Lúc Trình Tư Miên đi ra liền thấy bộ dạng chống nạnh đầy hung dữ của Trình Tần, mặt cô hiện lên vẻ mê mang, cô đã làm gì sai? Tiếp đến cô nhìn thấy bức thư tình trên tay Tra Dịch Quang, trong lòng cô lộp bộp một cái, xông lên cướp lại.
“Ai bảo anh xem đồ của tôi, mau trả lại đây!” Trình Tư Miên chạy lên giật lại, “Có biết cái gì là riêng tư không hả!”
Mặt Tra Dịch Quang vẫn không hề hấn gì, chỉ chỉ Trình Tần nói, “Tiểu Miên Miên, cô nhìn đi cô đã chọc giận chú cô rồi kìa, cô đang trong thời khắc quan trọng của cấp ba sao lại nói chuyện yêu đương thế này.”
Trình Tư Miên trừng mắt với anh ta một cái, “Ai nói tôi yêu đương, nói nhảm.”
Trình Tần, “Vậy thì cái thư này là thế nào, cháu viết cho ai hả?”
Trình Tư Miên tức giận với hai người dám lục lung tung đồ của cô, giọng nói không hề tốt lành, “Không phải cháu, là của người khác.”
Văn Tử thiệt là, viết thư tình cũng không ký tên của mình!
“Người khác viết thư tình cho con trai sao lại có trong cặp của cô hả.” Tra Dịch Quang chậc chậc hai tiếng, “Lời này nói thế nào cũng không tin nổi.”
“Tra Dịch Quang có phải anh lục lọi không!” Trình Tư Miên giận dữ, “Chuyện lần trước của chị Diệp tôi còn chưa tính toán với anh đâu, anh đúng là một tên đàn ông siêu cấp cặn bã!”
Nhắc đến Diệp Hiểu Hiểu, Tra Dịch Quang nhất thời héo úa, mấy ngày nay vì lấy lòng Diệp Hiểu Hiểu mà anh ta đã cố gắng hết sức, nhưng mà không có hiệu quả gì, chuyện này làm Tra Dịch Quang cảm thấy mình thật thất bại, bảo bối dễ bị bắt nạt đã biến đâu mất rồi…
Trình Tư Miên nhìn thấy anh ta đổi sắc mặt liền đắc ý nói, “Lần sau nếu để tôi phát hiện anh lục tung cặp sách của tôi, tôi sẽ chặt anh ra từng khúc.”
Nói xong cô cầm cặp sách muốn đi lên lầu.
Trình Tần kéo cô lại, “Chờ chút, cháu nói rõ ràng cho chú.”
“Chú, thư tình này không liên quan đến cháu.” Trình Tư Miên lầm bầm, “Cháu giống người không theo kịp thời đại vậy à, còn viết thư tình…”
Trình Tư Miên mặc kệ hai người đàn ông trong phòng khách, cô bỏ đi về phòng. Đúng lúc này Tô Hiển Ngôn vừa vặn về nhà.
“Các cậu đang làm gì vậy?” Tô Hiển Ngôn thấy biểu cảm của hai người trong phòng khách rất kỳ quái nên dò hỏi.
Tra Dịch Quang: “Chúng tôi mới vừa dạy dỗ Tiểu Miên Miên.”
“Dạy dỗ?” Tô Hiển Ngôn cười cười, anh cũng không biết hai người bọn họ dạy dỗ chuyện gì.
“Con nít không lo học hành, còn học người ta đòi yêu đương, viết cả thư tình nữa chứ, cậu nói xem có nên dạy dỗ lại không?”
Nụ cười Tô Hiển Ngôn cứng lại, con ngươi anh khẽ trầm xuống, “Cậu nói gì?”
Tra Dịch Quang nhún nhún vai, “Vừa rồi tôi mới thấy thư tình trong cặp Tiểu Miên Miên, chận chậc, viết rất cảm động nha, mặc dù chúng ta đều là người lớn, rất hiểu cái thời kỳ trưởng thành bắt đầu yêu đương cuồng nhiệt, nhưng Tiểu Miên Miên của chúng ta vẫn nên chăm chỉ đọc sách. Trình Tần, cậu nói có đúng không…”
Trình Tần lườm anh ta một cái, “Con nhóc này dám nổi loạn thử xem.”
“Ôi, có người chú như cậu, cô nhóc chắc chắn không dám làm bậy đâu.”
“Hừ, Tô Gia Nam đúng không, là gì chứ!”
“Đúng vậy, là gì chứ!” Tra Dịch Quang cười hì hì nói theo.
Trình Tần và Tra Dịch Quang vừa nói chuyện, không ai chú ý đến sắc mặt thay đổi của Tô Hiển Ngôn.
Tô Gia Nam…
Tô Hiển Ngôn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặc của Trình Tư Miên.
Thư tình, yêu? À, Trình Tư Miên, em thật có tiền đồ.
Ngày hôm sau.
Trình Tư Miên vẫn đi học như bình thường, Phó Tử Văn biết hôm qua cô không đưa thư giúp mình được, nên quấn lấy cô bảo buổi chiều tan học cô đưa giúp mình lần nữa, Trình Tư Miên không cưỡng lại được cô ấy, không thể làm gì khác hơn là gọi Tô Gia Nam ở lại sau khi tan lớp.
Tô Gia Nam vừa mới bước lên xe liền nghe được Trình Tư Miên gọi mình lại, nên cậu xuống xe đi về phía cô, “Tư Miên, có chuyện gì sao?”
Trình Tư Miên ho khan một tiếng, “Cái này, có..”
“Hả?”
Trình Tư Miên vô cùng bất đắc dĩ nhét thư tình vào tay cậu, “Cầm.”
Tô Gia Nam nghi ngờ, “Đây là cái gì?”
Trình Tư Miên, “Văn Tử đưa cho cậu.”
A?”
“Cậu về nhà nhất định phải đọc, biết chưa.”
Tô Gia Nam ngẩn người, vừa định nói cái gì đột nhiên thấy con ngươi Trình Tư Miên như phát sáng lên, cô nhìn ra phía sau cậu, nụ cười vui vẻ trên mặt không giấu được ai.
“Tô Hiển Ngôn!” Trình Tư Miên hưng phấn vẫy vẫy tay về phía anh.
Tô Gia Nam hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Cậu nhìn thấy Tô Hiển Ngôn đang đi về phía họ, nhưng mà sắc mặt đó, dường như còn thâm trầm hơn so với bình thường.
“Anh, anh cũng ở đây ạ.” Tô Gia Nam mím môi, lên tiếng chào.
Tô Hiển Ngôn đi đến bên cạnh họ thì ngừng lại, gật nhẹ đầu.
Trình Tư Miên ngẩng đầu, “Anh tới đón tôi hả?”
Ánh mắt Tô Hiển Ngôn lạnh đến dọa người, Trình Tư Miên chớp chớp mắt nhìn, “À? Không phải tới đón tôi à.”
Tô Hiển Ngôn vẫn không trả lời cô, anh nhìn hai người một lượt, ánh mắt đột nhiên chạm đến phong thư màu hồng trong tay Tô Gia Nam.
Tôi nhìn thấy thư tình trong cặp của Tiểu Miên Miên, chậc chậc, viết thư rất cảm động nha. Lời nói của Tra Dịch Quang lại xuất hiện bên tai, bởi vì một câu nói này mà tối hôm qua anh không hề ngủ ngon.
“Đi với tôi.”
Tô Hiển Ngôn đột nhiên kéo lấy cổ tay Trình Tư Miên, xoay người đi thẳng về phía trước. Trình Tư Miên bất ngờ không kịp đề phòng, “Này này, sao vậy?”
Tô Gia Nam cũng kinh ngạc, “Anh, Tư Miên?”
Trình Tư Miên bước nhanh theo Tô Hiển Ngôn nhưng vẫn không quên quay đầu nhắc, “Tô Gia Nam, nhớ đọc thật kỹ đó.”
Cổ tay bị anh nắm chặt, Trình Tư Miên bị đau, “Đau.”
Tô Hiển Ngôn vẫn không buông tay, mặt anh thâm trầm mở cửa xe ra, “Ngồi vào.”
Trình Tư Miên cắn cắn môi, hôm nay sao anh lại hung dữ như vậy!
Tô Hiển Ngôn lái xe đi một đường không nói gì.
Trong lòng Trình Tư Miên bắt dầu hoang mang, bởi vì Tô Hiển Ngôn chưa tùng có sắc mặt này với cô, cô không biết mình đã làm sai chuyện gì.
“Tô, Tô Hiển Ngôn?” Cô duỗi tay ra thận trọng giật giật tay áo anh, “Anh đang tức giận sao?”
Không ai trả lời.
“Cô chủ nhiệm đã nói gì với anh? Cô ấy nói tôi đi học mắng người khác à? Hay là chuyện tôi cãi lại với thầy dạy hóa? À…Hay không phải mấy cái đó? Không lẽ bài nghe viết môn tiếng Anh sai một nửa sao?”
Tô Hiển Ngôn: “…”
Trình Tư Miên bĩu môi, “Gần đây tôi chỉ có mấy chuyện đó coi như không tốt lắm thôi, ngoại trừ cái đó, còn lại tôi rất ngoan ngoãn, thật đó.”
Tô Hiển Ngôn nhéo mi tâm một cái, trong lòng vô cùng phiền não.
Trình Tư Miên thấy anh không trả lời, liền thức thời không nói nữa, cô yên lặng quay đầu nhìn cảnh đường phố vụt qua ngoài cửa sổ, trong lòng thấp thỏm không thôi. Hình như thật sự chọc giận anh rồi.
Về đến nhà, Tô Hiển Ngôn đậu xe lại, đi thẳng một mạch vào biệt thự. Trình Tư Miên bất an trong lòng, yên lặng theo sau anh vào nhà.
Tra Dịch Quang và Trình Tần vẫn chưa về, trong nhà rất yên tĩnh.
Trình Tư Miên suy nghĩ một chút rồi kéo lấy vạt áo anh, “Anh đừng buồn bực, tôi làm sai chuyện gì tôi nhận sai được chưa…A!”
Người trước mặt đột nhiên xoay lại, cô không đề phòng trực tiếp đụng vào ngực anh.
“Trình Tư Miên, em đã đồng ý với tôi cái gì.” Anh rũ mắt, vẻ mặt chìm trong bóng tối.
Trình Tư Miên vội vàng muốn lui ra một bước nhưng phía sau là cánh cửa, không thể lui được nữa, chỉ có thể bị kẹp giữa anh và cánh cửa, cô xoa trán một cái, nghi hoặc nói: “Cái gì…”
“Em đã đồng ý phải nghe lời tôi.” Tô Hiển Ngôn tiến lên một bước, hai người dường như muốn dán sát vào nhau, anh cúi đầu, giọng nói rất thấp, “Bây giờ bắt đầu không muốn nghe lời nữa, hửm?”
Ánh đèn chỗ huyền quang hắt vào sau lưng anh, khiến Trình Tư Miên đang ngẩng đầu có chút chói mắt, “Anh có ý gì, tôi không hiểu…”
“Mới qua bao lâu.” Giọng nói Tô Hiển Ngôn mang theo sự ẩn nhẫn, “Em thích người khác.”
Trình Tư Miên ngẩn ra, “Tôi thích người khác khi nào?”
Anh híp mắt lại, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng đến cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng cô nghe thấy anh thở dài một hơi, lạnh nhạt nói, “”Được rồi, em về phòng đi.”
Anh xoay người muốn đi lên lầu. Cô kéo mạnh tay anh lại, tim đập nhanh như trống đánh, “Anh nói rõ đi, cái gì mà tôi thích người khác?”
Tô Hiển Ngôn xoay người lại, không biết có phải do ảo giác của mình hay không mà Trình Tư Miên cảm thấy ánh mắt của anh rất lạnh. Nhưng anh chỉ vỗ đầu cô một cái giống như ngày thường, cười nhạt nói, “Lên đại học trước rồi yêu đương.”
Tô Hiển Ngôn nhìn cô gái trước mắt mình có hơi không biết phải làm sao, nghe được cô thích người khác, trong lòng anh liền như lửa đốt vô cùng khó chịu, thấy lá thư trên tay Tô Gia Nam, anh không khống chế được bản thân mình..Anh quá nóng giận, không nên kiên quyết kéo cô về nhà, cũng không nên chất vấn cô một cách lạ lùng như vậy.
Lo lắng thì được gì, trong lòng cô nhóc này có thể giữ vững được bao lâu, cô nên thích, chính là người cùng lứa tuổi.
“Nếu như hôm nay Gia Nam đã biết tâm ý của em, cũng thích em thì hai đứa không nên tiến đến với nhau. Chờ sau khi học hết cấp ba rồi hãy nói đến chuyện yêu đương, biết chưa.” Nói xong, Tô Hiển Ngôn hơi cau mày, đúng là nói lời này ra trong lòng không dễ chịu chút nào.
Trình Tư Miên ngẩn người, cô nhìn Tô Hiển Ngôn xoay người đi lên phòng, nhìn anh đi lên lầu, nhìn anh vào phòng đóng cửa lại. Một lát sau tim Trình Tư Miên đập liên hồi, nhanh chóng chạy lên lầu.
Cô cũng không thèm gõ cửa mà trực tiếp mở cửa xông vào.
Tô Hiển Ngôn có chút kinh ngạc nhìn cô mở cửa.
Trình Tư Miên vô cùng oan ức, không hề do dự ôm lấy eo anh, “Tôi chỉ thích một người nhưng người đó tuyệt đối không phải là Tô Gia Nam!”
Tô Hiển Ngôn lập tức không phản ứng kịp, cô ôm anh rất chặt, anh theo bản năng muốn đẩy cô ra.
Trình Tư Miên ý thức được tay của anh đã đặt trên vai mình, cô ôm anh chặt hơn nữa, cô cái gì cũng có thể nhịn được nhưng không thể nào nhịn được khi Tô Hiển Ngôn nói cô thích người khác.
Cô thích anh nhiều như vậy, sao có thể thích người khác được.
“Trình Tư Miên..”
“Tô Hiển Ngôn, tại sao anh lại cảm thấy em thích người khác.” Trình Tư Miên ngẩng đầu lên, trên mặt là oan ức và cố chấp, “Từ đầu đến cuối em chỉ thích một người, người đó vẫn luôn là anh.”
Bàn tay Tô Hiển Ngôn đặt trên vai cô cứng lại.
Mặt Trình Tư Miên âm trầm, “Em còn chưa nói sao anh có thể tùy tiện ghép đôi em với người khác? Nghĩ hay lắm. Đã đến lúc này rồi em cũng không lừa anh nữa, em rất thích anh, thích hơn bất cứ ai khác, nếu anh muốn nói với chú em em cũng không sợ, nếu như anh muốn đuổi em ra khỏi nhà..Em nhất quyết sẽ không đi!”
“Em…”
“Sao hả!” Trình Tư Miên kiên cường trừng mắt với anh, chỉ có mình cô biết, sau khi nói hết những lời này, cô thật sự kinh hồn bạt vía.
Mà Tô Hiển Ngôn..Cho tới bây giờ anh chưa từng có loại cảm giác này, mất đi rồi tìm lại được, sự khó chịu trong nháy mắt tan biến đi hết, sau đó sự vui sướng ùn ùn kéo tới.
“Vậy thư tình là sao?” Hồi lâu sau anh hỏi.
“Thư tình?” Trình Tư Miên rốt cuộc biết được ngọn nguồn của tai họa, “Có phải Tra Dịch Quang nói với anh em viết thư tình cho người khác không?”
Tô Hiển Ngôn không phủ nhận.
Trình Tư Miên vội giải thích, “Đó là của Văn Tử, chính là bạn ngồi cùng bàn với em, tên là Phó Tử Văn, cậu ấy thích Tô Gia Nam, nhờ em đưa thư tình hộ.”
Thì ra là như vậy.
Tô Hiển Ngôn chợt cảm thấy vô cùng lúng túng, sao anh lại có thể hoảng hốt đến trình độ này.
Trình Tư Miên nhìn sắc mặt anh mấy lần, cô mím môi, đột nhiên hỏi nhỏ, “Hôm nay anh không vui cũng là vì cái này sao?”
“Tôi…”
“Anh nói cho em biết có phải hay không.” Trình Tư Miên có hơi không xác định, còn có chút mong đợi, “Bởi vì em thích người khác nên anh mới tức giận?”
Yên tĩnh, tất cả chỉ là một sự yên tĩnh.
Trình Tư Miên cảm thấy tim mình muốn rơi ra ngoài, sau khi bình tĩnh lại, Trình Tư Miên mới nhận ra được một loạt hành động của Tô Hiển Ngôn hôm nay rất bất thường, cô đoán đúng chứ?
Tô Hiển Ngôn khẽ đẩy cô ra, có chú lúng túng ho khan một cái, “…Không còn sớm nữa, chú của em cũng sắp về rồi.”
“Tô Hiển Ngôn, anh thích em đúng chứ!” Nụ cười trên môi Trình Tư Miên càng ngày càng lớn. Mà điều làm cho cô muốn cất tiếng cười to chính là khi cô hỏi xong câu này, anh không hề phản bác! Anh, không, hề, phản, bác!