! Ngươi giết Phương Tư, đem tất cả những điều tốt đẹp vốn có hủy diệt, ta sẽ không cho ngươi vừa lòng đẹp ý!” Rita đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Những thứ này vốn không tốt đẹp, cô đừng tiếp tục trầm mê.” Cừu Liệt muốn thức tỉnh cô ta.
“Đây chỉ là cái cớ của ngươi, bởi vì ngươi vội vã dẹp bỏ tất cả, muốn đi cùng con ả này…… Ta muốn các ngươi không đi được, ta muốn các ngươi cùng ta xuống địa ngục gặp Phương Tư!” Cô nói xong quăng ra một vật thể kỳ lạ hình tròn, thoáng chốc khói dày đặc.
“Nguy rồi! Là thiết bị phát nổ tự chế của Phương Tư, đi mau!” Cừu Liệt biết đó là thuốc nổ sức công phá mạnh Phương Tư nghiên cứu, vì phòng ngừa người ngoài xâm nhập mà đã dùng, uy lực của nó đủ để san bằng tòa cao ốc chọc trời.
Anh mang theo Tước Lợi Nhi nhảy về sau, dùng linh lực lập kết giới vây quanh bọn họ; Tước Lợi Nhi cũng dùng niệm động lực tăng mạnh kết giới, đem hai người chuyển lên bầu trời, đứng xa xa nhìn cảnh bom nổ.
Một tiếng nổ vang dây trời đấy cùng ánh lửa đỏ rực, tòa thành Tịnh Linh hội theo Rita tự bạo mà trở thành vùng đất bằng, giữa cảnh tượng đổ nát ngoại trừ cát bụi mù mịt, cái gì cũng không còn.
Tước Lợi Nhi cùng Cừu Liệt ôm nhau nhìn Tịnh Linh hội tượng trưng cho dã tâm của Phương Tư đã hóa thành hư ảo, trong lòng rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vầng dương cuối cùng cũng chìm vào mặt biển, chỉ còn lại rạng mây màu chanh hồng phía chân trời, trước khi đêm đen yên tĩnh buông xuống che mờ tất cả ánh sáng.