Beta: Đậu Xanh
Đêm đến.
Gió thổi nhè nhẹ, trên bầu trời cao có một vành trăng tròn, không khí nơi núi đồi yên tĩnh chìm trong đen tối, chỉ có ánh trăng mờ mờ chiếu xuống
Một nam tử mặc cẩm y màu đen thêu mãng xà bị một đám hắc y vây quanh, vô số kiếm trắng đặt trên cổ hắn, sắc mặt hắn xanh mét, không động đậy.
Mặc Hàn chậm rãi từ trong rừng cây đi ra, in từng dấu giày trên mặt đất, thanh âm lá cây vàng khô bị nghiền nát đặc biệt rõ ràng trong màn đem lành lạnh yên tĩnh.
Người mặc mãnh bào ngoảnh lại nhìn theo hướng có âm thanh phát ra, ánh mắt sợ hãi, lớn tiếng nói:"Ngươi không phải đã chết rồi sao?"
Mặc Hàn nhẹ nhàng cười, Từ Nguy im lặng đứng phía sau hắn.
Hắn bước mấy bước lên trước, dưới ánh trăng, dung nhan càng hiện ra rõ ràng hơn, hắn rất thản nhiên, dường như không lo lắng việc sẽ bị người ta nhận ra, khẽ cười nói:"Đại ca ngươi vẫn ngốc như vậy."
Sắc mặt nam tử càng trở nên xấu hơn, trong mắt như có ngọn lửa, ngữ khí lạnh lùng:"Mặc Hàn! Ngươi có phải đã sớm biết kế hoạch của ta? Ngươi cố ý đúng không?"
"Mưu kế của đại ca cũng thật thâm."
Thanh âm Mặc Hàn trầm thấp, lại mang theo sự đắc ý của người thắng cuộc:"Nếu không phải hoàng đệ đã biết tin tức đó trước, chỉ sợ kết cục của đại ca hiện giờ cũng chính là kết cục của ta đi."
Hắn nghiêng người, nhìn thẳng vào mãng bào trên người nam nhân, nhàn nhạt nói:"Nhìn một thân mãng bào của đại ca, chắc mặc cũng đã lâu rồi đi."
"Ngươi!"
Trong mắt thái tử đầy tức giận, thân mình bị kiếm chế ngự nên không thể động. Hắn ta thở hồng hộc, rồi vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, cơn giận cũng từ từ biến mất chuyển thành nụ cười đắc ý.
Trong mắt Mạc Hàn chợt loé lên một ý nghĩ, chẳng lẽ đầu óc tên này không bình thường vì kế hoạch bị phá?
Thái tử nhìn Mặc Hàn cũng không thèm giả vờ nữa, đắc ý cười:"Nhưng mà cho dù Cửu đệ có biết trước được tin tức, dường như cũng không thể thay đổi được gì..."
Mắt Mặc Hàn nhìn thẳng vào thái tử, đắc ý tươi cười như vậy, hoàn toàn không giống phản ứng nên cố của một người sắp chết, ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào chính mình giống như thợ săn đang nhìn con mồi giãy giụa, kiêu ngạo và thương hại, cảm giác đó làm hắn cảm thấy thật không dễ chịu.
Mắt hắn lạnh lẽo như rắn độc, không khách khí nói:"Đại ca nếu còn có thời gian để nói giỡn, không bằng giữ sức để gặp Diêm vương mà nói!"
Mặc Hàn khoát tay,"phập" một tiếng, là tiếng dao dâm vào người, lưỡi m của kiếm đã nhiễm máu tươi, từng giọt màu đỏ chảy xuống.
Chẳng qua, một đao này không phải là đâm vào người thái tử.
Từ Nguy cúi đầu, mặt chìm trong tối, không thấy rõ vẻ mặt. Hắn ta hờ hững rút đao ra. Máu trên đao nhỏ xuống, hoàn toàn ngấm vào trong đất, chỉ còn mùi máu thoang thoảng.
Mặc Hàn kêu một tiếng, khom lưng che miệng vết thương, nếu không phải mùi máu tươi nồng nặc, dưới ánh trăng chỗ eo của hắn chỉ giống như là bị ướt mà thôi, khoé miệng hắn chảy ra máu tươi.
Thanh âm lạnh lùng của Từ Nguy truyền đến từ phía sau lưng:"Chủ nhân, đắc tội."
Hàn Mặc vẫn không để ý đến Từ Nguy, ngẩng đầu nhìn thái tử, quả nhiên đám hắc y vừa mới đặt dao lên cổ thái tử nay đều đứng ở phía sau hắn ta, rũ mắt cúi đầu, đầy cung kính, thái độ bảo vệ.
"Ha ha ha."
Hắn nhếch miệng cười ra tiếng, ngay cả hàm răng trắng cũng dính máu, rất phù hợp với giọng cười quỷ dị và ánh mắt lạnh lẽo, hơn nữa giờ cũng đã nửa đêm, làm cho da đầu người ta tê rần, cả người lạnh lẽo.
Thái tử hơi híp mắt, hoàn toàn đã không còn bộ dáng tức giận như vừa nãy, chỉ nhìn chằm chằm Mặc Hàn, âm lãnh nói:"Giết hắn cho ta, nhớ rõ không được để lại chứng cứ."
Vừa dứt lời, hắn ta lui về phía sau, ẩn vào trong đám hắc y.
Từ Nguy cầm kiếm trong tay, bóng hắn ta kéo dài trên mặt đất, lại gần Mặc Hàn, bóng của kiếm cũng bị kéo dài dưới ánh trăng.
Mặc Hàn thở hồng hộc, dư quang lạnh lùng quét qua thân ảnh của Từ Nguy đang tiến đến, tiếng bước chân cũng càng rõ ràng.
Hắn cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống, ánh mắt có chút mất tiêu cự.
Từ Nguy giơ kiếm lên cao, lưỡi kiếm còn dính máu, xé gió đâm xuống, Mặc Hàn đột nhiên dùng sức tránh sang bên cạnh, nhân lúc đối phương chưa kịp phòng bị, đoạt lấy kiếm trong tay cắt qua cánh tay hắn ta, ngay lập tức trên cánh tay Từ Nguy liền xuất hiện vết thương.
Đám hắc y đứng xung quanh thái tử thấy thế lập tức tiến lại gần vây quanh Mặc Hàn, nhưng bị Mặc Hàn đột phá được vòng vây, chạy trốn vào trong rừng.
Thái tử nhìn chằm chằm hướng Mặc Hàn bỏ chạy, biểu tình khó coi đến cực điểm, trên trán gân xanh nổi lên, tức giận nói:"Không phải ngươi nói hắn không biết võ công ư?"
Câu này rõ ràng là hỏi Từ Nguy.
Từ Nguy hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, thành thật nói:"Thuộc hạ đã đi theo Cửu vương gia nhiều năm, người quả thật không biết võ công, chỉ là..."
Chỉ là hiện giờ xem ra, là Mặc Hàn vì bảo vệ mạng sống của mình mà lưu lại một con đường cuối cùng. Mồ hôi lạnh của Từ Nguy chảy ròng ròng, không phải vì thái tử, mà là bởi vì Mặc Hàn. Hắn cho rằng, mình ở bên người Mặc Hàn, đã lấy được hoàn toàn sự tín nhiệm của người. Phòng bị của một người nặng bao nhiêu, mới có thể giữ kín phương án chạy trốn lâu như thế, ngay cả lần trước lúc ở Tuý Hoa lâu, hắn cũng không phát hiện gì khác thường.
Nghĩ lại võ công của Mặc Hàn cũng không kém gì mình, tâm hắn bỗng trở nên lạnh lẽo, có lẽ bước này, là nước cờ kém nhất của hắn.
Mặc Hàn sau khi phá vòng vây, lập tức chạy nhanh vào sâu trong rừng cây, hắn cũng không biết mình đã chạy bao lâu, cho đến khi không còn sức nữa, mới tìm một núi đá để trốn. Bởi vì mất quá nhiều máu, cả người hắn dần trở nên lạnh lẽo, ánh mắt tan rã, hơi thở thở hổn hển, tim trong ngực đập bộp bộp liên tục.
Hắn nằm ngửa, nhìn lên cao. Lúc này đã là cuối xuân đầu hạ, ngôi sao giống như những viên kim cương nhỏ đính trên bầu trời đêm đen, hắn mở to mắt nhìn bầu trời đêm, mắt phản chiếu từng chấm nhỏ sáng, khuôn mặt hắn nhu hoà đi một chút, khoé miệng lộ ra ý cười nhợt nhạt ôn hoà, như là sung sướng như là hoài niệm.
Hắn nhớ khi còn nhỏ, ở trong sân, mẹ hắn thường ngồi với hắn xem sao, khi đó cũng là đêm mùa hè sao rất nhiều rất sáng, hắn cảm thấy lúc đó còn hạnh phúc hơn hiện tại gấp trăm ngàn lần.
Hắn vươn tay, ngón tay thon dài trắng nõn bắt lấy đám sao ở trước mắt, ý cười hắn càng nở rộ, từ từ hạ tay xuống, lấy ra một con hạc giấy màu hồng từ trong lồng ngực.
Ngày hôm nay, trước lúc xuất phát, không biết vì sao hắn lại cầm con hạc giấy ở trên bàn sách mang đi theo.
Hắn còn nhớ rõ ngày ấy, thiếu nữ mặt mày vui vẻ, đưa hạc giấy cho hắn, đôi mắt nàng trong sáng, khuôn mặt ngây thơ.
Hắn mở bàn tay đang nắm hạc giấy ra, ánh mắt càng thêm tan rã. Nhiều năm khổ tâm lên kế hoạch, hắn ngàn lần cũng không thể ngờ, chính mình sẽ rơi vào kết cục như thế. Thật ra hắn cũng không hận Từ Nguy mà chỉ hận chính mình, không biết nhìn người, vì sao lại dễ dàng tin tưởng người khác.
Hô hấp hắn đần nặng, ánh mắt dần mất đi thần thái, cảnh sắc xung quanh dần trở nên mơ hồ.
Hắn vốn dĩ nghĩ rằng mình đã đủ máu lạnh, nhưng lại không nghĩ đến chính mình vẫn còn quá mức nhân từ.
Ông trời dường như cũng đã quên hắn vốn dĩ là một con người, đến lúc hắn tràn đầy hi vọng, liền cho hắn một kích để hắn biết mình có bao nhiêu ngu ngốc.
Nếu còn có thể sống, đời này, hắn sẽ không tin tưởng ai nữa.
Bởi vì, không đáng.
Đôi mắt hắn chậm rãi nhắm lại, chỉ có lông mi run rẩy. Không ngờ, lúc hắn mất đi ý thức, con hạc giấy màu hồng vẫn luôn an tĩnh trong bàn tay, liền phát sáng, hạc giấy sải cánh, giống như chim vậy, bắt đầu liên tục đập cánh, từ từ bay lên không trung, tận trên bầu trời đầy sao.
********************
Ở một nơi khác, Hạ Lan Vi ôm Xích diễm thú ngủ ngon lành, thủ ngoài động đệ tử nhìn vào màn đêm đen, mở miệng ngáp một cái thật dài.
Tên đệ tử ngáp dài nói:"Kỳ lạ sao mỗi ngày đến giờ này đều như thế nhỉ."
Trong mắt của đệ tử khác cũng đã ầng ậng nước, xoa xoa hai mắt mỏi mệt, lười nhác nói:"Chắc là do mấy ngày này lạnh."
"Ta hiện tại đã hiểu vì sao rắn lại thích ngủ đông rồi."
Hai đệ tử nói chuyện với nhau câu được câu mất, rồi nặng nề ngủ.
Không bao lâu sau, từ trong chỗ tối, xuất hiện một bóng dáng màu trắng, chàng đi ra từ trong bóng đêm, thân thể chìm trong ánh trăng, khuôn mặt nhu hoà tuấn mỹ, lướt qua bảy tám đệ tử hôn mê trên mặt đất, đi vào Hàn Băng Nhai.
Chỉ thấy ở đâu cũng có băng, góc nào cũng có một viên trân châu, chiếu sáng toàn động băng, ánh sáng toả ra bốn phía.
Trên giường gỗ trong động, có một cô nương mặc đạo phục màu trắng ôm lấy một cục lông màu trắng đang ngủ rất say.
Mặt nàng đỏ bừng, đôi môi hồng nhuận, thỉnh thoảng còn chép chép miệng, khoé miệng khẽ cong lên, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Khoé miệng Hi Loan cũng nhếch lên một chút, trong mắt chứa ý cười, lộng lẫy hơn cả tinh thạch, cúi xuống dịch chăn cho Hạ Lan Vi, vừa mới động một chút, cục bông trắng là Xích diễm thú đã cảnh giác mở mắt, lộ ra đôi mắt màu thuỷ lam lạnh lùng, thấy Hi Loan, mắt lạnh lùng của nó lập tức bình thường, hoá thành một làn nước mùa xuân, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào Hi Loan, một bộ dáng ngạc nhiên.
Hi Loan cúi xuống một chút, bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng ngốc ngốc đó của Xích diễm thú rất giống với đồ đệ của mình.
"Meo ~"
Xích diễm thú nhỏ giọng kêu một tiếng, thanh âm non nớt giống như ma lực, làm cho lòng người ta trở nên ngứa ngáy. Nó chui từ trong chăn ra, cúi đầu xem đệm thịt của mình, lộ ra nghi hoặc.
"Ưm..."
Hạ Lan Vi nhẹ nhàng giật giật, mày nhíu lại, vốn dĩ đang ngủ rất yên ổn thì nguồn nhiệt tự nhiên rời đi, có chút lạnh, nàng trở mình, với tay ra, xích diễm thú lập tức nhảy sang bên cạnh tránh né cánh tay, Hạ Lan Vi liền hướng đến nguồn nhiệt theo bản năng, đem cánh tay của Hi Loan ôm vào trong ngực, bàn tay ấm áp vừa vặn đặt trên bầu ngực mềm mại của nàng, thấy độ ấm cao hơn, Hạ Lan Vi thoả mãn than nhẹ một tiếng.
Lòng bàn tay của Hi Loan không tử chủ được mà nóng lên, đặc biệt là khi cảm nhận được chỗ mềm mại đó, từ tay cho đến cổ đều là một màu hồng nhạt, còn nổi lên gân xanh, khuôn mặt đỏ ửng.
Hi Loan nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt biến đổi, rõ ràng chàng có thể dễ dàng tránh thoát khỏi trói buộc của nữ tử, nhưng giờ phút này, lại giống như bị điểm huyệt, cả người không thể động đậy.
"Meo meo meo?"
Xích diễm thú mở to đôi mắt màu lam tò mò nhìn Hi Loan, phải nói là nhìn chằm chằm vào cánh tay của Hi Loan đang bị Hạ Lan Vi ôm lấy, Hi Loan đột nhiên rút ra khỏi vòng tay của Hạ Lan Vi, giống như con thỏ bị doạ sợ nhảy ra xa hai mét, lắc mình một cái, quần áo màu trắng biến mất, trong động không còn bóng dáng của Hi Loan.
"Meo meo meo?"
Xích diễm thú ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào cửa động, mở to đôi mắt màu lam tròn tròn.
Hạ Lan Vi từ từ mở mắt ra, trong mắt còn mang theo tia buồn ngủ, nàng nhìn qua nơi vật nhỏ màu trắng đang nhìn, đem nó nhét vào chăn, lười biếng nói:"Tiểu gia hoả, nửa đêm không ngủ mà nhìn gì thế."
Hạ Lan Vi ngáp một cái, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Lại không biết, sau khi nàng ngủ, vật nhỏ màu trắng trong ngực nàng liền chui từ trong chăn ra, mở to đôi mắt tròn tròn màu thuỷ lam, nó vươn móng vuốt mình ra, nhẹ nhàng chạm vào ngực Hạ Lan Vi, ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng không tỉnh, móng vuốt màu da lại nhẹ nhàng ấn một cái lên ngực của nàng.
"Meo meo meo?"
Xích diễm thú kêu vài tiếng nho nhỏ, đôi mắt ướt đẫm lộ ra một chút nghi hoặc, bình tĩnh nhìn Hạ Lan Vi ngủ một hồi, mới nhét cái đầu tròn vào trong chăn.
Sư phụ nhà Đậu ăn gì là đáng yêu như thế.