Beta: mèomỡ
Sau khi A Bảo bước vào cao ốc liền đi thẳng tới cầu thang thoát hiểm, anh biết, nguồn điện dự phòng cho thang máy chắc chắn đã bị Lý Bách Dạng cắt đứt rồi.
Anh quả nhiên đoán không sai, trước khi anh tới đây, Lý Bách Dạng đã đi rồi, trước khi đi đương nhiên không quên hủy nguồn điện dự phòng.
Vừa bước vào cầu thang, cho dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, che kín miệng và mũi, nhưng A Bảo vẫn bị mùi tanh tưởi ập vào mặt làm cho giật mình. Mùi hôi gay mũi khiến anh phải ngừng thở.
Cùng với mùi hôi thối, A Bảo lên mấy bậc thang, trên những đoạn rẽ là tay chân con người rải rác khắp mặt đất.
Đều là phần cánh tay và bắp đùi, máu thị vẫn còn là màu đỏ dường như mới chết chưa lâu. Anh nhíu mày, đi tới định kiểm tra xem là do loài nào làm để cân nhắc xem trong này sẽ có nguy cơ tiềm ẩn gì, thì bỗng nhiên nghe thấy trên tầng cao vang lên tiếng cửa bị phá.
Anh nhúc nhích lỗ tai, có thể nghe thấy giọng đàn ông, hình như là mấy từ ‘Đàn bà, bên trong’. Trực giác khiến anh khẳng định, Liễu Sắt ở đó, lập tức chạy lên lầu.
Từ tầng một đến tầng mười bảy, A Bảo chạy điên cuồng, không muốn phí một giây. Khi anh xông vào tầng mười bảy, ánh sáng bỗng nhiên tối lại, lúc này…
“A Bảo!”
Trong hành lang tầng mười bảy vang lên tiếng hét!
Là Liễu Sắt! Là giọng của cô!
A Bảo hoảng sợ, anh không chút do dự, lập tức xông tới như một con gió…
Hai tay cô bị giữ chặt, giơ lên đỉnh đầu, hai chân cũng bị đè không thể nhúc nhích, thân thể nhỏ nhắn của cô bị đè dưới người một tên đàn ông, quần áo xốc xếch…
Mà đôi bàn tay tà ác kia còn đang không ngừng vuốt ve phần eo mềm mại nhỏ bé của cô…
Cảnh tượng trước mắt khiến trong lòng A Bảo như bốc lên một ngọn lửa..
A Bảo xông lên, hai tay túm đầu hắn ta, không chút do dự vặn sang phải. Tay đàn ông giây trước còn đang định cưỡng bức cô, một giây sau đã lập tức mềm oặt ngã vật ra đất, tắt thở.
Liễu Sắt cảm thấy trên người bỗng nhiên nhẹ đi, cô mở mắt ra, sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt, “A… Bảo?!”
Đúng là A Bảo, anh đến thật rồi!!
Anh gầy quá, hốc mắt hõm sâu, tóc mướt mồ hôi dán trên trán, quân phục trên người cũng nhắn nhúm, nổi bật nhất chính là cánh tay trái của anh, băng băng vải, đã bị máu nhuộm đỏ, máu sau khi khô đã biến màu đỏ sậm.
Hai người nhìn nhau ngơ ngẩn.
Ngay sau đó Liễu Sắt liền thấy mình đã nằm trong lồng ngực ấm áp quen thuộc.
A Bảo ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, tựa như đang ôm bảo bối vừa tìm lại được.
“Cuối cùng… Cũng tìm thấy em rồi!”
Anh buông cô ra, trán tựa vào trán cô, thức đêm lâu làm giọng anh khàn khàn. Trong không gian u ám này, đôi mắt anh lóe lên ánh sáng màu vàng nhạt.
Anh nhìn cô không chớp mắt, giống như sợ cô lại sẽ biến mất vậy.
Mắt Liễu sắt lập tức lại ướt.
Tại nơi này, có người vẫn luôn lo lắng cho cô, vẫn luôn không ngừng tìm kiếm cô.
Liễu Sắt có rất rất nhiều điều muốn nói với anh. Cô muốn nói cho anh, nhiều ngày nay cô sống thế nào; lúc nói cho anh khi cảm giác khô nóng ập đến, cô khó chịu biết bao; lúc một mình đối mặt với ba tên đàn ông cường tráng, cô sợ hãi đến nhường nào…
Nhưng những điều này, cô không nói ra được.
Khi nghe thấy A Bảo nói “Cuối cùng… Cũng tìm thấy em!”, khi nhìn thấy bộ dáng chật vật của anh, Liễu Sắt biết, những ngày này, anh còn bị dày vò hơn cả mình.
Những điều tủi thân, những điều phàn nàn kia, cô không nói nổi. Điều duy nhất cô có thể làm là ôm cổ anh, mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống…
A Bảo yêu thương nâng mặt cô lên, dịu dàng lau nước mắt cho cô. Ai ngờ càng lau lại càng nhiều.
Lần đầu tiên anh biết hóa ra nước mắt con gái lại nhiều như vậy, anh kinh ngạc tại sao trong cơ thể nhỏ bé của cô lại có thể chứa nhiều nước đến như vậy.
Anh nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô mà đau lòng không thôi: Cô nhát gan như vậy, nhất định là rất sợ hãi.
“Không khóc nữa nào.” Anh lại đưa tay lau nước mắt của cô, giọng nói rất dịu dàng, “Anh sẽ không để em một mình nữa, sẽ không để em phải gặp nguy hiểm nữa!”
“Em bây giờ hết sợ rồi, anh xem kìa.” Liễu Sắt chỉ lão tam nằm cách đó không xa, còn có lão nhị đang nằm rên hừ hừ dưới đất, “Đều là em làm đấy, em mạnh lên rồi phải không?” Giọng nói mang sự kiêu ngạo như đứa bé chờ khen.
Giọng điệu cô tỏ vẻ thoải mái, nhưng lúc liếc tới chỗ lão tam thì ánh mắt cô tối lại. Cô… Đã giết người!
Tâm tình của cô dần dần suy sút.
“Hai tên đàn ông to lớn này đều bị em đánh bại hả?”
“…”
A Bảo không hiểu vì sao Liễu Sắt bỗng im lặng, thấy ánh mắt cô hơi né tránh, dường như không dám nhìn tên đàn ông đã tắt thở nằm phía xa kia, anh lập tức hiểu ra, “Nếu không phải là hắn ta mạo phạm em, em sẽ không giết hắn. Nơi này không phải xã hội văn minh của em, ở tận thế, em phải nhớ kỹ, khi gặp nguy hiểm em nhất định phải làm giống vừa rồi, không được mềm lòng, nếu không, nằm ở đó có thể là em.”
“Em hiểu!” Liễu Sắt khẽ trả lời.
Cô hiểu, nhưng biết là một chuyện, làm là một chuyện khác. Dù nói thế nào thì đây cũng là một mạng người.
Cô lại nhìn người đàn ông kia, nói thầm trong lòng: “Nếu có kiếp sau, mong ông không sống ở tận thế.”
Vừa rồi tình hình khẩn cấp, A Bảo tới vội vã, vốn không có để ý hai người nằm ở bên kia, bây giờ mới cẩn thận quan sát hai người đàn ông to lớn kia, anh rất tò mò, Liễu Sắt tay không hạ gụ bọn họ như thế nào?
Hai người đều nằm trên mặt đất, trên người lành lặn không vết thương. Đợi sau khi anh trông thấy chỗ đó ướt sũng của lão tam, A Bảo lập tức hiểu ra, vẻ mặt anh hơi phức tạp nhìn Liễu Sắt, đột nhiên cảm thấy nơi đó của mình cũng bắt đầu hơi đau!!!
Liễu Sắt sau khi nghĩ thông, xem như trút được gánh nặng trong lòng, nhẹ nhàng thở ra, quay đầu trông thấy nét mặt A Bảo hơi kì lạ liền hỏi, “Sao vậy?”
“Không có gì!”
Cô lại nhìn cánh tay bị thương của anh, đưa tay muốn chạm vào, nhưng lại sợ đụng phải vết thương, “Sao lại bị thế này? Đau không?”
“Không sao nữa rồi. Chúng ta đi nhanh thôi, trong này sợ không an toàn.”
Liễu Sắt cũng nhớ vừa rồi cô nhìn thấy trong cầu thang có chân tay cụt, gật đầu, vịn tay A Bảo đứng dậy.
“Có bị thương chỗ nào không? Có đi được không? Anh cõng em nhé?” A Bảo thấy động tác của cô rất chậm, lo lắng hỏi.
Liễu Sắt cố sức xua tay, lúc đứng dậy động đến phần lưng, đau đến mức cô không nói thành.
Cô đứng yên không dám động đậy, chờ cơn đau qua đi, mới thử từ từ cử động eo.
May mắn, không bị thương đến xương.
Cô thử cử động một chút, cảm thấy đỡ hơn nhiều, cũng không đau như vừa rồi nữa, “Ổn rồi, chúng ta đi thôi!”
Cô không muốn A Bảo cõng mình, cô sợ vết thương của anh lại chảy máu.
“A…!”
Liễu Sắt đột nhiên bị A Bảo dùng một tay bế lên, làm cô như đứa trẻ, ngồi trên cánh tay rắn chắc không bị thương của anh.
“Thế này nhanh hơn!”
Thật ra A Bảo trông thấy lưng cô hơi cong, không thẳng lên được, còn cố đi. Anh không nỡ.
Liễu Sắt cũng không cố chấp, cô thích cảm giác được cưng chìu như thế này, cô ôm cổ A Bảo, mặt dụi vào cổ anh.
Mái tóc mềm mại của cô cọ vào khiến A Bảo rất ngứa, anh vỗ mông cô hai cái, “Đừng nhúc nhích, cử động nữa là vứt em xuống đấy!”
“Anh vứt được sao?” Liễu Sắt ngắm góc nghiêng của anh, không kìm chế được hôn nhẹ hai cái lên má anh, tay thì vân vê lỗ tai trên đỉnh đầu anh.
Cái tai mềm, nhọn nhọn lành lạnh, sờ rất dễ chịu.
A Bảo lắc lắc lỗ tai, muốn thoát khỏi ‘ma trảo’ của cô, bó tay nhìn cô, “Anh vứt thật đấy!”
“Được thôi!” Liễu Sắt quyết định tha cho anh, bất mãn quay đầu đi, ai ngờ trong khoảnh khắc đó, cô giống như là nhìn thấy vật kinh khủng gì, nét mặt thay đổi, “A Bảo cẩn thận!” Cô vừa dứt lời, theo phản xạ ôm anh, muốn dùng thân thể của mình cản nguy hiểm cho anh.
Trong chớp mắt Liễu Sắt lên tiếng, A Bảo cũng nhìn thấy một bóng đen, tốc độ như mũi tên lao vào bọn họ…
Tốc độ bóng đen rất nhanh, nhưng động tác A Bảo còn nhanh hơn!
Anh lập tức rút súng bắn…
“Pằng!”
Theo tiếng súng vang, là tiếng rơi xuống của bóng đen.
“Cái đó là… Cái gì?” Liễu Sắt sợ hãi nhìn vật kia nằm cách đó không xa.
Nó có hình dạng của loài chim, mỏ rất dài, sắc nhọn, lông vũ trắng đen xen kẽ, kích cỡ tương đương kích cỡ một đứa bé năm sáu tuổi.
“Không biết.” A Bảo cũng chưa từng gặp loài có hình dáng loài chim này, có lẽ lại là biến dị nào đó, “Chúng ta đi mau.”
Lúc A Bảo đi vào cao ốc là ba giờ chiều, ở trong tầng mười bảy khoảng hai tiếng. Bây giờ, bên ngoài cũng đã chạng vạng tối, là lúc chim mệt về tổ.
Anh ôm Liễu Sắt đi đến cửa lớn thông với cầu thang, kéo cửa ra, làm chim giật mình bay toán loạn.
Cầu thang mới vừa rồi còn vô cùng trống trải, không biết từ bao giờ đã chật ních loại chim lông đen trắng giống hệt con mà A Bảo vừa bắn chết kia.
Bầu trời bên ngoài chỉ còn lại một tia sáng, trong ánh sáng le lói hiu hắt này, bầy chim bay loạn trong không gian chật hẹp, giống như ác ma thoát ra từ Địa Ngục, muốn kéo người ta vào vực sâu không đáy…
A Bảo lập tức đóng cửa lại, bầy chim đụng vào vách cửa, bọn chúng vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng mỏ mổ rầm rầm lên cửa, mới còn tưởng bên ngoài đang mưa to gió lớn.
A Bảo mang Liễu Sắt chạy sang hướng khác.
“Rầm…”
Cửa cầu thang sau khi bị ba người đàn ông phá, lại bị mỏ chim mổ như vậy, rốt cục không chịu nổi.
Tiếng chim vỗ cánh phành phạch vang lên sau lưng bọn họ. A Bảo vừa chạy vừa xoay người lại nã đạn, may là hành lang này không quá rộng, những con chim đó bay bên trong vô cùng khó khăn, lại thêm A Bảo bắn đạn như mưa, bọn chúng thấy không chiếm được lợi lộc gì, dần dần từ bỏ, bay trở về, nơi đó còn có ba tên đàn ông to lớn đang chờ bọn chúng đánh chén!
A Bảo mang Liễu Sắt chạy thoát khỏi đàn chim, nhưng vẫn không dám ngừng. Cuối cùng cũng đuổi kịp đội thứ sáu đã xuất phát tiến về thành phố C.