• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu quân khí thế mãnh liệt, điên cuồng công phá thành trì. Chúng như trùng bọ, ào ạt tràn lên tường thành. Lưu Tông Lâm dẫn đầu binh mã dồn lực tử thủ. Nhưng thế cô sức yếu, liên tục bị dồn ép, chỉ có thể vét tàn sức chống trả.

Tấn Thành mất rồi.

Tại thời khắc cổng thành được mở ra, thế cục đã định.

Chúc Lam trói tay trói chân, cột chặt Cố Hiểu Mộng vào ngựa, nàng cố gắng nhảy khỏi ngựa mấy lần đều không được, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng thân là chủ soái, nàng không thể bỏ mặc binh sĩ của mình ở đó chống trả. Nàng phải quay lại cùng họ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.

"Ngươi bây giờ trở về khác nào đi tìm chết, một cái chết không có ý nghĩa."

Hắc mã một đường gió bụi không nghỉ, đợi đến khi dừng lại trước cửa của một y quán ở Ổ huyện thì trời cũng đã khuya. Chúc Lam cầm vòng sắt trước cửa gõ vài cái. Nha hoàn của y quán ra mở cửa, nhìn thấy thiếu niên tướng quân máu me bê bết liền hoảng hốt, vội vàng chạy vào thông tri.

Rất nhanh, một lão đại phu râu tóc bạc phơi, khoát vội một kiện áo choàng, chống quải trượng đi ra, mày bạc nhíu chặt: "Ui chao, sao nghiêm trọng thế này! Nhanh nhanh vào trong."

Lão đại phu để Cố Hiểu Mộng ngồi trên ghế dựa. Sau đó chặt đứt mất mũi tên, chỉ chừa lại một đoạn ngắn. Ông kêu Chúc Lam thoát hạ khôi giáp trên người Cố Hiểu Mộng ra, còn sai nha hoàn chuẩn bị nước ấm, một thanh sắt ép, một chậu than đỏ.

Nhìn thanh sắt bị nấu đỏ rực, ông liền nhét miếng vải vào miệng Cố Hiểu Mộng, sau đó đưa tay rút tên trên bả vai nàng ra, ngay lập tức ấn thanh sắt vào miệng vết thương.

Cố Hiểu Mộng cắn răng chịu đựng.

Lần này đến lượt mũi tên trên chân. Mồ hôi của nàng không ngừng tuôn ra, miệng cắn mảnh vải ngày càng chặt. Đợi mũi tên chân chính được rút ra, theo sau ngay đó là tiếng xèo của da thịt bị cháy, nàng chỉ có thể ngửa đầu nhẫn nhịn, gân xanh trên cổ cũng nổi cộm từng cái.

Chúc Lam khoanh tay tự ôm lấy chính mình, nhíu mày nhìn Cố Hiểu Mộng. Nhìn nàng nhẫn nhịn đau đớn gầm gừ, hai tay càng lúc càng nắm chặt, khiến ống tay áo nhăn nhúm khó coi, mà trong lòng lại như ai hung hăng nhéo đau đến khó chịu.

Lão đại phu lấy ra một lọ thuốc, ông vừa rắc lên miệng vết thương vừa nói: "Vết thương ở vai không sao, không xuyên vào xương cốt nhưng vết thương ở chân thì nghiêm trọng hơn, mũi tên xuyên thẳng qua xương ống quyển, cho dù sau này có hồi phục cũng chắc chắn sẽ để lại di chứng. Như vậy xem ra là may mắn lắm rồi, nếu mũi tên này bắn cao lên một chút, nó sẽ xuyên thủng qua xương bánh chè, lúc đó cái chân này chắc chắn tàn phế."

Cố Hiểu Mộng cắn răng nhịn đau, một câu cũng không nói, nhưng khi nghe được lời nói của lão đại phu, nhịn không được lấy khăn ra khỏi miệng, khó khăn hỏi: "Để lại di chứng... đại phu, liệu nó có ảnh hưởng đến việc đi lại không?"

"Công tử, ngươi còn trẻ, nếu khỏe lại thì vẫn có thể đi đứng một chút. Nhưng nếu chém chém giết giết trên chiến trường, e là không được."

"Không được cũng phải được."

Cố Hiểu Mộng rít từng chữ qua kẽ răng, đôi mắt sọc đỏ ánh lên sự thù hận khôn siết.

Lão đại phu nhìn nàng, thở dài một hơi không nói nữa, chuyên tâm băng bó vết thương cho nàng. Sau khi băng bó xong lại cẩn thận dặn dò Chúc Lam chú ý cách xử lý thay thuốc cho nàng, nấu thuốc ra sao, khi nào phải uống thuốc. Dặn dò đủ thứ xong thì nhìn lên trời, quay qua nói với hai người.

"Trời đã tối như thế này, công tử lại không tiện đi lại. Nhị vị nếu không chê, có thể tạm ở đâu đêm nay."

"Đa tạ đại phu. Nàng bị thương thế này, nếu thuê khách điếm thật sự rất bất tiện. Xin đại phu cho chúng tôi tá túc ở y quán một khoảng thời gian, chỉ cần nàng hồi phục, chúng tôi sẽ dọn ra ngoài ngay."

Chúc Lam mỉm cười, khách khí lên tiếng, còn âm thầm đút một đỉnh ngân nguyên bảo vào tay lão đại phu.



Nha hoàn y quán nhanh chóng dẫn hai nàng về sương phòng được sắp xếp. Chúc Lam cẩn thận đỡ Cố Hiểu Mộng lên giường, sau đó tự mình đi đến trác bàn ngồi xuống: "Ngươi đang bị thương, ngủ ở trên giường đi."

Cố Hiểu Mộng nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, cố gắng nói chuyện, thanh âm phát ra khàn đục khó chịu: "A Lam, ta và nàng đều là nữ tử, không cần quá để ý, lên đây nằm chung đi."

Chúc Lam cảm thấy Cố Hiểu Mộng nói có lý, nghĩ nghĩ một chút liền cởi bỏ ngoại bào, leo lên giường. Chỉ là một lúc sau, bên tai truyền đến một ít âm thanh, nàng mở mắt quay qua nhìn, chỉ thấy một đôi mắt to vô hồn đang nhìn nàng, nước mắt vô thanh vô thức chảy ướt gối, đôi môi tái nhợt cố gắng cắn chặt đến rướm máu cũng chỉ để có thể không phát ra tiếng nấc nghẹn.

Chúc Lam không nói gì, lặng lẽ tiến lại gần, đem đầu nàng gục vào cánh tay mình, lại cẩn thận luồn tay còn lại ôm lấy nàng, vuốt ve an ủi tấm lưng đơn bạc của nàng.

Cố Hiểu Mộng không nhịn được, nàng bất lực bật khóc, âm thanh nghẹn lại trong lòng Chúc Lam.

"A Lam, ta sai rồi sao? Ta đã làm sai gì sao?... Ta... đã làm gì sai rồi phải không?"

"Không có, ngươi không có sai."

Chúc Lam ôm chặt Cố Hiểu Mộng, dường như làm như vậy mới có thể khiến người trong lòng nàng bớt đau.

Nàng nhớ, tối hôm đó, Lý Ninh Ngọc đứng như pho tượng trong trướng bồng của nàng, sau đó nói với nàng, nàng ấy sắp phải đi rồi, lo lắng cho Cố Hiểu Mộng ngày mai có chuyện, hi vọng nàng xuất thủ tương trợ.

...

"Ngươi muốn đi đâu?" – Nàng nghe Lý Ninh Ngọc nói xong liền cảm thấy khó hiểu. Bây giờ tình hình chiến sự căng thẳng, nàng ta không ở lại tự mình cứu tên ngốc kia đi, nhờ nàng làm gì? Mặc dù không nhờ thì nàng cũng sẽ làm hết sức thủ hộ tên ngốc đó.

"Công chúa, ngươi biết không, hơn hai mươi năm qua, ta chưa từng ghen tị với bất kì ai, ngươi là người đầu tiên."

"Tỷ tỷ nói đùa rồi, luận tài mạo luận võ công, ngươi đều hơn ta một bậc, sao lại ghen tị với ta chứ?"

Lý Ninh Ngọc nhìn nàng một lúc, sau đó lắc đầu, xoay người bỏ đi, để lại cho nàng tràng âm thanh cô tịch cùng dáng lưng tràn ngập sự cô quạnh.

"Ta ghen tị sự thân phận tôn quý của ngươi, ghen tị sự thẳng thắn thanh thuần của ngươi, ghen tị ngươi dám yêu dám hận. Và hơn hết, điều ghen tị nhất chính là chỉ cần ngươi muốn, ngươi sẽ nắm tay nàng đi hết nhân sinh."

"...."

Tin tức Tấn Thành thất thủ nhanh chóng truyền đến U đô. Hành động hoang đường mở rộng cổng thành thỉnh địch nhập quan của Phong Vũ tướng quân lan truyền khắp đại giang Nam Bắc.

Cố Nguyên Huy thịnh nộ ra lệnh Cấm Vệ Quân tức tốc phong toả Chương Vương phủ, tránh cho Chương Vương bạo phát binh biến. Mà Cố Dân Chương vì muốn chứng minh mình trong sạch liền đứng yên chịu trói, tình nguyện bị nhốt vào ngục, tiếp nhận khảo hình thẩm tra.

Nữ nhi sinh tử không rõ, trượng phu bị nhốt vào ngục. Trong một ngày Vương phi liên tiếp đón nhận hung tin, bệnh tình trở nên trầm trọng.

Từ trên xuống dưới Chương Vương phủ bởi Chương vương bị bắt mà loạn thành một đống, ai nấy cũng đều nơm nớp lo sợ, giờ chẳng khác nào cá nằm trên thớt, mặc người mổ xẻ. Không ít người hầu trong phủ lợi dụng sự hỗn loạn đã ăn cắp rất nhiều vật phẩm giá trị bỏ trốn.

Chương Vương phủ ngày xưa phong quang vô hạn, tựa như mặt trời ban trưa, rực rỡ chói mắt, ai ai cũng cầu cạnh, chỉ mong một cái liếc nhìn. Bây giờ, tất cả chỉ còn lại một mảnh tiêu điều đáng thương.

Lòng người, thật lạnh lẽo.

Hơn một tháng sau, khắp nơi trong Chương Vương phủ đều treo khăn trắng.

Vương phi Liễu Như Yên hoăng thệ(*).

Vào một đêm hè tĩnh lặng, quản gia đến thăm tình hình sức khỏe của Vương phi như mọi ngày trước khi đi ngủ. Lúc quản gia nhìn thấy Vương phi, thân thể người đã sớm lạnh lẽo, trên gương mặt nhợt nhạt nở một nụ cười hiền hòa. Tay trái người còn nắm chặt túi may mắn mà Cố Hiểu Mộng đã quên mang theo trước khi xuất chinh. Đây là túi may mắn người tự tay may cho nữ nhi của mình, còn tự mình đi chùa cầu phúc xin bùa bình an để vào trong. Tay phải người cầm Vương Ngọc Bội, là tín vật định tình của người cùng Vương gia ở buổi đầu sơ ngộ.

Trước khi thân xác Vương phi được đưa vào quan tài, trên môi người vẫn còn lưu lại nụ cười hạnh phúc. Lão quản gia thầm nghĩ, có thể trong giấc ngủ ấy, Vương phi đang yên vui bên cạnh Vương gia cùng Quận vương, một nhà ba người sum vầy bên nhau.

Nhiều ngày trôi qua, Vương gia cùng Quận vương vẫn chưa hồi phủ, quan tài đặt trong viện bị cái nắng thiêu đốt bốc lên mùi thối rữa kinh khủng. Người hầu còn sót lại trong phủ giờ phút này cũng không trụ được nữa, thi nhau bỏ chạy tán loạn.

Một buổi sáng mát mẻ, Chúc Lam ngồi ở dưới chân Cố Hiểu Mộng, giúp nàng tháo băng. Vết thương gần như đã lành hẳn, chỉ là trên da thịt trắng nõn lưu lại vết sẹo.

"Đứng lên đi vài bước xem thế nào?" – Chúc Lam đứng dậy lui lại vài bước.

Cố Hiểu Mộng gật đầu, chống tay lên tay ghế từ từ đứng dậy. Nàng cẩn thận bước đi từng bước khó khăn, chân này đã lâu không sử dụng, nàng cảm giác như nó không phải là của mình.

Vết thương ngoài mặt đã lành nhưng đến khi dụng lực lại bắt đầu đau đớn, chỉ có vài bước chân thôi đã khiến nàng đau đến khó chịu. Thế nhưng nàng lại làm như không có chuyện gì, mỉm cười nhìn Chúc Lam: "Không còn đau nữa rồi. A Lam, khi nào chúng ta trở về U đô."



"Cố Tướng quân, ngài nói dối mà mặt không đỏ, tim không loạn nhịp, thật sự rất lợi hại nha." – Chúc Lam khoanh tay, trừng mắt nhìn nàng: "Đại phu nói rồi, thương tổn của ngươi ít nhất là phải điều dưỡng ba, bốn tháng. Mới có hai tháng trôi qua đã không sao, ngươi tưởng ta ngốc à? Chịu đau cũng giỏi ghê, ngươi cho rằng thể chất ngươi tốt lắm à, ngươi cho rằng năng lực hồi phục của ngươi sánh ngang với đám xác chết Đông Kỳ kia sao?! Hả?! Hả?!" – Ngón tay chìa ra, chọt chọt vào người Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng bị Chúc Lam chọt, chật vật lui lại ngồi trên ghế. Hết cách, nàng đành nắm lấy tay nàng ấy, trưng ra vẻ mặt đáng thương nhìn người trước mặt.

"A Lam, nàng muốn ta yên ổn chữa thương, ta biết chứ, cũng nguyện ý nghe lời nàng nhưng Tấn Thành đã mất từ lâu, phụ vương và mẫu phi chắc chắn rất lo lắng cho ta. Ta muốn quay về báo một tiếng bình an để cho hai lão nhân gia ở nhà bớt sầu. Huống hồ, ba ngày sau là sinh thần của ta, ta muốn nhanh chóng trở về để một nhà đoàn tụ."

"Sinh thần của ngươi?"

"Phải, ba ngày nữa. Mỗi năm đến sinh thần của ta, phụ vương và mẫu phi đều bồi ta, cùng ta ăn uống xem ca múa, sau đó cùng ta bắn pháo hoa. Nếu tranh thủ lên đường, sẽ kịp đón sinh thần, A Lam, nàng thấy được không?"

Chúc Lam nhìn nàng tội nghiệp đáng thương, trong lòng liền mủi, cuối cùng đành ngập ngừng gật đầu.

Nàng vốn không muốn để Cố Hiểu Mộng trở lại U đô sớm như vậy. Thứ nhất, thương thế của nàng ấy không thích hợp đi đường xa. Thứ hai, nàng đã sớm nghe qua tính tình Hoàng đế cửu cửu, hắn là một người có lòng đa nghi rất nặng, bên ngoài ôn nhuận văn nhã nhưng bên trong ngoan độc thâm hiểm. Trận chiến này, Bắc Ngu được Đông Kỳ tiếp viện, cho nên Nam U mất đi Tấn Môn Quan là chuyện bình thường. Thế nhưng, Cố Hiểu Mộng lại tự tay mở rộng cổng thành, trực tiếp khiến Tấn Môn Quan nhanh chóng thất thủ. Nếu điều này truyền đến tai Hoàng đế, thật sự không biết hắn sẽ bóp méo thành cái dạng gì. Thương thế Cố Hiểu Mộng chưa khỏi, nếu như bị bắt tra tấn thì làm sao có thể chịu đựng nổi đây?

Hơn nữa, còn có một điều khiến cho nàng cảm thấy rất kì quái. Các nàng ở trong y quán này đã hơn hai tháng rồi thế nhưng trong triều lại không cử ai đến để truy tìm tung tích của vị tướng soái đã mất tích. Bọn họ thật sự đã nghĩ Cố Hiểu Mộng tử trận rồi sao?

Chúc Lam mạnh tay thuê một cỗ xe ba ngựa tốt nhất, mã phu thuần thuật điều khiển cỗ mã xa băng băng vượt sơn đạo. Cuối cùng sau hai ngày hành trình thì khung cảnh quen thuộc cũng dần hiện ra trước mặt Cố Hiểu Mộng.

Trời còn chưa sáng, Chúc Lam vẫn còn gục ngủ trong xe ngựa nhưng Cố Hiểu Mộng thì lại phấn chấn, nàng kéo rèm ngắm nhìn quang cảnh lướt qua, tính toán thời gian sắp về lại nhà.

Đợi đến khi tỉnh dậy, cạnh gỗ cứng ngắc đã đổi thành sự mềm mại, nàng ngạc nhiên đưa mắt nhìn lên, không biết từ lúc nào nàng lại gục lên bả vai Cố Hiểu Mộng. Mà con người này lại vô cùng quy củ, ngồi thẳng lưng, hai tay nghiêm túc để trên chân, vẻ mặt thì cứng ngắc. Dường như nàng ấy cảm nhận được nàng đã tỉnh, khẽ cuối đầu nhìn nàng, nhãn tình tràn ngập sự ôn nhu.

Trời đã sáng hẳn, có vẻ như nàng đã gục ngủ trên vai nàng ấy rất lâu. Đáng nói hơn là nàng gục lên bả vai vừa mới hồi phục của nàng ấy, vậy mà nàng ấy vẫn để nàng thoải mái ngủ.

Mắt đối mắt, không biết qua bao lâu, bầu không khí trong xe ngựa càng lúc càng ái muội. Chúc Lam khẽ động đôi mắt tinh nghịch của mình, vừa vặn rơi vào đôi môi Cố Hiểu Mộng. Nàng rướn người, môi nàng chỉ còn cách môi Cố Hiểu Mộng một khoảng rất nhỏ, đột nhiên đối phương giật mình, lui thân thể về sau một khoảng.

Gương mặt Cố Hiểu Mộng đỏ bừng, ấp a ấp úng lên tiếng.

"A... A Lam, ta... ta..."

Chúc Lam cũng bị hành động doạ sợ, nàng sững sờ một lúc mới lấy lại bình tĩnh, sau đó cười cười như không có gì: "Không sao, cứ từ từ."

Người truy cầu nàng nhiều không điếm hết nhưng nàng lại động tâm với tên ngốc này. Lý Ninh Ngọc nói không sai, chỉ cần nàng muốn thì nàng sẽ nắm tay người nàng yêu đi hết nhân sinh. Hơn nữa, bây giờ nàng đã không còn đối thủ, tiểu tướng quân ngốc nghếch hay đỏ mặt này sớm muộn cũng thuộc về nàng.

Đến ngày sinh thần của Cố Hiểu Mộng, cuối cùng hai người cũng đã trở lại U đô. Nhưng khi xe ngựa chuẩn bị nhập thành thì bị binh sĩ gác thành chặn lại.

"Đứng lại, xuống ngựa kiểm tra."

Chúc Lam đỡ Cố Hiểu Mộng xuống ngựa, ngọc bội đeo nơi thắt lưng của nàng phản xạ với ánh sáng, vệ binh trưởng bị thu hút liền đi đến. Đợi đến khi hắn nhìn kĩ miếng ngọc bội thì thất sắc, ra lệnh cho binh sĩ để hai người vào.

Chúc Lam đỡ Cố Hiểu Mộng lên xe ngựa, nghi hoặc nhìn vào biểu cảm của vệ binh trưởng, sau đó kéo rèm lại, lệnh xa phu thúc ngựa vào thành.

Vệ binh trưởng nhìn theo mã xa, gương mặt trầm lại, lạnh giọng ra lệnh cho thuộc hạ của mình: "Nhanh đi thông tri cho đại nhân, Phong Vũ tướng quân hồi đô."

Khi gần đến Chương Vương phủ, Chúc Lam kéo rèm ra nhìn một chút, nhưng cảnh tượng trước mặt khiến nàng hét lớn trong lòng, gương mặt lập tức biến sắc.

"Hiểu Mộng..."

Cố Hiểu Mộng nhìn Chúc Lam thất sắc liền nhíu mày nghi hoặc, nàng đưa tay vén rèm ra xem thử, sau đó buông rèm cúi đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhưng đôi tay nắm chặt lấy đùi đang không ngừng run rẩy.

Mã xa dừng trước đại môn Chương Vương phủ, một mùi hôi thối liền xông tới. Nàng không đợi Chúc Lam đỡ xuống, trực tiếp nhảy khỏi xe ngựa, vết thương nơi chân bị động khiến nàng đau đớn ngã xuống đất. Chúc Lam nhảy xuống ngựa, vội vàng tiến lên muốn đỡ nàng dậy nhưng nàng lại thẳng tay gạt ra. Tự mình chật vật đứng dậy, đi từng bước tiến về phía trước.

Thạch sư trấn phủ ngày thường sạch sẽ sáng bóng nay lại hoen ố đầy bụi. Đại môn mở lớn, không một bóng người canh gác, mà trong viện cũng tiêu điều, ở giữa viện còn có một cỗ quan tài. Vải trắng tang sự treo khắp nơi, tiền giấy cũng theo gió thổi mà bay phấp phới tứ tung.

Trong quan tài là ai?...

... Sẽ không đâu...

Nàng lê theo cái chân thương tật của mình đi đến bên cạnh cỗ quan tài, mở ra.

Thi thể bên trong đã bị thối rữa kinh khủng. Cố Hiểu Mộng cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng không ngừng lẩm bẩm 'không phải, không phải' để trấn an bản thân. Nhìn đến trên tay cỗ thi thể còn cầm lấy vật gì, nàng liền run rẩy đưa tay cầm lấy nhưng đồ vật rõ ràng bị nắm rất chặt, nàng phải nhẹ nhàng mở từng ngón tay của cỗ thi thể ra mới lấy được đồ.



Là một chiếc túi may mắn đỏ rực bị nhiễm thi huyết.

Đột nhiên, thiên địa ầm ầm sụp đổ, nàng đổ gục bên cỗ quan tài.

Lão quản gia từ trong nội viện đi ra, nhìn thấy Cố Hiểu Mộng liền kích động chạy đến, quỳ bên người nàng khóc lớn thảm thiết.

"Thiếu... Thiếu chủ, là người thật sao?! Người trở về rồi! Người thật sự trở về rồi!"

Chúc Lam đi đến bên người Cố Hiểu Mộng, đỡ nàng ấy đứng dậy. Sau đó nhìn vào cỗ quan tài, cả người liền sững sờ, đôi mắt đỏ hoe, lệ chảy thành dòng.

Cố Hiểu Mộng tựa ở một bên, đem túi may mắn ôm ở trước ngực, đầu cúi gầm, miệng lẩm bẩm âm thanh nấc nghẹn.

"Mẫu phi... Mẫu phi... Mộng nhi về rồi. Người mở mắt ra nhìn con đi. Hôm nay là sinh thần của con, con đã hai mươi tuổi rồi, con có thể chăm sóc người và phụ vương rồi. Mẫu phi! Người sao không đợi con trở về?! Mẫu phi! Người lần này vì sao không đợi con trở về?!"

Lúc này, từ bên ngoài đại môn truyền đến một loạt âm thanh dồn dập. Hai hàng vệ binh hung hăng xông vào Chương Vương phủ.

Lưu Tông Lâm dẫn đầu vệ binh, đưa mắt nhìn Cố Hiểu Mộng.

"Phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, tróc nã Cố Tiêu thông địch bán nước."

Hắn nói xong liền thở dài, hạ thấp giọng tiếp tục nói chuyện với Cố Hiểu Mộng.

"Tướng quân, thỉnh ngài theo ta tiếp nhận thẩm tra. Đừng ép ta ra tay với ngài."

Ngày đó, dựa vào sự thông thuộc địa hình ở Tấn Môn Quan, hắn đã trốn thoát khỏi vòng vây của kẻ thù. Sau đó tiến cung báo cáo hết toàn bộ sự tình xảy ra ở Tấn Môn Quan. Hắn kính ngưỡng Cố Tiêu là thật nhưng Cố Tiêu chấp mê bất ngộ, mở cổng nghênh địch càng thật. Nếu tâm Cố Tiêu hướng về kẻ thù thì cũng đừng trách hắn vứt bỏ tình nghĩa bao năm nay.

Cố Hiểu Mộng không có bất kì phản ứng gì, nàng vẫn dựa vào cỗ quan tài, miệng không ngừng lẩm bẩm, âm thanh nghẹn ngào hòa cùng nước mắt.

Lưu Tông Lâm phất tay, hai tên vệ binh tiến lên chế trụ nàng, cưỡng chế nàng rời đi.

Chúc Lam thấy vậy vội rút loan đao bên thắt lưng ra đặt vào cổ hắn, lạnh lùng lên tiếng.

"Lưu Trung tướng, ngươi muốn đưa nàng đi, có thể. Nhưng mẫu phi nàng đã mất, hài cốt vẫn còn lạnh lẽo, ngươi chỉ cần khoan dung cho nàng nửa ngày để nàng chịu tang mẫu phi mình. Ít nhất là có thể thu xếp ổn thỏa cho cỗ thi thể này, rồi nàng sẽ cùng ngươi đi."

Lưu Tông Lâm nhìn Cố Hiểu Mộng, lại nhìn cỗ quan tài giữa sân, cuối cùng trầm mặt gật đầu đồng ý.

- -------------------------------------------

(*)Hoăng thệ: ý chỉ qua đời, thường dùng cho hoàng tộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK