• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn nhanh chóng cầm máu rồi đứng dậy. Vừa nãy quá hoảng loạn khiến hắn quên mất việc đánh trả. Tự đưa tay vỗ đầu một cái, hắn cảm thấy bản thân hắn có lẽ bị ngu rồi.

Đám dây đằng bị chặt liền rụt lại, vặn vẹo trên mặt đất. Từ vết bị chặt rỉ ra chất lỏng màu xanh lục sền sệt. Từ khắp nơi, những dây đằng khác bắt đầu rục rịch chuyển động, bò tới chỗ bọn người Vân Thiên Khải.

Đám người Vân Thiên Khải nhanh chóng chạy đi. Từ bên trên hạ xuống đây đằng kéo một tên hộ vệ lên cao. Những nơi bám qua, tua rua ghim chặt vào cơ thể.

A Tam vung kiếm, một đạo kiếm quang chém đứt dây đằng, tên bị treo lên liền rơi bụp xuống đất. Tứ phía đều là dây đằng, bọn họ không thể không dừng lại.

Tên bị quấn lấy được những người còn lại gỡ dây đằng ra cho. Gỡ ra tới đâu, tua rua cắm vào thịt bật ra tới đấy. Sau khi gỡ ra, trên thân hắn đã nhiễm đầy máu. Một vết dài từ vai, vòng quanh hai vòng xuống tay và bụng. Hắn được người khác đỡ lấy, vội vàng xông ra khỏi vòng vây.

Tiếng "phập phập" vang lên, dây đằng bò lại gần đều bị chém đứt. Nhưng chúng cũng không giảm bớt đi, ngược lại chúng mau chóng mọc ra những nhánh nhỏ không ngừng lao tới.

Vân Thiên Khải vận chuyển linh lực hệ hoả, tạo ra những đám lửa quét về phía dây đằng. Trong phút chốc dây đằng liền bị cháy. Nó điên cuồng rụt lại rồi dụi trên mặt đất. Hắn nhíu mày, hoá ra đám dây đằng này sợ lửa.

Một số tên có hoả linh căn trong đám người cũng bắt đầu dùng hoả linh lực đánh ra lửa. Bọn họ vừa chạy vừa dọn đường, đánh ra những quả cầu lửa vào đám dây đằng.

Phía sau, đám dây đằng không ngừng đuổi theo. Chợt những sợi dây đằng cuốn lấy nhau thành một sợi khổng lồ đập mạnh tới. Một tên hộ vệ trong số đó vội dùng quả cầu lửa đánh vào sợi đằng khổng lồ.

Lửa sau khi đập vào dây đằng phát ra tiếng "tách tách", vỏ ngoài bị ảnh hưởng hơi cháy xém một chút. Trước sự ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi của tên hộ vệ, sợi đằng quật tới. Tên kia bị đập vào bên sườn, tiếp "bụp" trong đêm vang lên rõ ràng. Hắn bị đánh bay qua phải, đập vào cây cổ thụ rồi rớt xuống đất hộc máu.

Vân Thiên Khải cầm kiếm chém vào sợi đằng khổng lồ đang ngoe nguẩy kia. Kiếm khí đem theo nguồn linh lực khổng lồ quét qua. Sợi đằng khổng lồ bị chặt đứt, những dây đằng bị chặt đứt rơi xuống, đếm qua có khoảng chục dây.

Chất lỏng màu xanh lục sền sệt liên tục phun ra từ cụm dây đằng. Sau đó chúng tách ra, mỗi sợi dây đằng đều thối lui lại theo những hướng khác nhau.

Từ trên không trung lúc này thò xuống những xúc tu đâm thẳng xuống, ý đồ xiên chết đám người. Vân Thiên Khải và đám hộ vệ phản ứng nhanh, lách người lùi ra đằng sau.

Những xúc tu theo đó đâm xuống ngày một nhiều. Chúng đâm liên tục xuống cắm vào đất, nhìn qua như những thanh giáo dài nối thẳng lên trời.

Đám người Vân Thiên khải nhanh chóng chạy về phía trước để né những xúc tu lao từ trên xuống. Xung quanh luôn có những sợi đằng liên tục bò tới. Những quả cầu lửa đánh ra ngày một nhiều, nhưng những sợi này cháy thì sợi khác lại mọc ra rồi bò tới.

Bọn họ phải vừa tránh né những xúc tu lao xuống, lại vừa phóng ra linh lực đánh về đám dây đằng. Vừa mất sức, vừa cạn linh lực, tên hồi nãy bị thương không chịu được ngã xuống đất. Từ trên cao, xúc tu đâm thẳng xuống đùi hắn.

A Tam bên cạnh lập tức chém đứt xúc tu, và chém ra một đường kiếm khí cắt đứt những sợi dây đằng đang bò tới. Những người khác vội chạy tới đỡ tên kia dậy, rút xúc tu còn cắm trên đùi hắn ra.

Những xúc tu khi lao từ trên xuống thì cứng cáp như những ngọn giáo, khi chặt đứt thì lại mềm oặt, dẻo dai. Khi đâm vào đùi tên kia, chúng như mọc rễ bán vào đùi hắn.

A Tứ cầm vào xúc tu đang bám rễ ở đùi tên hộ vệ kéo ra. Tên hô vệ kia lúc này cảm thấy như từng thớ thịt của hắn bị lôi ra vậy. Hắn nghiến răng nhịn đau, nhìn xúc tu bị lôi ra, bên dưới xúc tu kéo lên một chùm rễ như rễ cây.

Máu thịt theo đó trào ra, có tên không nhịn được cúi đầu nôn oẹ. Xung quanh, Vân Thiên Khải cùng những người khác đang không ngừng phóng ra linh lực đánh những sợi đằng cùng xúc tu đang lao tới. Hắn liếc nhìn thấy tên hộ vệ đã được rút xúc tu ra xong, nhẹ giọng phân phó.

"Nhanh chóng rời khỏi nơi này".

Một tên hộ vệ vạm vỡ xung phong cõng tên bị thương lên, nhanh chóng theo sau đám người rời khỏi khu vực dây đằng.

Phía trước lờ mờ có thể thấy ánh sáng trời đêm, bọn họ vui mừng vội vàng chạy tới.

Vừa thoát khỏi đám dây đằng, bọn họ quay đầu lại nhìn. Quả nhiên, đám dây đằng này cũng giống Huyết Vụ Ly Xà, chúng sẽ không rời khỏi khu vực của chúng.

Đám người Vân Thiên Khải sau khi thoát khỏi dây đằng liền ngồi xuống thở dốc. A Tứ lúc này vì quá mệt mỏi sau hai lần chạy trốn, hắn ngồi xuống một bên thở dốc, miệng bắt đầu văng tục.

"Con mẹ nó! Vĩ Mặc Sâm Lâm này cũng quá tà môn rồi, chơi vậy ai chơi lại"

"Ta nghĩ tí nữa khéo còn gặp nhiều loại kỳ ba hơn nữa cũng nên". Tên miệng quạ đen đã bỏ giẻ nhét trong miệng ra từ lúc nào, hắn buột miệng đáp lời A Tứ.

Hắn ta vừa nói xong, cả đám người đều nhìn về phía hắn ta. Vân Thiên Khải nhíu mày, tay đưa lên ray trán. Hắn cảm thấy bất lực với cái tên miệng quạ đen này. Tên miệng quạ này từ nãy tới giờ nói câu nào là câu đó thành sự thật.

Khi nghe tên miệng quạ kia nói vậy, Vân Thiên Khải cũng cảm thấy trong lòng sinh ra bất an. Hắn bắt đầu nhìn xung quanh nơi này đánh giá một lượt.

Xung quanh nơi này là những cái cây đen sì không lá, có nhiều cành, nhiều nhánh. Cây này đen tới nỗi đứng ở trong đêm cũng có thể thấy rõ màu đen nổi bật giữa nền trời đêm.

Một cánh rừng bao la, khắp nơi là những cái cây đen sì trụi lơ. Trông như những cái cây chết khô, khung cảnh muốn bao nhiêu điêu tàn thì có bấy nhiêu điêu tàn.

Trên cành cây khô lúc này treo lủng lẳng những thứ màu đen đen, nhìn kỹ lại thì mới nhận ra, chúng là Biên Bức. Xung quanh, cây nào cũng treo đầy Biên Bức. Vân Thiên Khải như nhớ ra điều gì đó, tim hắn đập thình thịch, da đầu hắn căng ra, một cỗ tê dại xộc tới đỉnh đầu.

(Biên bức: Con dơi).

Bên này, A Tứ đang định phát tiết, ý đồ đánh cho tên mở miệng là xúi quẩy kia một trận. Vân Thiên Khải đè thấp giọng nói.

"Đừng làm ồn".

"Gia chủ...". A Tứ đang định phản bác, thì nhìn thấy sắc mặt Vân Thiên Khải nghiêm túc nhìn mình. Hắn vội ngậm miệng lại không dám nói nữa.

"Các ngươi nhìn xung quanh đi".

Vân Thiên Khải nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ. Lúc này đám người mới bắt đầu nhìn xung quanh. Tuy khung cảnh điêu tàn, nhưng bọn hắn vẫn chưa nhận ra nguy hiểm. A Tứ vội quay qua hỏi Vân Thiên Khải.

"Gia chủ, nơi này rốt cuộc làm sao vậy?"

Vân Thiên Khải biết bọn họ chưa hiểu chuyện gì, hắn bắt đầu giải thích.

"Ngươi nhìn những cái cây này xem, trên cây treo những thứ kia chính là Biên Bức. Cái cây màu đen không có lá gọi là Hắc Nha, còn loại Biên Bức sống trên Hắc Nha được gọi là Huyết Nha Bức.

Huyết Nha Bức sống theo đàn, chúng ăn huyết nhục các loại yêu thú khác để sống. Chỉ cần không kinh động đến chúng thì sẽ không sao, nhưng một khi kinh động đến chúng thì ngươi sẽ gặp phải sự vây công của chúng".

Đám hộ vệ nghe vậy giật mình, nhìn kỹ lại xung quanh, nơi nơi đều có những con Huyết Nha Bức treo ngược. Lưng bọn họ giờ phút này toát mồ hôi lạnh, bọn họ thế mà lại xem nhẹ sự tồn tại nhỏ bé này.

"Nhỏ tiếng rồi đi theo ta"

Vân Thiên Khải dẫn đầu đám người đi sâu vào trong, xuyên qua những cây Hắc Nha và đàn Huyết Nha Bức.

Bầu trời đêm lúc này có trăng và khá nhiều sao, ở một nơi cây cối đen sì không có lá che phủ, ánh sáng trăng chiếu xuống khiến bọn họ không cần dùng đuốc cũng có thể nhìn rõ đường. Phía xa xa, mơ hồ còn có thể thấy một cánh rừng.

Vân Thiên Khải cầm Huyết Liên Ngọc trong tay cảm nhận vị trí Vân Nhu. Hắn mở mắt ra vui mừng, hắn cảm nhận được Vân Nhu ở cánh rừng phía trước, chỉ cần vượt qua chỗ này là hắn có thể gặp được nữ nhi hắn rồi.

Đám người đẩy nhanh tốc độ hướng về phía trước. Tên miệng quạ đen lúc này có lẽ ngứa mồm không chịu được tĩnh mịch, hắn lại mở miệng nói.

"Nếu đám Huyết Nha Bức này thức tỉnh thì sẽ như thế nào nhỉ?"

Hắn vừa dứt lời, chưa kịp để để đám người Vân Thiên Khải nổi đoá, thì có một tiếng cười của nữ hài vang lên.

Ha ha há há há~

Tiếng cười nhỏ lúc đầu dần dần tăng âm tiết lên cao. Nghe vào tai như là tiếng của kẻ đi săn phấn khích khi nhìn thấy con mồi của mình vùng vẫy tuyệt vọng.

Nữ hài đứng trên ngọn cây Hắc Nha, ngược hướng ánh trăng. Ngước đầu lên chỉ nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé, tóc bù xù xoã xuống không rõ mặt, y phục trên thân xám đen bẩn thỉu rách rưới.

Nữ hài vừa dứt nụ cười liền biến mất như chưa hề tồn tại. Xung quanh Huyết Nha Bức theo tiếng cười đó mà đồng loạt mở mắt ra. Hàng ngàn, hàng vạn đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào đám người.

Đứng giữa một khu rừng như rừng chết, lại bị hàng loạt đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào từ khắp bốn phương tám hướng. Ngươi nói xem, người bình thường có thể chịu nổi cảm giác này sao?

Đàn Huyết Nha Bức sau khi định vị con mồi liền bay lên cao. Bầu trời đêm lúc này bị bao phủ kín mít. Từ trên cao hàng ngàn hàng vạn đôi mắt đỏ lừ chiếu xuống. Giống như một bầu trời đêm đen, bỗng dưng mở ra những con mắt đỏ tươi thèm khát nhìn xuống dưới vậy.

Tiếng kêu "Kít chít chít kít" như tiếng của chuột vang lên kèm theo tiếng " o oe o oe" như tiếng trẻ sơ sinh. Tiếng ồn hỗn tạp này vang vọng từ hàng ngàn con Huyết Nha Bức nghe thật chói tai. Sóng âm thanh còn làm cho một số tên hộ vệ ôm tai quỳ xuống, máu đỏ chảy ra từ tai.

Huyết Nha Bức này đều đã cấp hai, cả ngàn con lao xuống tấn công đám người Vân Thiên Khải. Thứ đám người bọn họ có thể nhìn thấy chính là những đốm đỏ tươi với những tiếng kêu chói tai, lấy tốc độ nhanh chóng lao tới gần bọn họ.

Vân Thiên Khải trầm mặt xuống, trong không khí dần ngưng tụ lại những giọt nước nhỏ quanh thân hắn. Thật nhiều, thật nhiều giọt nước không ngừng quay quanh hắn. Sau đó bắn ra, hướng về đàn Huyết Nha Bức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK