***
Tiền sảnh được thắp sáng rực rỡ, trên ghế ngồi đầy khách quen, thoạt nhìn đều có vẻ là những người giàu có, có thể thấy Túy Hoan Lâu rất khác với những lầu xanh thông thường.
Những người được tiếp đón ở đây không giàu sang thì cũng có quyền thế.
Quý Thanh Lâm chọn một nơi tối tăm ngồi xuống, chỉ cần không có ý định tìm kiếm hắn thì rất khó để thấy được.
Tránh dính dáng quá nhiều với những người ở đây rồi lại bị nhận ra.
Bởi vì nguyên chủ trong ký ức lúc này cũng đang che giấu thân phận.
[Ký chủ ơi, ngài có thể chắc chắn đợi ở đây thì nhân vật chính sẽ đến à?]
Quý Thanh Lâm tính thời gian thử:
[Sắp rồi, không lâu nữa thì Tư Nhược Trần sẽ tới thôi.]
Hệ Thống đang định hỏi lại, nhưng sự chú ý của nó đột nhiên bị cuộc trò chuyện của hai người ở bàn bên cạnh thu hút.
"Sao hôm nay lại có nhiều người thế nhỉ? Bình thường Túy Hoan Lâu cũng không có nhiều khách như vậy."
"Ha ha ha, Hồng Nương bảo hôm nay cô ta mua được một món hàng tốt, tối nay muốn kiếm lời to ấy mà."
"Cũng chỉ là một mỹ nhân tuyệt sắc thôi chứ gì? Này thì có gì quý hiếm đâu, kéo theo nhiều người như vậy làm gì, thật là nhàm chán."
Người nọ cười thần bí.
"Là một Giao Nhân hiếm có ấy chứ, lúc trên giường với họ thì không thể so sánh với đám dung chi tục phấn tầm thường được. Khi xưa lúc Nhiếp Chính Vương chưa diệt tộc Giao Nhân, Giao Nhân không khan hiếm như thế, chơi đùa họ cũng thú vị lắm, chỉ là không biết Giao Nhân hôm nay trông như thế nào thôi."
Hệ Thống nhíu mày hỏi: [Giao Nhân mà họ nhắc tới là ai thế?]
Quý Thanh Lâm: [Nếu không có bất ngờ gì mới thì... có lẽ là nhân vật chính xúi quẩy của mày đó!]
Hệ Thống:!!!
Thật ra Quý Thanh Lâm cũng khá bất ngờ, vì hắn không biết thì ra Tư Nhược Trần cũng là người của tộc Giao Nhân.
Nguyên chủ hình như cũng không biết.
Chỉ là hôm nay hắn đến đây rồi nhìn thấy nhân vật chính, rồi lại cực kỳ hào hứng đem người về theo.
Nếu Tư Nhược Trần vẫn luôn biết mình là Giao Nhân, vậy thì một nhát kiếm kiếp trước y đâm nguyên chủ cũng là điều hiển nhiên.
[Từ sớm ngài đã biết ảo cảnh này là mô phỏng chuyện cũ ở Túy Hoan Lâu của nhân vật chính đúng không?]
Giọng điệu của Hệ Thống đột nhiên đứng đắn như thế, Quý Thanh Lâm hơi ngạc nhiên:
[Đúng, sao thế?]
[Rõ ràng ngài biết bây giờ y không thể làm gì cả, có lẽ sẽ bị người ta ức hiếp, vậy mà ngài lại chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ cứu y ư?]
Quý Thanh Lâm nhận ra Hệ Thống thật sự đang nổi giận, nhưng hắn lại thờ ơ trả lời:
[Đoạn ảo cảnh này đều là ký ức của y, ta có sửa thì cũng có gì quan trọng đâu, có cần làm chuyện thừa thãi như vậy không?]
Lần đầu tiên Hệ Thống gọi tên hắn:
[Quý Thanh Lâm, ngài đang nói tiếng người à? Nếu bây giờ nguyên chủ ở trong thân thể này, hắn sẽ không bao giờ trơ mắt để người hắn yêu trải qua cơn ác mộng năm đó lần nào nữa.]
Trong lòng Quý Thanh Lâm có hơi trống rỗng, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Hắn cười trào phúng.
[Đáng tiếc là người trong thân thể này bây giờ lại là tao, với tao mà nói thì Tư Nhược Trần trước giờ không phải là sự tồn tại đặc biệt gì cả.]
[Giữa tao và y nếu không có mối ràng buộc từ nguyên chủ, thì chính là hai người hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau, sao tao phải đi giúp y chứ?]
Đây không phải lần đầu tiên hai người có ý kiến trái ngược nhau, nhưng lần này thật sự rất căng thẳng, không ai nhượng bộ ai.
[Nhưng nhân vật chính vẫn luôn đối xử rất tốt với ngài, cho dù chỉ có qua lại, ngài cũng không thể thương hại y chút nào sao?]
Quý Thanh Lâm cười lạnh:
[Tốt? Một kẻ dám giết chết sư phụ mình xứng để nói đối xử tốt với tao ư? Nếu lại tin y đối tốt với tao, chắc mày muốn tao cũng chết thảm như nguyên chủ đúng không? Mày muốn ta thương hại y á? Tìm lộn người rồi.]
Hai người ở hai lập trường đối lập, rơi vào bế tắc.
Hồng Nương dẫn Tư Nhược Trần ăn mặc mỏng manh, mặt mũi hoảng sợ bước ra.
Phía dưới truyền đến thật nhiều tiếng thở mạnh.
Giao Nhân này quá đẹp, so với tất cả những người mà họ từng gặp đều đẹp hơn không biết bao nhiêu.
Mỗi tấc da thịt mà y lộ ra đều khiến huyết mạch trong người họ căng phồng.
Quý Thanh Lâm lại sửng sốt.
Đối với ánh mắt của đám sài lang hổ báo này Tư Nhược Trần lại rất đờ đẫn, không có chút sinh khí nào.
Đôi mắt y đẹp như ánh lưu ly trong suốt, giờ lại chẳng còn ánh sáng.
Giống như hy vọng sống cũng đã bị dập tắt.
Lòng Quý Thanh Lâm không kiềm được khẽ thắt lại.
Hơi đau lòng.