Giản Ưu đứng ngoài bãi cỏ chuẩn bị bữa cơm trưa, Terry và Cận An thì câu cá bên hồ.
"Bố ơi, sao con cứ có cảm giác mấy con cá này ngốc thế nhỉ?" Terry ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ, hai tay chống má, ưu buồn nhìn Cận An, cứ như đang thương tiếc vì sự ngốc nghếch của mấy con cá trong hồ.
Cận An ở với Terry lâu như thế, ít nhiều gì cũng biết cách suy nghĩ của Terry, cho nên anh liền thử thăm dò: "Terry thấy cá không cắn vào mồi câu nên mới nghĩ chúng rất ngốc?"
Terry giơ ngón tay cái, gật đầu: "Bố thật thông minh." Sau đó cậu lại thở dài, lẩm bẩm: "Sao mà cá ngốc thế cơ chứ... rõ là ngốc nghếch."
Cận An phá lên cười, xoa xoa đầu cậu, anh định giải thích vì cậu chuyển động cần câu nhiều quá nên cá mới không mắc câu, song nghĩ lại, trẻ con ngây ngô cũng không hề gì. Đúng lúc này, anh thấy cần câu của mình có động tĩnh, "Terry, mau lại đây, có cá."
Terry ngạc nhiên há to miệng, mắt trợn thẳng, ném cần câu của mình sang một bên, chạy sang chỗ Cận An, Cận An đưa cần câu cho cậu, sau đó cùng nắm tay cậu kéo cá lên. Terry cực kỳ vui sướng, vội vàng nâng con cá trơn trượt hô lên với Giản Ưu: "Miêu Miêu, cá! Chúng ta có cá!"
Cận An đưa cái xô nhỏ cho Terry, bảo cậu bỏ cá vào, sau đó đi đưa cho Giản Ưu, thế là thấy được cảnh cậu nhóc mũm mĩm cầm cái xô nhỏ chạy đến chỗ mẹ, thỉnh thoảng cái xô nước lại động mạnh, đuôi cá lộ ra ngoài.
Bữa trưa không tính là phong phú, nhưng canh cá tuyệt đối mang đậm hương vị, Terry cầm một bát canh ngồi ngoan ngoãn uống, động tác rất quy củ.
Giản Ưu cắt pizza trứng ra từng miếng nhỏ, ở bên ngoài có thể không làm được bữa tiệc lớn, mấy món ăn đơn giản này thích hợp đi dã ngoại nhất.
Cậu nhóc cơm nước xong liền mệt, quay về lều đi ngủ, Giản Ưu và Cận An ngồi bên ngoài hưởng thụ không khí ấm áp sau giờ trưa, tay hai người đan chặt vào nhau.
Cận An kéo tay còn lại của cô, ôm lấy nó đặt lên ngực, anh nhìn cô, đâu đâu cũng thấy sự dịu dàng, "Ưu Ưu, anh quyết định về nước."
Cô dừng lại một lúc, "Khi nào?"
"Tháng mười hai, hơn hai tháng nữa." Trong khoảng thời gian này, anh đã nghĩ rất kỹ, dù là sự níu giữ của fan hâm mộ, hay là những người Lâm Trường Ca, và cả chính âm nhạc anh không dứt bỏ được, anh nên trở về. Cuộc sống ở nước M vừa bình thản vừa hạnh phúc, nhưng anh vẫn có tình yêu với nơi đó, cũng không nỡ bỏ những người đang chờ đợi anh. Có lẽ sẽ có một ngày anh sẽ giống như vị phu nhân kính mến kia rời khỏi hoàn toàn, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.
Giản Ưu dựa vào anh, rút tay ra ôm lấy eo anh, "Em đi cùng anh."
Cận An nâng gương mặt cô lên, không thấy một chút do dự, khó xử và không vui, mà chỉ có nụ cười dịu dàng và ánh mắt khích lệ, "Ưu Ưu, anh không cần em buông bỏ cuộc sống của mình, anh muốn dời âm nhạc sang nước M. Hơn nữa, một khi anh quay về, các buổi biểu diễn đều không thể thiếu, em cần có cuộc sống và sự nghiệp của mình."
Giản Ưu buồn cười nhìn anh, khôn ngờ có cô bạn gái có thể quan tâm anh và bằng lòng hi sinh anh lại không hài lòng, muốn cô ích kỷ hơn, chăm sóc đến bản thân mình nhiều hơn? Cô lui ra, kéo cánh tay anh, "Ansel, ai nói khi em ở bên anh không thể làm việc, không thể có cuộc sống của mình?"
Anh không nói, dùng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, cảm giác được tình yêu và sự ấm áp cảm động cô mang đến.
"Ansel, kỳ thật trước đó em đã nói với Raymon rồi. Vì vậy ông liền giới thiệu em với một người bạn ở nước Z, phòng khám ông ấy còn có quan hệ hợp tác với công ty giải trí Phi Dương, cố vấn trị liệu tâm lý gì đó. Đến lúc ấy em có thể sẽ tới đó làm, hoặc tự mở một phòng khám tâm lý. Thế nên anh không cần lo lắng gì cả." Giản Ưu biết mình thật ra là một người rất không muốn rời xa gia đình, trong lòng cô, Cận An chính là người cô sẽ làm bạn cả đời, đó là lí do mà cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh.
"Ưu Ưu... Cám ơn em." Cận An kéo cô vào lòng, đặt môi hôn lên trán cô, mang theo sự quý trọng cùng yêu thương không gì sánh được.
Giản Ưu cũng ôm chặt anh, nụ cười dịu dàng cảm động lòng người. Có điều cô chưa nói cho anh biết kỳ thật còn một nguyên nhân khác, chính là cô lo lắng khi anh trở lại vòng giải trí, lỡ như có xảy ra chuyện gì kích động dẫn tới tâm trạng tiêu cực của anh, cô hy vọng mình sẽ ở bên cạnh giúp đỡ anh.
"Đã nói với Terry chưa? Nó có bằng lòng theo chúng ta về nước Z không?"
Giản Ưu trêu anh: "Nếu Terry biết bố nó đi mà không dẫn theo nó, kiểu gì cũng sẽ ầm ĩ mấy ngày cho coi." Terry còn thân thiết với anh hơn cả bố con ruột, làm sao có thể không muốn chứ? Tất nhiên không nỡ rời khỏi nơi này cũng sẽ có.
Anh cũng bật cười, "Ồ, vậy anh có nên cảm thấy vinh hạnh không nhỉ?" Hai người liền cùng cười.
Trên thực tế, so với lời Giản Ưu nói một chút cũng không kém, sau khi Terry biết liền ôm lấy đùi Cận An, nước mắt lã chã nói: "Bố không được bỏ con và Miêu Miêu lại, con muốn đi theo bố."
Cận An cảm động vô cùng, và cũng có cả bất đắc dĩ, cậu nhóc không để anh nói cho hết, anh còn có thể làm gì? Thế là ôm lấy Terry, dỗ cậu: "Bố không có bỏ lại hai người, hai mẹ con sẽ đi cùng với bố về nước." Song, trước khi đi, Cận An nghĩ, có một số việc anh phải hoàn thành xong trong trong hai tháng này mới được.
Cậu nhóc nghe xong liền nín khóc mà cười, ngượng ngùng vùi đầu vào cổ Cận An, "Vâng ạ, bố ơi, Terry rất yêu bố và Miêu Miêu, sẽ luôn ở bên nhau."
Cận An mắt nhìn mắt với Giản Ưu đang đứng bên cạnh cười, "Ừ, bố cũng yêu hai người." Cho nên, chuyện danh chính ngôn thuận rất quan trọng, anh không đợi kịp nữa.
Trở lại thành phố C một ngày, Cận An một mình đến cửa hàng điêu khắc tượng, ông chủ trông thấy anh liền cười đầy ý tứ, "Cuối cùng cũng tới nhận tác phẩm của cậu rồi à?"
Cận An cười cám ơn ông chủ, dù sao trong hai tháng qua, ông chủ luôn nghiêm túc kiên nhẫn dạy bảo anh, anh có thể nhanh chóng hoàn thành tác phẩm của mình cũng nhờ có sự trợ giúp của ông chủ, hoặc chính bản thân anh cũng có thiên phú, tác phẩm cũng không tệ lắm, đủ để mang ra cho người khác thấy được.
Trước khi Cận An đi, ông chủ đưa cho anh một bọc quà, ông ấy nói: "Tôi có thể đoán được cậu muốn làm gì, chúc cậu thành công, đây là quà cho hai người."
Cận An vui vẻ nhận lấy, lại nói cám ơn: "Ông chủ, cám ơn ông." Sau đó ôm theo hòm gỗ cao cỡ nửa người rời đi, bên ngoài có một chiếc xe anh đặc biệt đi mượn.
Ông chủ nhìn theo bóng anh, nụ cười không đổi, cảm thán: "Ansel, chúc cậu cầu hôn thành công."
Đúng vậy, chuyện mà Cận An muốn hoàn thành trước khi rời khỏi nước M chính là kết hôn với Giản Ưu, tuy thời gian quá ngắn, còn chưa tới một năm, nhưng anh có cảm giác mình muốn người phụ nữ ấy, mỗi khi nghĩ đến, trong đầu đều không cầm được sự vui sướng, muốn có được cô, danh chính ngôn thuận có được cô, và cả cậu nhóc đáng yêu kia.
Chính vào lúc đó, khi trong lòng anh đầy đau đớn, giày vò, đâu có ngờ sẽ gặp được cô và Terry ở nước M? Càng không nghĩ đến trong thời gian ngắn đã thoát khỏi thế giới u ám, thích người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng ấy, đồng thời còn muốn kết hôn sống suốt đời bên cô nữa?
Cận An đã nghĩ rất nhiều cách cầu hôn, nhưng cuối cùng, anh chỉ muốn đem toàn bộ tâm ý của mình bày ra trước mặt cô, thế nên không long trọng thuê nhà hàng, không có những bông hồng khắp trời, cũng không có lời chúc phức từ khách mời, chỉ có tấm lòng anh chuẩn bị cho cô.
Cận An sắp đặt thật tốt, lúc này đang tỉ mỉ nhắn nhủ Terry: "Nhớ bố đã nói gì chưa nào?"
Terry mặc âu phục, đầu tóc gọn gàng, giơ tay chào theo lễ nghi với Cận An, "Báo cáo bố, đã nhớ. Phải ở cửa chờ Miêu Miêu về, sau đó đưa Miêu Miêu đến phòng mở quà, thay quần áo cho Miêu Miêu xong thì đưa đến vườn hoa. Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, bố yên tâm!"
Cận An ngồi xổm xuống hôn Terry một cái, "Vậy mọi việc bố xin nhờ con nhé. Khoảng mười phút nữa là mẹ con về rồi."
Terry cười hì hì, "Con biết rồi mà bố." Cậu là trợ lý giúp bố cầu hôn, đừng tưởng trẻ con không biết gì, cậu đã xem rất nhiều tiết mục cầu hôn trên Wein. Có điều, hình như cậu quên không nói cho bố biết, ông cố Raymon và bà cố Sulla đều sẽ tới đó hey...
Hơn mười phút sau, Giản Ưu mở cửa, thấy Terry cười say mê đứng chờ, cô sửng sốt, "Terry, sao con lại đứng đây? Còn nữa, con mặc âu phục làm gì thế? Lát nữa Ansel sẽ dẫn chúng ta đi ăn cơm Tây à?" Nhà hàng cao cấp ư?
Raymon và Sulla đứng sau Giản Ưu nhìn nhau cười, có cậu nhóc gián điệp Terry này, họ đương nhiên đã sớm biết sắp xảy ra chuyện gì, họ chính là sang đây để xem đấy, nhưng, đồng thời cũng muốn đưa ra lời chúc phúc với đứa cháu gái duy nhất của mình.
Terry ho khụ khụ, khom lưng chìa tay ra: "Cô gái xinh đẹp này, tôi phụng theo lệnh của chủ nhân, đặc biệt đến đây dâng lên món quà."
Giản Ưu phì cười, chọc vào cái đầu bóng mượt của cậu, "Nói gì thế hả, Ansel đâu rồi?"
Một giây sau Terry trở lại ban đầu, nũng nịu kéo tay của Giản Ưu, "Miêu Miêu, mẹ đi theo con đi! Ông cố với bà cố, Terry có việc cần hoàn thành, lát nữa sẽ nói với hai người." Sau đó dùng hết sức kéo Giản Ưu lên phòng trên gác.
Raymon hòa Sulla cười híp mắt, tự đi vào nhà, họ lúc này chưa muốn tặng Ansel sự "kinh hỉ" đâu, giờ vẫn nên đi theo Ưu Ưu thôi!