“Chắc rồi chứ gì nữa, không thấy nắm tay nhau chặt thế à.”
“Trông xinh quá, xứng đôi với giám đốc nhỉ.”
Trình Nặc nghe thế, khẽ mỉm cười. Rồi lại nghe thấy có người thở dài thườn thượt.
“Lần này e là ai đó tan nát cõi lòng rồi.”
Những người khác cũng bật cười, hiển nhiên “ai đó” chính là người mà bọn họ đều biết.
“Để xem cô nàng còn dây dưa thế nào đây, chẳng qua chỉ là một quản lý nhỏ nhoi mà suốt ngày làm như mình là bà chủ không bằng.”
“Xì, ai mà không biết giám đốc Tông nể mặt anh trai cô ta nên mới để cô ta làm quản lý.”
Họ còn nói rất nhiều nữa, nhưng Trình Nặc không nghe vào. Dù các cô ấy không nói rõ người đó là ai, nhưng cô cũng đoán được đó chắc là Phương Đình. Lúc nãy ở văn phòng, cô đã thấy thẻ làm việc của Phương Đình, bên trên ghi hai chữ quản lý.
Bên ngoài hi hi ha ha một hồi, rồi bỗng im bặt.
“Tụ tập ở đây làm gì hả, không định đi làm sao? Lát nữa kiểm tra vệ sinh, ai không đúng tiêu chuẩn bị trừ tiền thì đừng có khóc!”
Trình Nặc nhận ra, đây là giọng của Phương Đình. Mấy người ngoài kia vì bị la rầy mà mau chóng tản đi.
Trình Nặc do dự có nên mở cửa đi ra không, thì chợt nghe thấy tiếng động làm rơi đồ.
Tiếng không giòn mà giống như chế phẩm ny lon, kêu bịch một tiếng. Ngay sau đó là tiếng gõ giày cộp cộp đầy hung dữ.
Bàn tay đặt trên chốt cửa thu về, Trình Nặc nghĩ vẫn nên đợi lát nữa thì hơn.
Nhưng tiếng gõ giày dừng lại, rồi chuyển hướng đi về phía cô.
“Ai ở trong đấy hả, đang trong giờ làm việc mà cứ trốn trong nhà vệ sinh, lười biếng hả?!”
Trình Nặc không thể tránh được nữa, đành phải mở cửa. Trong nháy mắt cánh cửa bật mở, cô thấy vẻ mặt Phương Đình thay đổi liên tục.
“Là chị Trình đấy à.” Phương Đình cười nói, “Xin lỗi chị, tôi không biết chị ở trong đó. Thời gian này hay có nhân viên lười nhác, cứ núp ở nhà vệ sinh chơi điện thoại.”
Trình Nặc đáp không sao rồi đến bên bồn để rửa tay, bất chợt nhìn thấy chai nước rửa tay rơi dưới đất, chai đã bị đạp biến dạng, chất lỏng màu xanh chảy lênh láng.
Phương Đình nói: “Vừa nãy vô tình trượt tay làm rơi nó.”
Trình Nặc chỉ cười mà không đáp, rửa tay xong định đi ra thì lại bị Phương Đình cản đường.
“Chị Trình, chị quen anh Tông bao lâu rồi?” Cô ấy hỏi, trên mặt còn có vẻ khiêu khích.
Trình Nặc nói không lâu, “Tôi chỉ mới chuyển đến thành phố này thôi.”
Phương Đình cười đầy ý tứ hàm xúc, “Tôi quen anh ấy tám năm rồi.”
Trình Nặc không đáp, lại nghe thấy cô ấy nói tiếp: “Tôi hiểu rõ nhất tính của anh ấy, dễ mềm lòng, không muốn thấy người khác tội nghiệp. Nếu không sao cứ ở mãi trên cái cù lao rẻ rách kia mà không đi, chính là vì không nỡ bỏ lại mấy ông bà già kia. Cho nên rất hay có người hiểu lầm anh ấy, nhất là phụ nữ. Cứ luôn cho rằng anh ấy giúp họ là vì có ý với họ, thế là cứ quấn lấy. Đàn ông mà, chị cũng biết đấy, phụ nữ đưa tới cửa thì sao lại không muốn chứ, chẳng qua là dặp dịp thì chơi, vui đùa chút thôi. Thế nên những năm qua, số phụ nữ tan nát cõi lòng vì anh Tông có thể xếp dài từ nơi đây đến cù lao Hà Diệp ấy chứ.”
Kết hợp với cuộc đối thoại lắm chuyện mới nghe trước đó, Trình Nặc cũng biết Phương Đình có ý gì.
Cô cười hỏi Phương Đình: “Cô nói với tôi những điều này làm gì?”
Đột nhiên Phương Đình đổi giọng, lại biến thành cô nàng dí dỏm ở bến phà lúc sáng, cười nói: “Ây da, tôi có thể làm gì chứ, chỉ là thấy chị hợp mắt nên nhắc nhở một tiếng thôi. Đừng vì anh ấy mà đau lòng.” Nói rồi toan ôm tay Trình Nặc, “Vừa nãy tôi còn thấy anh Tông tìm chị đấy, mau qua đi thôi.”
Trình Nặc nói: “Cám ơn ý tốt của cô.” Rồi cô tránh Phương Đình mà đi ra ngoài, đến bên cửa lại dừng lại, “Có điều, tôi cảm thấy những lời này để lại cho chính cô là tốt nhất. Nếu cô đã hiểu rõ anh ấy như thế thì cũng đừng nhảy vào trong hố.”
Nói rồi sải bước rời đi, không để ý tới khuôn mặt tái mét của Phương Đình ở phía sau.
Quay về văn phòng, bắt gặp Tông Lãng đang đi ra ngoài. Thấy cô về, anh hỏi: “Đi đâu thế?”
Trình Nặc nói là đi vệ sinh, rồi đi vào lấy túi của mình, định rời đi.
Dĩ nhiên Tông Lãng sẽ đi theo, Trình Nặc vốn không cần anh đi cùng, nhưng lúc thấy Phương Đình từ đối diện đi tới, cô đột nhiên thay đổi ý định, nói với Tông Lãng: “Hôm nay hơi lạnh nhỉ, tay cóng cả rồi.”
Cô mới rửa tay ở trong nhà vệ sinh xong, nước lạnh như băng nên lúc này mu bàn tay đã ửng đỏ.
Dẫu rằng Tông Lãng khá lấy làm lạ, không biết vì sao cô lại đột nhiên nói câu như thế, nhưng khi thấy tay cô đỏ lên, anh lập tức nhân cơ hội nắm lấy, “Sao không mặc nhiều vào.”
Trình Nặc nói: “Quần áo đem theo không nhiều.”
Tông Lãng chà xát hai tay cô rồi nắm lấy tay phải, “Vậy lát nữa đi mua vật liệu xong thì tạt mua cả quần áo đi. Vừa hay tháng sau anh phải tham gia hôn lễ của Thiệu Hồng, không có bộ nào hợp. Em chọn giúp anh chứ?”
Trình Nặc thấy Phương Đình đã đi đến gần, cười đáp được.
Tông Lãng bất ngờ khi cô không từ chối, tâm trạng anh tốt lên hẳn, cong môi nắm gọn cả tay cô vào trong lòng bàn tay.
Phương Đình đi đến gần, ánh mắt quét qua hai tay đang đan vào nhau của họ rồi quay sang Trình Nặc. Cô cười với Trình Nặc một tiếng rất tự tin, sau đó mới nhìn qua Tông Lãng.
“Giám đốc Tông, vừa nãy giám đốc Ngô gọi điện mua đồ ăn, biết anh cũng ở đây nên hẹn trưa nay nhất định phải cùng ăn với anh, bàn bạc chút về chuyện sơn trang.
Sơn trang mà Phương Đình nói là một hạng mục mà Tông Lãng vẫn đang chuẩn bị. Anh muốn xây một sơn trang nghỉ dưỡng giải trí ăn uống ở trên cù lao Hà Diệp, để nơi đó được phát triển lên. Chuyện này là giấc mơ nhiều năm của anh, nhưng vì số vốn đổ vào quá lớn, một mình anh không đủ sức để thúc đẩy nên phải tìm thêm mấy người, mà giám đốc Ngô chính là một trong số đó.
Phương Đình đoán chừng, với Tông Lãng bất kể là chuyện gì thì vẫn thua xa chuyện sơn trang. Nên cô ấy mới tự tin đến thế, tin rằng Tông Lãng sẽ không đi cùng Trình Nặc đến chợ vật liệu xây dựng gì đó nữa.
Nhưng Tông Lãng chỉ đáp biết rồi rồi để cô ấy đi làm việc trước. Sau đó một tay nắm Trình Nặc, một tay lấy điện thoại ra gọi, chính là gọi cho giám đốc Ngô. Trình Nặc nghe thấy anh nói: “Người anh em à, trưa nay không thể đi ăn với anh được rồi, tôi phải giải quyết đại sự trong đời.”
Giám đốc Ngô hỏi: “Tiểu tử nhà cậu, còn có chuyện gì có thể hơn sơn trang được hả?”
Tông Lãng nhìn Trình Nặc, cười toe toét: “Theo đuổi vợ, có tính là đại sự không?”
Trình Nặc trợn mắt nhìn anh, nhưng anh lại càng cười vui vẻ hơn.
Phương Đình đứng chôn chân tại chỗ nhìn bọn họ đi xa, cắn rách cả môi.
Ra khỏi tiệm, Trình Nặc vùng ra khỏi tay anh, sải bước đi về phía trước. Tông Lãng đuổi theo hỏi: “Tay không lạnh nữa à?”
Trình Nặc đáp không lạnh.
Lúc ngồi trên xe, không hiểu sao tâm trạng của Tông Lãng lại rất tốt. Song Trình Nặc vẫn đang buồn bực không vui vì những lời của Phương Đình. Cô biết những lời đó không phải là thật, hơn nữa, dù có là thật thì có liên quan gì tới cô, không phải cô đã từ chối anh rồi sao.
Nhưng trong lòng vẫn cứ khó chịu, cô là người không giấu được chuyện gì, hễ mất hứng là biểu hiện ngay trên mặt. Lúc chờ đèn đỏ, Tông Lãng nghiêng đầu sang nhìn cô, liền phát hiện ngay.
“Sao vậy?” Anh hỏi: “Mất hứng à?”
Trình Nặc nhìn ngoài cửa, không để ý đến anh.
Tông Lãng không hiểu mô tê gì, vừa nãy lúc nắm tay cô, cô không chỉ không từ chối mà nom còn rất vui vẻ, sao thoắt cái đã mất hứng rồi?
Trong xe yên tĩnh một hồi, đột nhiên điện thoại của Trình Nặc vang lên. Lấy ra nhìn, lại là của Tô Lâm Hải.
Trình Nặc không muốn nhận, cô không giỏi ứng phó với một người không quen. Nhưng dù sao Tô Lâm Hải cũng là cháu của thím Ngô, nếu cứ phớt lờ thì có vẻ lạnh lùng quá.
Điện thoại reo mãi thì cô mới chịu bắt máy.
Cuộc gọi vừa kết nối, Tô Lâm Hải đã lại hỏi: “Đã tới chưa thế Trình Nặc? Tôi đã đến cửa chợ vật liệu xây dựng rồi, cô tới là có thể thấy ngay.”
Trình Nặc nhìn kiến trúc nằm trước đó không xa, trên đó viết chợ lớn XXX, bèn đáp: “Sắp tới rồi, cám ơn anh đã chờ lâu như thế.”
Cô nghe thấy Tô Lâm Hải đang cười, bật cười thành tiếng. Không giống Tông Lãng chỉ luôn nhếch môi nhìn cô cười, nếu như không nhìn nhau thì có khi sẽ không biết là anh đang cười với cô.
Giọng của Tô Lâm Hải rất thoải mái, nói: “Khách khí với tôi làm gì, tôi ở đây chờ cô rồi, cô đi đường cẩn thận chút, đừng vội.”
Trình Nặc lại nói cám ơn rồi cúp máy. Cô nói với Tông Lãng: “Tô Lâm Hải nói anh ta đã đến rồi, không thì anh vẫn cứ đi làm việc của mình đi.”
Tông Lãng thấy ven đường có chỗ đậu xe, thế là dừng khoát dừng xe lại, dù sao chợ lớn cũng ở ngay phía trước rồi.
Đậu xe xong, anh trưng khuôn mặt ấm ức ra, “Không phải vừa nãy đã nói rồi sao, anh đi mua vật liệu với em, em sẽ đi mua áo quần với anh.”
Trình Nặc hối hận vì ban nãy mình diễn trò kia, việc gì cô phải tức Phương Đình chứ, Phương Đình thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ, có liên quan gì tới cô đâu, dù sao cô cũng chưa từng nghĩ phải thế nào vơi Tông Lãng.
Nhưng cô không khỏi không thừa nhận, vừa nãy nhìn thấy sắc mặt khó coi của Phương Đình, từ tận đáy lòng cô rất hả hê. Không khỏi nhớ lại câu kia của Phương Đình: Gặp dịp thì chơi, vui đùa chút thôi.
Trình Nặc nghĩ, thật ra Tông Lãng rất có vốn “vui đùa chút thôi” đấy chứ, bất kể là bề ngoài hay vật chất, anh đều có thừa. Chỉ cần anh đồng ý thì số phụ nữ tự mình dâng tới cửa, đừng nói là xếp đến cù lao Hà Diệp, có khi xếp dài cả một con phố.
Còn cô thì sao, là một người phụ nữ đã từng ly hôn, lại rất có thể không có con được nữa. Cô với anh, vốn không chung đường.
“Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ tôi không muốn đi mua quần áo nữa.”
“Được, vậy thì không mua, anh đi mua vật liệu cùng em.” Tông Lãng đáp rất nhanh.
Trình Nặc cắn môi, nhìn hàng cây ở ven đường, cây bạch quả xếp thành hàng, lá cây màu vàng kéo mãi tới tận cùng.
“Thực ra…” Cô mở miệng nói: “Tôi cảm thấy Tô Lâm Hải cũng không tệ, nghe thím Ngô nói, công việc của anh ấy rất tốt, điều kiện kinh tế cũng không tệ.”
“Em nói gì?” Tông Lãng gần như là la lớn, dịch lại gần cô, cau mày với vẻ không vui, uy hiếp nói: “Em thử lặp lại lần nữa đi!”
Trình Nặc bị anh dọa sợ hết cả hồn, “Anh, anh làm gì đấy?”
“Em có tin không, còn dám nói hắn ta tốt nữa thì anh sẽ hôn em!”