• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Min

Đại học A là một ngôi trường danh tiếng, cũng là một trong các trường đại học hàng đầu. Thời Ôn Nhiên còn đang học ở trường nghệ thuật cũng đã từng tới thăm quan đại học A một lần.

Lúc ấy tổ bốn người bọn họ giá trị nhan sắc cao, xuất hiện cùng nhau tại đại học A, được không ít nữ sinh ngăn lại hỏi số điện thoại, cả bốn người họ đều dương dương tự đắc, hay đùa với nhau rằng nếu bọn họ học tại đại học A có thể đã trở thành F4 phong vân vườn trường.

Chỉ chớp mắt một cái, đã 10 năm trôi qua rồi.

Hiện giờ thăm lại chốn cũ, trường đại học A cũng đã sữa chữa qua thế nhưng khuôn viên tổng thể thì không thay đổi, Ôn Nhiên thích nhất là con đường trồng cây ngô đồng vẫn còn ở đó.

Thẩm Minh Xuyên dừng xe lại ở chỗ đã hẹn phía dưới lầu, người phụ trách tiếp đón bọn họ là một giảng viên trẻ tuổi, anh ta giới thiệu mình họ Lưu. Thầy Lưu nhìn thấy hai người xuống xe, có chút bất ngờ, không nghĩ là Ôn Nhiên cũng tới.

Trước khi đến Thẩm Minh Xuyên không có nói trước, thấy anh ta kinh ngạc, liền hỏi: "Không ngại tôi đưa người nhà đi cùng chứ?"

"Không ngại không ngại," Thầy Lưu vội cười nói, "Tôi chỉ là hơi bất ngờ thôi, đây là lần đầu tiên tôi được đứng gần minh tinh như vậy. Ngoài này nóng lắm, mời hai người vào trong."

Năm nay Tống Cần Hà gần 50 tuổi, là giáo sư của trường, ông luôn hòa nhã với người khác, đặc biệt có ái lực. (*)

(*) Nguyên gốc là "亲和力" mà có thể dùng từ "Ái lực" để thay thế, ý chỉ mối quan hệ làm người khác cảm thấy rất gần gũi và muốn liên lạc, xuất phát từ khái niệm trong hóa học nói về mối quan hệ giữa các nguyên tố.

"Đây là Ôn tiên sinh muốn xuất hiện cùng với Thẩm tổng sao?" Tống Cần Hà hỏi họ.

Ôn Nhiên đáp: "Cháu sẽ không xuất hiện đâu ạ, hôm nay cháu chỉ đi theo thôi. Ngài cứ sắp xếp cho cháu chỗ nào vắng vẻ để xem là được rồi ạ, bằng không sẽ gây náo loạn, cháu sẽ mang tới phiền toái cho ngài mất."

Là một minh tinh, nếu như cậu xuất hiện, lại còn là xuất hiện cùng với Thẩm Minh Xuyên, khẳng định phản ứng sẽ rất lớn, nói không chừng sẽ tạo ra tình huống không thể khống chế. Ôn Nhiên cũng chẳng phải tới mở fan meeting, không cần phải tự tìm phiền phức.

Huống chi cậu còn đang mang bầu, độ nguy hiểm quá cao.

Tống Cần Hà gật đầu nói: "Vậy để thầy Lưu đưa Ôn tiên sinh tới giảng đường phía bên cạnh của hội trường, bên ấy cao, vị trí cũng bí mật, không dễ bị sinh viên bắt gặp được."

Thẩm Minh Xuyên đáp: "Làm phiền rồi ạ."

"Không cần phải khách sáo với tôi," Tống Cần Hà cười đáp, "Tôi phải cảm ơn Thẩm tổng bận trăm công nghìn việc vẫn bớt chút thời gian để tới đây mới đúng. Kết thúc buổi diễn thuyết thì đừng về vội, chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm, tôi có nhiều vấn đề muốn trao đổi với cậu, nể mặt tôi chứ?"

Thẩm Minh Xuyên gật đầu đáp: "Vô cùng vinh hạnh."

Họ hàn huyên một lát, bên ngoài hội trường sinh viên cũng đã tới đông đủ, thầy Lưu phụ trách chủ trì, giới thiệu đơn giản một chút về Thẩm Minh Xuyên và Viễn Tông, để cho tất cả hiểu thêm nhiều hơn.

Thầy Lưu giới thiệu xong, giữa những tràng pháo tay Thẩm Minh Xuyên bước ra ngoài với một thân tây trang và bước tới bục diễn thuyết, cả hội trường vừa nhìn thấy hắn trên sân khấu liền trở nên sôi trào.

"A a a a a a, ai đây! Không phải là Thẩm tổng à?!"

"Đã sớm nghe nói là Thẩm tổng rất tuấn tú, giờ nhìn thấy người thật thì mới thấy cái gì gọi là tai nghe không bằng mắt thấy."

"Ôi mẹ ơi, tôi muốn ngất, rõ ràng đây chính là tổng tài bá đạo thật sự đây này!"

"Tôi không phải là nhan khống mà còn nhịn không được biến thành hoa si rồi đây này."

"Tôi cực kì hối hận vì đã không ngồi hàng đầu, giờ tôi phải ghi hình lại rồi cất kĩ mới được."

"Thấy người ấy của Nhiên bảo bảo nhà chúng ta tốt thế này tôi yên tâm rồi."

............

Các sinh viên bàn luận sôi nổi, không ít sinh viên đặc biệt là sinh viên nữ đã lấy di động đã để quay clip lại. Ở đó cũng có một số là fan của Ôn Nhiên, khi vừa thấy Thẩm Minh Xuyên thì liền kìm lòng không được mà nở nụ cười của người dì, Thẩm Minh Xuyên nhà bọn họ soái như thế, khí chất hình tượng đều không thể xoi mói, quả thật là một đôi trời sinh với idol nhà bọn họ mà!

Thẩm Minh Xuyên đứng trên bục diễn thuyết, dáng người cao rắn rỏi tự tin, hắn chỉnh lại độ cao của mic, sau khi xác định nó có thể thu được giọng nói của mình thì mới không nhanh không chậm liếc mắt nhìn tất cả các sinh viên đang đứng dưới hội trường.

Ở trong trường hợp quan trọng, Thẩm Minh Xuyên thường nghiêm mặt, cơ bản là không cười chút nào, một chút ái lực cũng không muốn bỏ ra.

Có lẽ là vì khí tràng trên người Thẩm Minh Xuyên quá mạnh mẽ, hắn mới chỉ nhìn thoáng qua như vậy, tất cả những nhóm sinh viên vẫn còn đang bàn luận liền không hẹn mà cùng im lặng dần, đem toàn bộ lực chú ý của họ đặt về phía Thẩm Minh Xuyên. Có một số sinh viên vốn chẳng có tâm tư gì để nghe thì cũng đều nhịn không được mà ngồi thẳng lưng lại.

Ôn Nhiên ngồi ở phía bên kia đã chuẩn bị xong chân đế dv (*), cậu muốn ghi hình lại "lần đầu tiên diễn thuyết tại trường đại học" của Thẩm Minh Xuyên, về sau còn mở cho bé con xem.

(*) Là chân đế máy ảnh, ảnh có ở phía dưới.

Cậu thấy cái cảnh trong nháy mắt tất cả đều trở nên yên tĩnh lại mà nhịn không được nở nụ cười, sự thật chứng minh rằng không phải chỉ có mình cậu mà sự lạnh lùng nghiêm túc của Thẩm Minh Xuyên thực sự rất có lực chấn nhiếp. (*)

(*) Chấn nhiếp "震慑": Làm chấn động khiếp sợ.

Nhưng mà gần đây được đắm chìm trong hũ mật quá lợi hại, cậu đã sắp quên mất khuôn mặt xị ra của Thẩm Minh Xuyên trông như thế nào rồi.

"Xin chào mọi người, tôi là Thẩm Minh Xuyên chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Viễn Tông, hôm nay rất vinh dự khi có thể đứng ở đây để chia sẻ một số kinh nghiệm tôi từng trải về cuộc sống với các bạn. Cũng rất hoan nghênh tất cả mọi người đặt câu hỏi để chúng ta có thể trao đổi sau khi tôi kết thúc bài diễn thuyết. Và đây là đề tài mà tôi sẽ đề cập tới trong ngày hôm nay."

Đứng trên bục, Thẩm Minh Xuyên mở lời, lời mở đầu của hắn rất ngắn gọn lại trang trọng, từ trước tới nay cụm từ hài hước đều không dính tới hắn. Thẩm Minh Xuyên mở trang thứ nhất của ppt, là một chủ đề truyền cảm hứng rất phổ biến.

- -------- Kiên trì không nhất định có thể thành công, nhưng muốn thành công nhất định phải kiên trì.

Thẩm Minh Xuyên đã cẩn thận nghiền ngẫm qua, trong suy nghĩ của một số sinh viên đại học đều khá kiêu ngạo, hồi hắn còn là sinh viên đại học cũng vậy, cũng ôm thái độ hoài nghi với những người được mời tới trường để diễn thuyết.

Ví dụ như cảm thấy mấy cái người được gọi là nhân sĩ thành công kia chỉ biết dội một ít canh gà độc (*), thậm chí là dựa vào những bài diễn thuyết do trợ lý hoặc thư kí viết cho rồi diễn thuyết một cách máy móc, nói không có một chút cảm xúc gì.

(*) Ý chỉ những điều tiêu cực.

Như vậy sẽ làm người nghe cảm thấy sự thật căn bản không phải là thế, sự thành công của bọn họ phần lớn đều chỉ là dựa vào vận may và thời cơ.

Cho nên sau khi cân nhắc rất lâu, hắn lựa chọn đề tài này để diễn thuyết.

"...... Khi tất cả cùng làm một nhiệm vụ tương tự nhau với độ khó rất cao và thường sẽ phải gặp sự suy sụp tới không thể tưởng nổi, khi ấy có rất nhiều người chỉ chăm chăm nhìn thấy rằng con đường phía trước đã sụp đổ và lựa chọn buông tay, thì lúc này bạn chỉ cần kiên trì nhiều hơn so với người khác, tích cực tìm kiếm phương án giải quyết vấn đề, thì sẽ đạt được thêm nhiều cơ hội thành công hơn người ta rồi......"

Thẩm Minh Xuyên chuẩn bị chu đáo, sau khi vào đề một các đơn giản, hắn chọn lấy một vài trường hợp trong ngay tại công ty mình, đưa ra đầy đủ các luận chứng về chủ đề diễn thuyết cho toàn bộ sinh viên.

Ban đầu Ôn Nhiên chỉ là tới để thưởng thức tư thế diễn thuyết đầy tuyệt vời của Thẩm Minh Xuyên, lại không biết từ lúc nào đã bất tri bất giác bị cuốn theo nội dung cuộc diễn thuyết của hắn, đến tận khi cả hội trường vỗ tay vang như sấm dậy thì cậu mới giật mình rằng bài diễn thuyết ấy chỉ cần 25 phút đã kết thúc.

Kế tiếp là khoảng thời gian để đặt câu hỏi, lối suy nghĩ của các sinh viên đại học rất khác nhau, có một số sinh viên thuộc loại phẫn thanh (*) còn có thể đặt các câu hỏi thật sự rất sắc bén và gian xảo.

(*) Phẫn thanh "愤青": Bắt nguồn từ phong trào biểu tình của sinh viên phản đối chính phủ tại Mỹ và châu Âu từ cuối thập niên 50 tới thập 60.

Nhưng bất luận là có khó khăn đến thế nào, Thẩm Minh Xuyên vẫn cứ không nhanh không chậm mà giải đáp câu hỏi của các sinh viên. Có một vài sinh viên khá là "lớn gan" dám cắt ngang lời nhưng hắn cũng chẳng tức giận, mà kiên nhẫn chờ bạn sinh viên đó phát biểu xong ý kiến của mình thì lại giải thích ý kiến của mình, kiềm chế vô cùng tốt.

Toàn bộ hành trình ấy Ôn Nhiên đều mỉm cười khi thấy Thẩm Minh Xuyên ứng đối rất tự nhiên, Thẩm Minh Xuyên như thế rất soái, cậu chẳng thể che giấu nổi trái tim thiếu nam của mình đang đập nhanh đầy mạnh mẽ.

Khi mic đưa chuyển tới tay một bạn sinh viên nữ, bạn sinh viên nữ này có hơi ngại ngùng cười nói: "Chào Thẩm tổng, tôi là sinh viên thuộc chuyên ngành quản lý, sau nghi nghe bài diễn thuyết của bài tôi đã học thêm được rất nhiều, nhưng giờ tôi muốn hỏi ngài về một người khác, có thể được chứ ạ?"

Thẩm Minh Xuyên dự cảm được cô nhóc này muốn hỏi về phương diện gì, đáp: "Có thể."

"Đầu tiên, tôi phải nói trước rằng tôi là một anti fan của Ôn Nhiên, hy vọng Thẩm tổng ngài sẽ không để ý."

Có lẽ cả hội trường đều không nghĩ tới lại còn có cả vụ này nên nhất thời đều ồ lên, ngay cả Ôn Nhiên cũng kinh ngạc đến phát ngốc, bây giờ mấy người trẻ tuổi đều thích thẳng thắn thế à!

Thẩm Minh Xuyên vẫn nhẹ nhàng phong độ như cũ: "Tạm thời không để ý."

Câu trả lời này khiến mọi người đều cười thành tiếng, câu này chẳng phải nói cô tốt nhất là nên cẩn thận lời nói, xong rồi tôi sẽ để ý tới cô sao.

Mọi người nhịn không được mà nhìn về phía nữ sinh kia, không biết cô nàng sẽ hỏi về vấn đề gì.

Nữ sinh nói: "Đương nhiên tôi không có ý nhằm vào Ôn Nhiên, tôi chỉ cảm thấy anh ấy là một diễn viên, thực lực bình thường, lại ỷ vào được ngài cung cấp cho các tài nguyên cực kì tốt cùng thời cơ thích hợp nên dễ dàng đạt tới vị trí mà người khác phải cố gắng mấy năm thậm chí là mười mấy năm mới có thể đạt được. Bởi vậy ở tại đây tôi muốn hỏi Thẩm tổng, có câu nói mỗi một sự thành công thì sau lưng đều có một người đàn ông hoặc người phụ nữ vĩ đại, sự nghiệp của ngài thành công như vậy, Ôn Nhiên đã từng trợ giúp cho ngài cái gì hay chưa?"

"Oa." Tất cả mọi người cùng kêu lên một tiếng thán phục, thật sự là dám hỏi như thế sao, không sợ bị Thẩm ba ba treo lên đánh hả.

Nhưng lại có không ít người lén lút chà tay mong chờ, không biết là Thẩm Minh Xuyên sẽ trả lời vấn đề này như thế nào đây.

Chính bản thân Ôn Nhiên cũng bị câu hỏi này làm cho đứng hình, cậu đã từng trợ giúp điều gì cho Thẩm Minh Xuyên hay chưa? Ôn Nhiên cẩn thận suy nghĩ, hình như là... chẳng có gì cả.

Bọn họ kết hôn giả ba năm, từ sau khi cậu mang thai thì hai người mới thực sự có những sự tiếp xúc với nhau. Cơ bản đều là Thẩm Minh Xuyên giúp cậu, có lẽ điều duy nhất cậu giúp đỡ cho hắn chắc là việc làm người đại diện cho bên Phương Sầm Thu?

Nhưng cái này cũng không đủ để luận chứng cho câu hỏi của nữ sinh kia. Không biết Thẩm Minh Xuyên sẽ trả lời sao đây, có lẽ là phải nói dối thì mới vượt qua được câu này.

Thế nhưng Thẩm Minh Xuyên lại rất bình tĩnh: "Cảm ơn câu hỏi của bạn, đầu tiên tôi phải sữa lại vế trước trong câu nói của bạn, không thể phủ nhận những thành tựu mà Tiểu Nhiên có được đến ngày hôm nay lại không có sự giúp đỡ từ tôi, thế nhưng, tiền bạc và tài nguyên chỉ là nước cờ đầu là đá lát đường trong sự nghiệp nghệ thuật của em ấy mà thôi, nếu muốn lợi dụng những thứ ấy để có thể trong ba năm ngắn ngủi bước lên con đường vinh quang rộng lớn thì phải có thực lực và sự cố gắng của bản thân. Có lẽ bạn không thích em ấy nên bạn sẽ không biết được ở trong giới diễn viên Tiểu Nhiên được gọi là "Biện Mệnh Tam Lang" (*), nếu như quy kết hết thảy những công lao của em ấy là do điều kiện tốt hơn so với người khác thì đó là quá bất công."

(*) Tam Lang liều mạng - Một nhân vật trong truyện Thủy Hử.

Mặc dù Thẩm Minh Xuyên vẫn nghiêm túc như từ đầu tới giờ, nhưng giọng nói mạnh mẽ vang vọng ấy quả thực làm người khác có thể cảm nhận được kí tức khốc liệt lạnh lùng.

Đúng là hộ thê cuồng ma ------ Tiếng lòng của các sinh viên.

Mọi người đều kìm không nổi mà như ngừng thở, chờ đợi đợt phản kích thứ hai của Thẩm Minh Xuyên.

"Về phần câu hỏi của bạn, các bạn sinh viên đang ngồi đây chắc đều học chuyên ngành quản lý công thương, nhất định là có tìm hiểu về thị trường chứng khoán. Các bạn có thể đi tra lại một chút về bản báo cáo thị trường chứng khoán của Viễn Tông trong ba năm gần đây và trước đó để xem sự khác biệt. Trong mấy năm nay Tiểu Nhiên là gương mặt đại diện cho một vài sản phẩm thuộc các công ty hợp tác với Viễn Tông, hiệu ứng rất tốt, giúp cho việc hợp tác giữa hai bên càng tiến thêm bước nữa, còn có, hẳn là bạn biết Tiểu Nhiên có làm streamer tại nền tảng phát sóng trực tuyến Phiên Gia TV. Giai đoạn trước mảng phát sóng trực tuyến của Phiên Gia TV được mở rộng, phần lớn là thông qua livestream của em ấy kéo nhân khí và tuyên truyền, không chỉ dừng ở mỗi đó, sự trợ giúp của em ấy cho sự nghiệp của tôi đã vượt xa những gì mà tôi cho em ấy rồi."

Câu trả lời này nhận được một tràng pháo tay lớn, ngay cả Ôn Nhiên cũng bị bất ngờ, cậu thật sự đã trợ giúp Thẩm Minh Xuyên như vậy sao? Cậu không hề biết.

Lúc trước danh khí của cậu không phải là quá lớn, còn phải cảm kích là thông qua mối quan hệ với Thẩm Minh Xuyên mà các nhãn hàng lớn mới nguyện ý tìm một ngôi sao không phải quá nổi tiếng như cậu làm người đại diện sản phẩm, hóa ra là hỗ trợ cùng có lợi.

Vị nữ sinh kia vẫn chưa có ý định từ bỏ: "Cảm ơn câu trả lời của Thẩm tổng. Theo ý trả lời của ngài, tôi có thể nghe ra được Ôn Nhiên là một diễn viên rất liều mạng cố gắng, tôi cũng từng nghe nói Ôn Nhiên vì bận quay phim mà đã có lúc 2 tháng trời không gặp ngài, như vậy xem ra Ôn Nhiên có phải chính là mẫu đàn ông chỉ quan tâm tới sự nghiệp, không chăm lo tới chuyện gia đình, cũng không chăm sóc cho ngài?"

Ôn Nhiên vừa nghe vậy thì bật cười, bây giờ yêu cầu của mỗi người đều cao quá rồi. Vừa yêu cầu sự nghiệp phải biết hăng hái để thành công, lại vừa yêu cầu có người chăm lo cho gia đình.

Cho dù có là người mạnh mẽ tới đâu, thì cũng khó mà đạt được mấy điểm này.

Thẩm Minh Xuyên đáp: "Đã phải phiền bạn học này lo lắng cho tôi rồi. Nếu bạn chú ý tới tin tức giải trí chắc cũng nghe được chuyện tôi sắp trở thành ba, nếu em ấy chỉ có tham vọng về sự nghiệp thì chắc chắn sẽ không lựa chọn việc buông bỏ sự nghiệp đang rực rỡ như nắng ban trưa của mình. Và phải thừa nhận rằng việc có bầu mệt chết đi được. Còn về phần chăm sóc, cả tôi và em ấy đều là chăm sóc lẫn nhau, không tồn tại việc là chỉ có một người phải chăm sóc cho đối phương cả."

Nói xong, Thẩm Minh Xuyên nhìn thoáng qua phía Ôn Nhiên đang ngồi, còn Ôn Nhiên cách một biển người nhìn về phía hắn còn dựng thẳng ngón tay cái, nhưng cách nhau xa như vậy có thể Thẩm Minh Xuyên cũng không thể thấy được.

Đợt trả lời này quá đẹp, Thẩm ba ba của cậu thật soái!

Sau khi kết thúc buổi diễn thuyết, video quay Thẩm Minh Xuyên diễn thuyết được tung lên mạng, bùng nổ một làn sóng hưởng ứng.

[Thẩm ba ba lộ diên rồi, hữu sinh chi niên (*)!]

(*) Hữu sinh chi niên "有生之年": Năm tháng còn lại của cuộc đời, cũng ám chỉ việc chờ đợi một điều gì đó rất dài và cuối cũng cũng điều đó cũng xuất hiện.

[A a a a a liếm màn hình prprpr, giọng nghe hay quá đi à, diễn thuyết cũng cực kì xuất sắc.]

[Tác phong có sự thong dong và bình tĩnh, chín chắn chững chạc có nội hàm, Hoành Phi tôi đây muốn được gả cho anh ấy!]

[Đã lâu rồi không được nghe một bài diễn thuyết truyền cảm hứng nào hay như vậy, QwQ bị rung động mất rồi!]

[Đoạn cuối cùng chính là một kiểu bảo hộ vợ theo đúng tiêu chuẩn sách giáo khoa mà, phần cẩu lương này ăn cũng cảm thấy thỏa mãn!]

[Này cái cô hiểm độc kia, ghen tị thì bảo ghen tị đi, chứ đừng nói cái kiểu chính nghĩa lẫm nhiên (*) như vậy.]

(*) Chính nghĩa lẫm nhiên "正义凛然": Lòng dạ chính nghĩa cũng thần thái trang nghiễm, khiến người khác kính sợ.

[Đại học A gần trường tôi lắm nè, xin hỏi bọn họ còn ở đó không, muốn tới gặp quá.]

.................

Bởi vì có hiệu ứng của Ôn Nhiên, chuyện này đương nhiên là lên top hot search.

Nhưng đoạn clip kia có lẽ là được quay bằng camera của nhãn hiệu điện thoại nào đó, lại thêm hiệu ứng từ đèn ở trong hội trường cho nên tổng thể khí chất của Thẩm Minh Xuyên thoạt nhìn thì không tồi. Nhưng cả người lại có vẻ hơi bị đen đi, mặt cũng bởi vì do góc độ nền có hơi biến dạng, tóm lại là chẳng phải đẹp trai gì, cũng giống với mấy người bình thường thôi.

Bởi vậy lại có kẻ nhảy ra chê bai Thẩm Minh Xuyên xấu xí, mặc dù có vài sinh viên đã tham dự đăng lên những bức ảnh ánh sáng tốt hơn thực sự rất đẹp trao, thì bọn họ vẫn một bộ tôi không nghe tôi không nghe các người chính là đã chỉnh nát ảnh rồi.

Về vấn đề giá trị nhan sắc của Thẩm Minh Xuyên, lại gây ra một hồi nháo nhào, nằm ở đầu đề chính cả buổi vô cùng náo nhiệt.

Đương sự lại chẳng biết tình hình chút nào, những lời Tống Cần Hà đã nói cũng không phải là nói suông, ông thật sự có vài chuyện muốn nghiên cứu thảo luận với Thẩm Minh Xuyên. Bữa cơm này kéo dài suốt hai tiếng, bọn họ trao đổi rất vui vẻ còn Ôn Nhiên thì rất sung sướng vùi đầu vào ăn.

Cho nên tới khi tan cuộc, Ôn Nhiên mới cảm thấy là bản thân đã bị... bội thực.

"Em đúng thật là...." Lại có thể ngốc như vậy, lớn thế này rồi mà còn để bị ăn đến bội thực.

Trước kia cũng không cảm thấy Ôn Nhiên ngốc nghếch, chẳng lẽ là người có bầu thì ngốc ba năm (*)? Nhưng mà ngốc ngốc thế này cũng rất đáng yêu.

(*) Câu này ý muốn nói khi mang bầu thì thường dễ quên quên nhớ nhớ, tính cách cũng thất thường.

"Tại em chán quá thôi." Ôn Nhiên đáp, cậu đâu hiểu mấy cái chuyện bọn họ thảo luận với nhau, nghịch điện thoại thì không phải phép, vậy nên chỉ có thể ngồi ăn, "Nếu không thì dù sao cũng đang ở đây, bọn mình vào đại học A đi bộ tiêu thực đi anh?"

Thẩm Minh Xuyên đương nhiên không có ý kiến gì.

Lúc này trời đã bắt đầu tối dần, bóng đêm là cách che giấu cho hai người, thế nhưng trong vườn trường thì đâu đâu cũng là đèn đường nên Ôn Nhiên vẫn phải đeo khẩu trang, đỡ để đến lúc bị nhận ra thì rất phiền phức.

"Trước đây lúc lần đầu tiên em tới đại học A, em rất thích con đường này." Hai người chậm rãi sóng bước bên nhau trên con đường với biết bao nhiêu là cây ngô đồng dọc lề đường, Ôn Nhiên vui vẻ nói, "Em đã nghĩ nếu có thể chạy xe đạp cùng với người mình thích trên con đường này thì khẳng định là sẽ rất tuyệt."

Lúc này người theo đuổi thức thời khẳng định sẽ đi kiếm ngay một cái xe đạp tới để thực hiện nguyện vọng này của Ôn Nhiên, nhưng Thẩm Minh Xuyên nhìn tới cái bụng đã lộ rõ của cậu thì đáp: "Chờ khi nào em sinh xong thì sẽ làm, hiện tại để em ngồi phía sau anh không yên tâm."

Ôn Nhiên đã bị người này làm cho mất hứng thành quen nên đã sinh ra miễn dịch, nghiêng đầu nhìn hắn rồi đáp: "Lúc này đáng lẽ anh nên hỏi em là đã tìm được người mình thích rồi hay chưa chứ?"

Thẩm Minh Xuyên bật cười, hắn thật sự không theo kịp được mạch não của Ôn Nhiên, nhưng vẫn hết sức nể tình mà hỏi theo ý của cậu: "Vậy xin hỏi Ôn tiên sinh, em đã tìm được người đó hay chưa?"

"Có lẽ là sắp tìm thấy rồi."

Nói tới đây, trong lòng hai người dường như có linh tê (*) mà nhìn nhau cười. Thẩm Minh Xuyên cầm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, Ôn Nhiên để hắn tùy ý nắm tay mình, có cảm giác như những khoảng trống trong cuộc đời mình cuối cùng cũng được lấp đầy.

(*) Linh tê "灵犀": Theo truyền thuyết cổ thì sừng tê giác có hiệu ứng tâm linh như trấn quỷ, giải độc... Giờ được dùng để nói về những người đã ở bên nhau trong một thời gian dài nên rất quen thuộc tính cách, cách cư xử cũng như thói quen của nhau, đôi khi không cần dùng ngôn ngữ để giao tiếp mà chỉ cần nhìn là biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

Mà tâm tư của Thẩm Minh Xuyên lại đang bay đến nơi khác, Kỉ Thừa An đã nói như thế nào nhỉ, quay phim vườn trường còn ghét thanh thủy, lúc này nên làm thế nào để có một nụ hôn hay gì đó đây?

Thẩm Minh Xuyên muốn làm việc mình muốn, lúc chuẩn bị áp dụng thực tế thì từ khóe mắt nhìn thấy một đám người đang lén lút theo dõi bọn họ.

Hết chương 32.

Chân đế dv

Chân đ dv

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK