• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Editor: Nguyên

Nhân viên công tác phía sau hậu trường đều phát hiện sự cố này, gào ầm lên với các tổ công tác khác: “Âm thanh hỏng rồi, in-ear cũng hỏng rồi, làm sao bây giờ? Sao lại thế này cơ chứ!”

“Đang xem, đang tra xét! Đừng gào lên nữa bọn tôi nghe thấy rồi.”

Nhân viên kỹ thuật chậm rì rì mân mê thiết bị âm thanh, vẻ mặt không kiên nhẫn. Những người khác cùng tổ muốn đến hỗ trở lại bị anh ta vẫy tay đuổi đi: “Các cậu đi kiểm tra thiết bị khác đi, nơi này một mình tôi là đủ rồi.”

Tất cả mọi người đi hết, tên này lại từ từ bật lửa hút thuốc.

Anh ta giơ tay nhìn đồng hồ: “Còn có mười lăm phút, nhìn cô thất bại thôi nào.”

Bốn vạn người bên ngoài hội trường nhìn chằm chằm lên sân khấu, nhà sản xuất đã đầu tư rất nhiều cho trận chung kết. Chương trình đã trải qua 3 mùa nhưng chưa từng xuất hiện sự cố như thế này.

Huống chi vẫn còn đang phát sóng trực tiếp.

Sau mười giây xảy ra sự cố, phần thảo luận về chương trình đã hoàn toàn biết thành: “Sao lại thế này?” “????” “Âm thanh hỏng rồi à? Không nghe thấy gì cả!” “Vcl, đang xảy ra cái gì vậy?”

Khán giả đến xem trực tiếp cũng ồn ào.

Màn biểu diễn của các thí sinh trên sân khấu phụ thuộc rất nhiều vào phần âm thanh, có thể nói, âm thanh là một trong những phần quan trọng nhất, một khi không còn thiết bị âm thanh nữa, diễn viên cũng giống như chim bị bẻ gãy cánh.

Mà tình huống hiện tại còn tệ hơn, tất cả thiết bị âm thanh đều không dùng được, MC xấu hổ thử cầm micro nói vài tiếng, vẫn không có âm thanh gì phát ra, không có cách nào để ổn định khán giả.

Ở hàng ghế thí sinh cũng thảo luận sôi nổi, Hàn Yên nôn nóng nói với Triệu Nguyệt Hàm: “Trời ạ, sao lại trùng hợp rơi vào Khê Khê chứ? Cậu ấy thi thế nào bây giờ?”

Vòng cuối này, thời gian cho mỗi người đều đã được phân chia tốt để kịp thời gian công bố kết quả chung cuộc, nếu vì sự cố này mà chậm trễ thì Kỷ Khê có khả năng không được bắt đầu thi lại.

Khương Quả đoan trang ngồi trên ghế của mình, bất động thanh sắc lộ ra một nụ cười tươi.

“Còn chưa chỉnh được à?”


Đã qua nửa phút, thiết bị âm thanh vẫn không dùng được. Đây đã trở thành sự cố sân khấu nghiêm trọng rồi. Mà Kỷ Khê đứng trên sân khấu, chỉ yên lặng đứng đó, chờ thông báo. Nhưng cái gì cũng không có, thiết bị không sửa được, MC cũng không có cách nào —— mà có cũng vô dụng, micro của MC cũng hỏng rồi.

Vài giây sau, Kỷ Khê nhìn thoáng qua khán giả phía dưới, nhìn thoáng qua nhân viên hậu trường đang sứt đầu mẻ trán loạn cả lên, cô hiểu rằng đã không thể đứng chờ nữa rồi.

Cô bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, phải làm thế nào bây giờ —— thời điểm cô đi bước đầu tiên, cô nghe rõ tiếng giày cao gót gõ trên sân khấu, không khỏi nao nao.

Xung quanh ồn ào như vậy mà cô vẫn nghe được tiếng động này, chứng tỏ một điều —— micro sàn sân khấu vẫn tốt!

Micro sàn, đúng như tên gọi của nó, là thiết bị thu âm chôn ngầm ở dưới sàn sân khấu, không thường dùng khi biểu diễn trên sân khấu. Thường được sử dụng khi diễn tập để phóng đại hiệu ứng sân khấu, giúp người tập dễ phát hiện lỗi sai hơn.

Có nghĩa là cô có thể phát ra âm thanh trong một phạm vi nhỏ, hơn nữa điều này cũng có ý nghĩa —— nếu mang nhạc cụ lên sân khấu diễn tấu, như vậy ít cô cũng có một bản nhạc!

Trong nháy mắt, cô như nhớ lại điều gì, nhìn xuống dưới hàng ghế khách quý, mà cũng trùng hợp, Nguyễn Hiểu Phong ngẩng đầu lên, trầm tĩnh nhìn về phía cô, gật đầu.

Kỷ Khê trong lòng đã quyết định, bước nhanh đến chiếc bàn trên sân khấu, lấy giấy bút đạo cụ, viết xuống mấy chữ.

Cảnh giữa “Scents of a woman”, phối nhạc: “Por una cabeza”.

Những người xem trực tiếp đều nhìn rõ.

Cô đưa tờ giấy này lên trước camera, chậm rãi bước đến phía ban nhạc, cầm chiếc đàn violin rồi sau đó làm một tư thế nâng váy lễ phép, mời Kiều Á từ hàng ghế khách quý bước lên với cô.

Kiều Á tinh thông các loại nhạc cụ, đặc biệt am hiểu đàn violon, đã từng biểu diễn loại đàn này, tự hào sở hữu 5 chiếc đàn Schadivarius quý giá. Kiều Á phản ứng lại, có tâm giúp cô, cũng dùng một dáng vẻ hoàn mỹ đứng dậy, đi lên sân khấu, tiếp nhận cây đàn violin từ trên tay Kỷ Khê.

Ngay sau đó, Kỷ Khê lại tiến lên vài bước lần nữa, làm tư thế mời với Nguyễn Hiểu Phong.

Biểu cảm của Nguyễn Hiểu Phong như có chút “ngạc nhiên”, sau đó cũng mỉm cười đi lên sân khấu.

Kỷ Khê đưa tay ra ý bảo khán giả an tĩnh, mười mấy giây sau, hội trường quả nhiên ổn định lại.

Cô cười với người xem, hỏi Nguyễn Hiểu Phong: “Lão sư đã xem qua bộ phim này chưa?”

Nguyễn Hiểu Phong nói: “Xem rồi, không nhớ rõ lời thoại lắm. Nhưng điệu nhảy đó tôi nhảy được.”

Kỷ Khê lại nhìn về phía Kiều Á bên kia, Kiều Á ra dấu “ok” với cô, nghiêng đầu kéo thử đàn, thử hiệu quả âm thanh.

Âm thanh vừa phát ra, quả nhiên khán giả đều nghe được, đồng loạt yên lặng.

Tuy rằng có chút sai lệch, nhưng hiệu quả đã vượt qua dự kiến.

Kiều Á nói: “Tôi bắt đầu nhé.”

Cô ấy nói không to, nhưng lại vô cùng trong trẻo bình tĩnh, khán giả ở những hàng ghế đầu đã bắt đầu lấy điện thoại ra quay phim.

Tiếng đàn violon ưu nhã réo rắt như tiếng cá bơi dưới dòng suối trong, trượt qua tai mọi người, mở đầu câu chuyện.

Kỷ Khê và Nguyễn Hiểu Phong cùng ngồi xuống, từng phút từng giây trôi qua, từng lời thoại hiện ra trong đầu họ, hòa quyện với âm nhạc du dương.

Hai người có thể nhớ được lời thoại là vì một tháng trước, cả hai đã cùng nhau nhảy hoàn chỉnh điệu nhảy này!

Sáng sớm hôm đó, cô gái nhỏ ngái ngủ đặt một quyển sách lên đỉnh đầu, dựa sát vào tường, nghiêng đầu hỏi anh: “Nguyễn Hiểu Phong, anh nói xem khi nào em mới có thể học được cách diễn?”

Anh nói, diễn xuất không giống nhân sinh, không có cái gọi là sai.

Lúc này anh nói: “No mistakes in the tango, not like life.”

Hai người không thể đổi lời thoại thành tiếng Trung vì chưa có diễn tập trước. Màn biểu diễn này còn thiếu một nhân vật là chàng trợ lý trẻ của vị trung tá, có hai câu thoại, là khi cậu ấy chỉ phương hướng cho trung tá khiếm thị.

Mà lúc này Nguyễn Hiểu Phong đổi lại lời thoại, quay sang hỏi “cô gái xa lạ” là Kỷ Khê, Kỷ Khê thuận lợi đáp lại. Một cô gái không biết nhảy tango, đối mặt với lời mời từ một sĩ quan mù, đến khi đứng dậy ưu nhã nhưng vẫn còn căng thẳng, đó là Kỷ Khê giờ phút này.

Tầm mắt của Nguyễn Hiểu Phong yên lặng bất động, nhìn chằm chằm vào hư vô, trong mắt anh là sự âm trầm và dịu dàng như có thể khống chế toàn cục, lấp lánh tỏa sáng, nhưng vẫn không thể giấu được sự thật anh là người khiếm thị. Đây là mị lực của nhân vật này, yếu tố ngoại cảnh không thể ngăn được ánh sáng phát ra từ chính bản thân anh.

Phát âm của hai người đều rất hoàn mỹ, đến khi hai người bước ra sàn nhảy, giai điệu từ đàn violin của Kiều Á bỗng nhiên thay đổi báo hiệu bắt đầu điệu nhảy.

Ban đầu, cô gái có chút căng thẳng, không thể buông tay ra khỏi vị trung tá, luôn chú ý từng bước chân, sau đó dần tin tưởng vào vị sĩ quan sẽ dẫn dắt cô, giai điệu bắt đầu lên cao trào, cảm xúc người xem bị kéo theo rơi vào điệu nhảy của hai người.


Tiếp theo, giai điệu biến đổi lần đầu, Nguyễn Hiểu Phong buông một bàn tay Kỷ Khê ra, để cô xoay tròn trong ngực anh, như một đóa hoa hồng đỏ nở rộ, sau đó cô lại như nước chảy tinh tế xoay tròn quay trở lại vòng tay, bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng mà ưu nhã. Đây là vai diễn của cô, dần dần phối hợp hài hòa với vị trung tá. Hai người nhảy càng lúc càng ăn ý, so với lúc ban đầu vừa câu nệ vừa căng thẳng, hiện tại đã lưu loát hơn không ít, làm người xem không kịp nhìn. Mỗi động tác mỗi độ cong, mỗi bước chân đều hoàn mỹ kết hợp với nhau.

Sau đó là lần biến đổi giai điệu thứ hai, cô gái dần tìm được sự tự tin khi khiêu vũ, biểu cảm trở nên tự nhiên, nhẹ nhàng, thoải mái. Tango là một điệu nhảy gợi cảm, mỗi động tác đều có xu hướng dán sát vào bạn nhảy, mỗi chuyển động đều so le theo hướng ngược lại, như một cặp bướm vờn nhau trong rừng. Hiệu quả giảm cân trước đây của Kỷ Khê đã lộ ra, cô hơi gầy, nhưng khi lên sân khấu lại là một vẻ đẹp độc đáo, nhu nhược, mảnh khảnh. Mắt cá chân trắng nõn nhỏ nhắn giống như chạm vào là sẽ gãy, hướng theo lên trên là đường cong bắp chân hoàn mỹ, cô mặc váy xẻ cao đi cùng với giày cao gót, tựa như một con nai con linh động.

Lần thứ ba biến đổi giai điệu nhạc, cô xoay tròn bay ra ngoài vòng tay anh, rồi sau đó quay lại. Giờ phút này, nhân vật của Nguyễn Hiểu Phong đã bị lấn át bởi hào quang mạnh mẽ của cô gái, đổi thành anh phối hợp với cô, để cô tự do tự tại nhảy một vũ điệu hoàn mỹ nhất.

Hô hấp của hai người dần gấp gáp, khiêu vũ là việc tiêu hao thể lực, đặc biệt là tango, toàn bộ ý nghĩa của điệu nhảy này là ở “sự cám dỗ”, nó không muốn nhanh chóng phô ra toàn bộ sự hấp dẫn với mọi người, mà nó là một điệu nhảy vừa hàm súc vừa mãnh liệt.

Tiếng đàn violin nhỏ dần, bước chân hai người dừng lại, cố định tư thế kết thúc điệu nhảy tango, sau đó tiếng nhạc dừng hẳn.

Khán giả trầm mặc một giây, sau đó bùng nổ vỗ tay!

Giờ phút này, bình luận trên web phát sóng đã nổ tung rồi.

“Má ơi cái phương thức giải quyết thần tiên gì thế này!! Hai người này thật sự không có lén luyện qua với nhau đấy chứ! Phối hợp hoàn mỹ quáaa! Kiều lão sư đàn violon cũng siêu đỉnhhh!”

“A a a a tui chết tui chếtttt, Kỷ Khê đỉnh vl!”

Biểu diễn kết thúc, thiết bị âm thanh cũng sửa xong. MC bước lên, giải thích vừa rồi thiết bị có vấn đề, đưa mic cho Kỷ Khê.

Kỷ Khê nói: “Thật ngại quá, vì tình huống khẩn cấp nên đã cho mọi người xem một màn biểu diễn còn thiếu sót, hơn nữa đã kéo theo hai vị khách quý……”

Nguyễn Hiểu Phong và Kiều Á liếc nhau, cùng nhau cười ra tiếng, liên tục xua tay.

Kỷ Khê mặt mày sáng ngời, nghiêm túc nhìn chăm chú vào máy quay: “Sự cố đột nhiên xuất hiện, có thể vì sự cố này tôi sẽ bỏ lỡ một số thứ, nhưng tôi đã làm hết sức có thể, hy vọng mọi người thích. Xin cảm ơn hai vị lão sư một lần nữa, nếu không có Nguyễn lão sư phối hợp, tôi đã không thể hoàn thành màn biểu diễn; nếu không có Kiều lão sư, hiệu suất biểu diễn cũng sẽ kém đi rất nhiều. Nếu mọi người từng xem qua “Scents of a woman” sẽ biết, âm nhạc cho phần cảnh này là kết hợp từ cả violin và piano, trong đó piano chiếm phần quan trọng hơn, mà Kiều Á lão sư lại tự mình hoàn thành bản nhạc, thật sự vô cùng tuyệt vời, cảm ơn hai vị lão sư rất nhiều.”

Sau đó cô cúi người cảm ơn Nguyễn Hiểu Phong và Kiều Á.

Trước khi số điểm cuối cùng được đưa ra, khán giả trong hội trường sẽ bỏ phiếu, Kỷ Khê nhận được 27500 phiếu, chỉ đứng sau người có 29000 phiếu là Hàn Yên.

Kỷ Khê trở lại hậu trường, rốt cuộc cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này cô mới phát hiện trên người mình toàn mồ hôi lạnh, tay run đến mức không cầm nổi cốc nước.

Trời mới biết vừa rồi cô sợ hãi bao nhiêu? 20 giây âm thanh biến mất có thể nói là 20 giây dài nhất trong cuộc đời cô.

Cô vừa ra trường không lâu, lần đầu tiên đứng trên sân khấu được hàng vạn người chú ý, nếu không phải mic sàn may mắn còn hoạt động thì có khi sự nghiệp diễn xuất của cô đã dừng lại khi sự cố xảy ra rồi. Cười nhạo, chửi rủa che trời lấp đất, sẽ không có người cho cô thêm cơ hội chỉ vì vận khí cô xui xẻo, vận khí tốt thực ra cũng là một loại thực lực.

Kỷ Khê uống mấy hớp nước ấm, nỗ lực bình ổn lại cảm xúc, cảm thấy đầu đã phát đau. Từ sáng tới giờ cô liên tục tập luyện rồi chuẩn bị, cơm cũng chưa ăn nên giờ cô định quay về ký túc xá, lấy bánh quy còn thừa ra ăn, khi đi qua chỗ ngoặt cầu thang, cô thấy tiếng nói giận dữ của tổng đạo diễn.

“Thiết bị hỏng gần 15 phút, phải thay đổi thiết bị mới dùng được, tôi làm cái nghề này cả chục năm chưa thấy bao giờ, sự cố trước kia cùng lắm chỉ vài phút thôi, các người cầm tiền lương không phải để làm tôi thất vọng thế này, điều tra, điều tra ngay cho tôi! Xem lại camera! Để tôi chống mắt lên xem người nào giở trò!”

Tổng đạo diễn là một người đàn ông trung niên hiền hòa, lễ độ, Kỷ Khê lần đầu tiên nhìn thấy ông nổi giận lôi đình đến mức này, hoảng sợ, chạy nhanh về ký túc xá lấy bánh quy, ăn một chút rồi quay lại hội trường.

Chỗ ngồi được xếp theo số thứ tự biểu diễn, cô ngồi ở ghế thứ ba. Chỗ ngồi của thí sinh gần hàng ghế khán giả, khi Kỷ Khê đi qua có fans ở phía dưới gọi cô: “Khê Khê! Khê Khê cười một cái đi!”

Kỷ Khê quay đầu tươi cười nhìn về phía giọng nói phát ra, còn làm cử chỉ đáng yêu, dẫn đến tiếng hò reo của các fans.

Đến bây giờ cô mới hoàn toàn bình tĩnh, việc lớn nhất đã giải quyết được, nhưng vẫn còn lâu mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

Cô nghiêm túc quan sát phản ứng khán giả với các màn biểu diễn sau, tự đánh giá trong lòng, hơn nữa phiếu bầu của người xem cũng rất quan trọng, liên quan trực tiếp đến kết quả cuối cùng.

Điểm của cô chắc chắn sẽ không cao, thiết bị trục trặc là sự thật khách quan, cô đột nhiên thay đổi tiết mục cũng là sự thật, chuyện này không lớn không nhỏ, cuối cùng cũng phải đợi xem các giám khảo thế nào.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, khi thấy thí sinh cuối cùng biểu diển, Kỷ Khê thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Kết quả phiếu bầu người xem đã có, cho đến cuối cùng cô vẫn yên vị ở vị trí thứ hai, cô chỉ đứng sau Hàn Yên, mà hạng ba thì kém cô tận 4000 phiếu.

Đây là hai cực phân hóa phản chiếu rõ ràng sự nổi tiếng, Kỷ Khê một lần nữa hiểu được việc này, mà phản ứng thứ hai là….bây giờ cô đã hot đến mức này rồi sao.

Cảm giác này có chút không chân thật. Đến khi công bố thứ hạng, Kỷ Khê vẫn còn hơi thất thần.

Cô nghe thí sinh bên cạnh nhắc mình: “Khê Khê, đến cậu! Ba người đứng đầu bước ra kìa!”

Lúc này cô mới bừng tỉnh, thấy MC mỉm cười hỏi cô: “Kỷ Khê, cô hi vọng mình xếp hạng mấy?”


Kỷ Khê nghĩ nghĩ, cười nghịch ngợm với máy quay, nói: “Anh nói cho tôi xem là hạng mấy đi rồi tôi nói cho anh tôi muốn hạng mấy.”

MC cười: “Quá xấu tính rồi! Chúc mừng cô đứng hạng ba nhé!”

Kỷ Khê ngây ra một lúc, lập tức xác nhận lại: “Anh…nói thật? Tôi xếp hạng cao như vậy…đứng thứ ba? Không phải tôi gặp sự cố sân khấu sao?”

Một vị giám khảo lên tiếng: “Đúng vậy, sự cố là yếu tố khách quan mà, sở dĩ em chỉ đứng hạng ba là vì màn biểu diễn này làm em không phát huy được sức sáng tạo như trước kia, nên phương diện này chúng tôi đành trừ điểm em.”

Khán giả phía dưới lập tức hoan hô, vỗ tay như sấm.

Mà Kỷ Khê cảm thấy như mình đang nằm mơ. Kết quả lần lượt công bố, quán quân là Hàn Yên, thứ hai là một nam diễn viên đã vượt từ hạng C lên hạng A ở vòng trước, Chu Thanh cùng Triệu Nguyệt Hàm cũng có kết quả tốt, tuy không vào được top 10 nhưng cũng một trước một sau nhận được giải Tân binh và giải Chăm chỉ.

Chỉ có một người không được công bố thứ hạng, máy quay thậm chí còn không quét qua cô ta.

Khương Quả đứng tại chỗ, cả người phát run, sắc mặt cứng đờ. Cô ta bắt lấy một nhân viên công tác, hỏi: “Tôi đâu? Tôi đâu?”

Nhân viên công tác ngượng ngùng nói: “Ngại quá, Khương tiểu thư, cô chờ một chút.”

“Chờ cái gì chứ! Thời gian sắp hết rồi! Tôi hỏi các người các người nhiều thế, các người chỉ biết nói mỗi câu chờ chút thôi à! Người ta đều được công bố rồi còn tôi thì sao?” Khương Quả sắp khóc, sắc mặt tái nhợt.

Thực tế từ khi thấy Kỷ Khê đi lại trên sân khấu, tìm được đàn violin thì sắc mặt cô ta đã bắt đầu trắng bệch rồi.

Không thể thế này được, kế hoạch hoàn hảo của cô ta……

Trợ lý tổng đạo diễn chen chúc trong đám đông, bắt được tay cô ta: “Ngại quá Khương tiểu thư, cô đi theo chúng tôi một chuyến, cảnh sát đã tới rồi, chúng tôi tra lại camera theo dõi, nghi ngờ cô cố ý làm hư hỏng thiết bị, chúng tôi buộc phải tiến hành điều tra cô.”

“Không phải tôi! Tôi không làm!” Khương Quả điên cuồng hét ầm lên, nhưng thanh âm cô ta bị át đi trong tiếng ồn ào náo nhiệt trên sân khấu, như một con muỗi cố sức vo ve nhưng lại chẳng tạo được tiếng động gì lớn.

Một ít người xem qua mạng cũng phát hiện không thấy Khương Qủa, đặt nghi vấn. Nhưng lập tức thấy ban tổ chức phát thông báo, công bố Khương Quả rút lui vì lí do cá nhân, cho nên kết quả cuối cùng không có tên cô ta.

Mà Kỷ Khê đứng trên sân khấu, nhận được tài trợ từ ba thương hiệu cùng với vai nữ chính trong một bộ phim truyền hình.

Chương trình kết thúc, mọi người lục tục xuống sân khấu, cô còn được fans vây quanh, rất nhiều người xin ký tên, chụp ảnh.

Thời điểm kết thúc công việc đã là khuya, tất cả mọi người đều đã đi hết. Kỷ Khê đi về phía sau hậu trường, quay đầu lại nhìn hội trường chứa cả chục ngàn người giờ đã trống trải cùng những dải giấy kim tuyến đầy dưới đất, trong lòng có chút rung động.

Hội trường phía sau cô giờ đã tối đen, giờ cô chỉ cần bước tiếp theo ánh đèn, đi trên con đường của cô.

Dưới ánh đèn ấm áp, vẫn còn một người đang chờ cô.

Kỷ Khê còn chưa đi đến bên cạnh anh, đôi chân đứng trên giày cao gót cả ngày đã đau nhức đến tê rần. Cô cúi người cởi dây giày, bỏ giày cao gót đỏ ra cầm trên tay, chạy như bay về phía anh giống như lần đầu Nguyễn Hiểu Phong về nước nhìn thấy cô. Chỉ là đích đến của cô lúc này không phải thế giới ngoài kia nữa, mà là cái ôm của anh.

Nguyễn Hiểu Phong dang hai tay ra, đón cô gái nhỏ chạy chân trần vào lòng mình. Anh ôm Kỷ Khê vào trong ngực, xoa đầu cô, cúi đầu ôn nhu nhìn vào mắt cô.

“Anh tưởng là em sẽ khóc.” Nguyễn Hiểu Phong nói.

Kỷ Khê ngẩng đầu nhìn anh: “Bây giờ không phải là lúc để khóc.”

“Ừ, Khê Khê của anh là mạnh mẽ nhất.” Anh cúi đầu in một nụ hôn lên trán cô.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK