• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Điệp nhịn hồi lâu, rốt cục nhịn không được đỏ mặt nhỏ ủy khuất hỏi: 

- Công tử, người. Người chỉ thích chân, chân nô tỳ sao? 

Lạc Thanh Chu: 

- Công tử. 

- Khò khò, khò khò. . .

Ban đêm yên tĩnh. 

Thành Quốc phủ. 

Thư phòng Lạc Diên Niên ánh đèn vẫn le lói như cũ. 

Đại phu nhân Vương thị bưng trà nóng vào phòng, an tĩnh ở bên cạnh một lúc rồi khẽ nói:

- Lão gia, không còn sớm, nên nghỉ ngơi. 

Lạc Diên Niên ngẩng đầu, nhìn về bầu trời ngoài cửa sổ, lúc này mới khép sách lại, chậm rãi đứng lên nói:

- Nên nghỉ ngơi, ngày mai bọn chúng chắc tới? 

Vương thị đem nước trà trong tay đặt lên bàn, gật đầu nói: 

- Hẳn là phải tới. 

Lạc Diên Niên nhìn về phía Vương thị: 

- Ngọc nhi đã ngủ chưa? 

Vương thị lộ ra nụ cười ôn nhu: 

- Còn chưa ngủ, vừa rồi ta đi xem hắn, còn đang đọc sách. 

Lạc Diên Niên gật đầu nói: 

- Luyện võ quan trọng, nhưng cũng phải đọc sách nhiều, nếu không đến lúc đó đi học viện Long Hổ, bị người chê cười. 

Vương thị cười nói: 

- Ngọc nhi và huynh trưởng nó, vẫn luôn rất cố gắng. 

Lạc Diên Niên trầm ngâm một chút, nói: 

- Ngày mai Ngọc nhi hẳn là sẽ không xuất hiện chứ? 

Vương thị mặt vẫn tươi cười như cũ, cung kính nói:

- Lão gia để nó xuất hiện, nó tự nhiên sẽ xuất hiện. 

Lạc Diên Niên lắc đầu:

 - Nó không xuất hiện vẫn tốt một chút. 

Vương thị nhíu nhíu mày:

 - Chẳng lẽ bọn họ còn dám nhìn sắc mặt Ngọc nhi sao? 

Lạc Diên Niên thản nhiên nói: 

- Cũng không đến mức đó. Nhưng dù sao nữ nhân kia nên gả cho Ngọc nhi, nói cho cùng, vẫn là Lạc gia chúng ta thất tín, nên hai người không gặp mặt, đương nhiên tốt nhất. 

Ý cười trên mặt Vương thị thu lại, nhịn không được nói: 

- Tần gia tiểu thư kia nếu có chút tự hiểu lấy, không nên trách Lạc gia ta, nàng có tư cách gì xứng với Ngọc nhi nhà ta? Đồ ngốc mà thôi, cho dù không phải đồ ngốc, cũng không trong sạch, Lão Gia không cần quá xem trọng. 

Lạc Diên Niên khẽ thở một hơi. 

Vương thị lại nhẹ nhàng, ôn nhu trấn an nói: 

- Lão Gia không cần bất an trong lòng, cho dù phụ thân trên trời có linh thiêng, cũng sẽ tán thành quyết định của chúng ta. Ngọc nhi tiền đồ rộng lớn, đến lúc đó làm rạng rỡ tổ tông Lạc Gia ta, chung thân đại sự tuyệt đối không thể tùy tiện. 

Lạc Diên Niên khẽ gật đầu. 

- Thôi, nên nghỉ ngơi. 

Hôm sau. 

Trời mới sáng. 

Lạc Thanh Chu được Tiểu Điệp hầu hạ dậy rất sớm. 

Đánh răng rửa mặt xong, chờ ngoài sân nhỏ. 

Không bao lâu. 

Bách Linh mặc một thân váy hoa màu hồng, như con bướm hứng sương sớm, dáng người nhẹ nhàng đi tới. 

- Cô gia dậy thật sớm. 

Trên mặt thiếu nữ xinh đẹp lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, chào hỏi Lạc Thanh Chu, vừa nhìn về phía Tiểu Điệp đứng sau hắn, mỉm cười nói: 

- Tiểu Điệp, tối hôm qua cô gia ngủ có ngon không? 

Tiểu Điệp cúi đầu, đỏ mặt nói:

 - Ừm. 

Tối hôm qua công tử cầm chân nàng, ngủ thật ngon, nàng đều không dám động, buổi sáng chân đều tê. 

Bách Linh ánh mắt lấp lóe, không nói thêm nữa, cười nói:

- Đi thôi, tiểu thư đang chờ. 

Hai chủ tớ lập tức theo sau nàng. 

Trong lòng Lạc Thanh Chu lại bắt đầu khẩn trương và mong đợi. 

Giống như lần đầu tiên muốn gặp thiếu nữ kia. 

Bách Linh dẫn hai người xuyên qua hành lang, vòng qua vài toà gác, vườn hoa trên giả sơn, lại đi qua cửa bán nguyện, tới ngoài đình viện. 

Lạc Thanh Chu vừa đứng vững, liền đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn ý quen thuộc đánh tới. 

Ngẩng đầu nhìn lại, cửa kia chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một bóng người xinh đẹp mà lạnh lẽo. 

Chỉ thấy nàng mặc váy xanh nhạt, tóc suôn phủ xuống tới hông, eo nhỏ nhắn vừa một nắm, dáng vẻ nhỏ nhắn mềm mại thướt tha, hai tay khoanh trước ngực, trong tay ôm một thanh bảo kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng. 

Cặp mắt đen nhánh lạnh lẽo, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. 

Chính là thiếu nữ tên Hạ Thiền. 

Lạc Thanh Chu chỉ nhìn một chút, liền lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía khác. 

Bách Linh nói qua, không thể đối mặt với thiếu nữ này. 

Mặc dù hắn chưa tận mắt thấy kiếm pháp của thiếu nữ này, nhưng cỗ hàn khí kia đúng là chân thực. 

Mỗi lần gặp thiếu nữ này, hắn đều cảm thấy cổ phát lạnh. 

Thái độ của thiếu nữ này đối với hắn, hiển nhiên cảm thấy tiểu thư nhà mình gả cho hắn chịu ủy khuất. 

Cho nên nhìn hắn rất khó chịu. 

Lạc Thanh Chu rất hiểu cảm nhận của nàng. 

Nếu như là hắn, hắn cũng rất khó chịu. 

Dù sao dựa vào ngoại hình và phong tư của Tần đại tiểu thư tuyệt thế như thế, thiên hạ này lại có mấy nam tử có thể xứng với nàng đâu? Đừng nói là con thứ Lạc gia không đáng một đồng như hắn. 

Hắn tự mình hiểu lấy mình. 

Cho nên, hắn cố gắng không trêu chọc nàng là được. 

- Cô gia, Hạ Thiền đang nhìn người kìa, sao người không nhìn nàng? 

- Nàng không đủ xinh đẹp sao? 

Bách Linh bên cạnh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cười hì hì hỏi. 

Lạc Thanh Chu giả bộ như không nghe thấy, xoay người, nhìn về phía phong cảnh phía xa nói: 

- Tiểu Điệp, ngươi xem, hôm nay khí trời thật tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK