Thẩm Diễm cũng không dám nhìn thẳng mắt của anh, cúi đầu hốt hoảng che giấu sự khẩn trương trong lòng.
Cố Thừa Minh thanh âm hơi khàn, ánh mắt trong bóng đêm lộ rõ sự trong trẻo: "Thẩm Diễm, tôi hỏi em một lần cuối cùng, tại sao năm đó lại nhất quyết ly hôn?"
Thẩm Diễm bỗng nhiên đỏ mắt, vì cái gì? Tôi cũng muốn nói cho anh vì cái gì? Thế nhưng nói ra thì có lợi ích gì? Ngay từ đầu mối hôn nhân đó là sai lầm, thân phận chênh lệch, địa vị xã hội khác nhau đã định sẵn hai người sẽ không có kết quả viên mãn.
Thẩm Diễm cúi đầu không nói.
Cố Thừa Minh kiên nhẫn chờ đợi, biểu lộ bình tĩnh, thậm chí còn có chút ấm áp hơn so với thường ngày.
Thẩm Diễm nói : "Tôi. . ."
Cố Thừa Minh không muốn thừa nhận trái tim anh trong một tích tắc dường như dâng lên tới cổ họng khiến anh như mắc nghẹn. Nhưng, một giây sau, anh liền nghe được nữ nhân dùng thanh âm bình tĩnh nói:
Cố Thừa Minh vốn định vươn tay ôm cô vào lòng, nhưng khi nghe những lời kia, trái tim không giấu được nỗi thất vọng, bàn tay vươn ra liền dừng tại giữa không trung, sau đó hờ hững thu hồi lại.
Thẩm Diễm trừng lớn ánh mắt để ngăn nước mắt trào ra, sững sờ nhìn xem hai tay anh chậm rãi thả lại bên người, cả người anh lần nữa tỏa ra sự lạnh lùng vốn dĩ.
Cố Thừa Minh hai tay rũ xuống bên người, song quyền nắm chặt.
Thẩm Diễm khẽ nhắm mắt, nước mắt cô rớt xuống, chìm vào bóng đêm yên lặng.
Cố Thừa Minh nói: "Em hiểu tại sao tôi cố chấp hỏi em vấn đề này không?"
Thẩm Diễm giật mình, đáy lòng nhanh chóng hiện lên một tia sáng, nhưng rất nhanh lại phủ định. Sáu năm trước không yêu cô, lẽ nào sáu năm sau gặp lại anh liền yêu cô?
Thế nhưng Thẩm Diễm vẫn muốn ôm một chút hy vọng, dù đối phương đang có lòng đùa giỡn cô, trả thù cô, làm cô một lần nữa ôm hy vọng hão huyền thì cô vẫn muốn tin.
Thẩm Diễm giãy dụa, chần chờ gật đầu.
Cố Thừa Minh cười nhạt, "Vậy xem ra em cũng biết."
Thẩm Diễm ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự thất vọng trong mắt người đàn ông cô yêu.
Thẩm Diễm thầm nghĩ, vì sao anh lại thất vọng? Anh thật sự yêu cô sao?
Thẩm Diễm cười khổ lắc đầu, Cố Thừa Minh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: "Thẩm Diễm, trước đây, trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi của chúng ta, tôi quả thật cũng không hoàn thành tốt vai trò người chồng. Tôi thẳng thắn nhận lỗi với em."
Thẩm Diễm không dám tin nhìn anh.
Cố Thừa Minh nói tiếp : "Tôi lúc đó đã coi nhẹ rất nhiều thứ, vô tình tạo cho em cảm giác không an toàn, để cuối cùng tình yêu của em cũng hoàn toàn cạn kiệt. Cho nên, tôi muốn cho cả hai một cơ hội, muốn nghe được đáp án từ chính miệng em."
Cố Thừa Minh bình tĩnh nói tiếp: "Tôi cũng không muốn chúng ta phải tự trách về đoạn hôn nhân sáu năm trước. Lần này tình cờ gặp lại, có thể từ nay về sau cũng không còn cơ hội trò chuyện. Tôi muốn em nghỉ việc chỉ vì hoàn cảnh sống nơi này quá phức tạp, một người phụ nữ như em đi sớm về khuya quả thật không an toàn. Có thể em không nghĩ tới bản thân mình, nhưng còn con em thì sao?"
"Cho nên đây chỉ là chút ý kiến của tôi, tất nhiên, quyết định cuối cùng vẫn là ở em. Hẹn gặp lại."
Cố Thừa Minh chậm rãi nói, từng lời của anh như dội vào trái tim Thẩm Diễm. Đến lúc hồi thần, anh đã ngồi vào trong xe. Thẩm Diễm giật mình, không có suy nghĩ gì, liền nhấc chân đuổi theo.
Phương Tuấn nhấn ga động tác rất chậm, dường như đang chờ Cố Thừa Minh quay đầu.
Cố Thừa Minh không hề quay đầu nhìn lại, lạnh lùng ra lệnh cho Phương Tuấn: "Lái xe"
Phương Tuấn không dám nói thêm, nhấn mạnh chân ga, xe vọt thẳng ra khỏi cổng tiểu khu. Thẩm Diễm nhanh chân chạy theo.
Phương Tuấn xem trong kính thấy Thẩm Diễm đang đuổi theo, trong lòng vui mừng, vội nói : "Cố tổng, Thẩm tiểu thư... "
"Phương Tuấn!" Cố Thừa Minh lạnh giọng "Làm tốt chuyện của cậu đi"
Phương Tuấn không đành lòng nhìn một chút sau xe, nói : "Vâng."
Sau đó, xe tăng tốc, Thẩm Diễm đuổi theo mười mấy mét liền không nhìn thấy bóng anh nữ. Cô mờ mịt đứng tại ngã tư đường nhìn bóng đêm mờ mịt trước mắt.
Anh nói, cho cả hai một cơ hội
Anh nói, anh đã từng coi nhẹ rất nhiều thứ
Anh nói, anh đã vì đoạn hôn nhân kia mà tự trách bản thân
Anh nói, từ nay về sau hai người đã không còn quan hệ, không còn gặp lại
Đây rõ ràng là kết quả cô muốn, thế nhưng không hiểu sao cô lại thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Thẩm Diễm chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy bờ vai của mình, nhịn không được khóc lên.
Người xa lạ, về sau chúng ta liền là người xa lạ.
Thẩm Diễm nắm thật chặt ngực áo, phát hiện Cố Thừa Minh không lấy lại áo khoác, cô càng cảm thấy khổ sở cực hạn.
Cô một thân một mình mang theo Bánh Đậu rời đi. Trước đây có ba mẹ và chị hai, hiện tại chỉ còn mình cô và thằng bé. Từ sau khi mọi người trong gia đình rời đi, cô phát hiện nỗi nhớ cô dành cho Cố Thừa Minh càng thêm sâu sắc, đến mức chỉ vừa gặp lại sau nhiều năm xa cách, cô liền mang tâm tư đặt hết lên người anh.
Thẩm Diễm nghẹn ngào, có chút thở không ra hơi, điện thoại trong túi liên tục reo nhưng cô không muốn nghe máy. Cô muốn được yên lặng một mình.
Thẩm Diễm ngồi xổm ở trên đường khóc nửa giờ, sau đó lên nhà bà Lưu đón con trai.
Bà Lưu khi nhìn thấy Thẩm Diêm thì giật mình. Đôi mắt cô vốn không nhỏ nhưng nay mắt lại sưng như quả hạnh, có thể thấy được cô đã khóc rất lâu. Bà sợ Thẩm Diễm gặp chuyện, liền an ủi cô: "Con gái, có chuyện gì thế, đừng sợ, có thể nói cho bà nghe không?"
Thẩm Diễm lắc đầu nước mắt lại rơi xuống, vội vàng lắc đầ: "Không có gặp chuyện gì đâu bà"
Bà Lưu thở dài, đành nhỏ nhẹ khuyên: "Dù có chuyện gì xảy ra con cũng phải nghĩ tới Bánh Đậu, thằng nhỏ chỉ có con là người thân. Con phải kiên cường lên nhé."
Thẩm Diễm ngừng rơi nước mắt, gật đầu.