• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, Tử Minh Tà bị Tử Kình Thiên triệu kiến, Sở Tiếu Tiếu cũng không đi cùng, tránh làm hắn không vừa mắt.

Đi đến hồ sen bên cạnh,hít một hơi thật sâu,nhìn vào khuôn mặt đang phản chiếu trên nước có chút bất đắc dĩ nói "Rõ ràng bộ dạng rất đáng yêu. Như thế nào không ai thích?” Không nghĩ ra a không nghĩ ra.

Đứng thẳng dậy, miễn cưỡng ngáp một cái, chỉ thấy một mỹ nhân đang đi tới, gió thổi nhẹ qua, tóc bay toán loạn, thật thật là mỹ nhân họa thủy a! Nhưng là cái mỹ nhân này lại muốn đánh vỡ hình ảnh tốt đẹp kia.

Sở Luyến Nguyệt khinh thường nhìn người thấp như trái bí trước mặt, cao ngạo nói

“Tiểu yêu nữ, Thái Tử ca ca hướng Hoàng Thượng tứ hôn xin tứ hôn, rất nhanh ta sẽ là Thái Tử phi, Thái Tử ca ca không chỉ có diện mạo xuất chúng, mà còn có thiên phú tu luyện đạt được cấp tám, là hoàng tử xuất sắc nhất, gả cho hắn là ước nguyện mà mọi nữ nhân hâm mộ!” Này, trên thực tế hoàng tử chỉ có hai người, đương nhiên so ra kém hơn Tử Huyền Diệp rồi.

“Nga!” Sở Tiếu Tiếu chính là thản nhiên lên tiếng, tầm mắt vẫn nhìn hồ sen bên cạnh, nàng lấy chồng hay không lấy chồng, liên quan gì nàng? Nàng cũng không cảm thấy Thái Tử kia có gì tốt? Vẫn là Tà của nàng tốt nhất. (blue: người yêu trong mắt mình là Tây Thi mà Tiếu Tiếu đừng có nổ nga)

Sở Luyến Nguyệt rất tức giận, này tiểu yêu nữ này vì sao không tức giận? Nhìn Sở Tiếu Tiếu một bộ dạng cái gì cũng không để ý làm cho Sở Luyến Nguyệt hận nghiến răng.

" Hừ" Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra một tia đắc ý, tiếp tục nói “Ta nhưng là thiên định phượng hoàng, về sau sẽ cùng Thái Tử ca ca ngạo thị thiên hạ.” Sau đó lại khinh miệt nhìn xuống người trước mặt, nói “Bất quá ngươi như vậy chỉ sợ là không lấy chồng được rồi."

Tuy rằng Tử Minh Tà cùng Sở Tiếu Tiếu nhìn qua thực ái muội, nhưng Tử Minh Tà vô dụng như thế nào, cũng là Vương gia, Phong Vực quốc nhị hoàng tử, cho nên Sở Luyến Nguyệt nghĩ hắn sẽ không cưới một tiểu quỷ không lớn, bất quá là chỉ chơi đùa Sở Tiếu Tiếu thôi.

Thấy Sở Tiếu Tiếu vẫn không có phản ứng gì, Sở Luyến Nguyệt tựa hồ cũng không chút thú vị, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng dáng vừa rời đi, Sở Tiếu Tiếu lắc đầu thở dài “Gà rừng đều thành phượng hoàng, đây là thế đạo gì a!”

Phượng hoàng? Sở Tiếu Tiếu trong mắt xẹt qua một tia cười lạnh, nàng thật muốn nhìn phượng hoàng đột nhiên hóa thành gà rừng sẽ thành bộ dạng như thế nào a. Nàng thù, mà thù này không thể không báo, chỉ là thời điểm chưa tới.

Bất quá này nữ nhân này vào bằng cách nào? Chẳng lẽ thủ vệ đối với phượng hoàng cũng tôn kính vậy sao? Nếu thật sự là như vậy, hắn cũng chẳng có gì tốt, này thì phượng hoàng mang đến là cát tường, gà rừng mang đến vận xấu, ai biểu hắn không thức thức thời.

“Oa nhi......”

Híp mắt nhìn người đang đến gần, Sở Tiếu Tiếu cười tươi nhào vào trong lòng hắn “Tà, ta rất nhớ ngươi nga!” Tuy rằng chỉ ly khai trong chốc lát, nhưng là nàng thật sự bắt đầu nhớ hắn, không có hắn bên mình thật sự không thói quen a.

Tử Minh Tà hưởng thụ cái ôm của nàng, thưởng cho nàng một cái hôn nồng nhiệt, ôm nàng ngồi xuống một bên nhuyễn tháp.

Sở Tiếu Tiếu vùi vào trong lòng hắn hít thở, miễn cưỡng hỏi “Tà, cái kia hoàng đế tìm ngươi làm cái gì?”

“Hỏi ta đối với ngôi vị hoàng đế có hay không cảm thấy hứng thú!” Khẩu khí vô cùng bình thường như thể Tử Kình Thiên hòi hắn ăn có no không thật giống nhau.

Sở Tiếu Tiếu ở trên người hắn sờ tới sờ lui, cười tủm tỉm nói “Tà, sức quyến rũ của ngươi thật lớn, đều như vậy phá hư hình tượng, lão hoàng đế còn muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi.”

“Hắn bất quá là cảm thấy áy náy mà thôi!”

“Vậy ngươi muốn hay không muốn?”

“Không muốn, làm hoàng đế không có gì ý tứ!” Hắn vẫn cảm thấy quá trình cướp đoạt kia thú vị hơn ( Blue: ta gục) nhưng là hiện tại thú vị nhất vẫn là người hắn ôm trong ngực, cái khác, hắn cũng không cảm thấy hứng thú.

Sở Tiếu Tiếu đối với ngôi vị hoàng đế này cũng không quan tâm, thay đổi đề Tài “Tà, chúng ta khi nào thì thành thân a?”

“Ha ha...... Oa nhi nghĩ như thế nào muốn gả cho ta?” Cắn cắn khuôn mặt phấn nộn của nàng, trong mắt không chút nào che giấu sung sướng.

Sở Tiếu Tiếu liếc mắt, nàng bất quá là muốn nhanh chút đi U Minh cấm địa mà thôi, ai ngờ hắn kiên trì muốn thành thân rồi mới đi, bất quá nhìn hắn cao hứng như vậy, nàng cũng không có phản bác.

Tử Minh Tà cười nói “Yên tâm, ta cũng đã cùng phụ hoàng đề cập qua!” Vì miễn đi Sở gia bên kia khả năng sẽ có chút phiền toái, biện pháp tốt nhất là nhờ Hoàng Thượng tứ hôn.

“Thánh chỉ đến......” Một âm thanh bén nhọn vang lên, thật chói tai.

“Sở Tiếu Tiếu tiếp chỉ!” Ách...... Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, động tác thật mau.

Thấy nàng nửa ngày không có phản ứng, thái giám truyền chỉ nhíu mày quát “Lớn mật, còn không quỳ xuống tiếp chỉ!”

Quỳ xuống? Kia không có thói quen,mắt thấy thái giám truyền chỉ sắp phát hỏa, Tử Minh Tà ôm Sở Tiếu Tiếu, thản nhiên nói “ Miễn đi!”

Thái giám là người bên cạnh Tử Kình Thiên, biết Hoàng Thượng đối với vị nhị hoàng tử này dung túng, cũng không dám nói gì thêm, do dự một chút, vẫn là mở thánh chỉ, đọc lớn

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay ban hôn Sở gia đại tiểu thư Sở Luyến Nguyệt cùng nhị hoàng tử. Sở gia nhị tiểu thư Sở Tiếu Tiếu cho đại hoàng tử.Khâm thử. Nhận chỉ!” (Thánh chỉ chỗ này bị mất nàng nào có ý hay hơn thì nói nha, cái này ta chém)

Sở Tiếu Tiếu híp mắt, huýt khuỷu tay Tử Minh Tà một chút, khẽ nói “Tà, lĩnh chỉ tạ ơn của ta đâu"

Tử Minh Tà sắc mặt một mảnh âm trầm, gầm nhẹ nói “Ngươi dám!” Chuyển hướng thái giám truyền chỉ, thanh âm lạnh như băng dọa người “Cút!”

Thái giám bị dọa sợ tới phát run, trong lòng không ổn định, uy áp thật là khủng khiếp, hắn đối mặt Hoàng Thượng vào những lúc như thế này cũng không có hoảng hốt như vậy, nếu không phải vẫn đi theo bên người hoàng thượng thấy không ít đại nhân vật, chỉ sợ hắn đã sớm quỳ xuống rồi, nhưng dù như vậy, hai chân hắn lúc này không ngừng run lên, căn bản không thể nhúc nhích, vị nhị hoàng tử này không phải không có chút huyền lực nào sao? Vì sao lại có khí thế khủng bố như vậy.

Sở Tiếu Tiếu nhíu mi, thật sự là không nghĩ tới lại như vậy, thật sự là ngoài ý muốn a!

Nhìn Tử Minh Tà sắc mặt khó coi, Sở Tiếu Tiếu khẽ cười nhìn hắn “Tà, chỉ là một đạo thánh chỉ mà thôi, ta không muốn làm lớn chuyện này, không ai có thể bắt buộc ta làm theo ý họ!”

“Ân.” Tử Minh Tà khẽ lên tiếng, sắc mặt vẫn khó coi như trước, trầm ngâm nói “Ta không muốn nhìn thấy hắn!”

Tử Minh Tà vừa đi, Tiểu Hắc liền xuất hiện, nhìn Sở Tiếu Tiếu hỏi “Chủ nhân, hắn là không phải là chủ nhân khác của ta đi?”

Sở Tiếu Tiếu gật đầu, thừa nhận địa vị của Tử Minh Tà, sau đó đem cái đuôi của nó dựng đứng lên, ghét bỏ nói “Cái này thực xấu!”

Tiểu Hắc khóc không ra nước mắt, bi phẫn nói “Đời trước là miêu, đời này cũng là miêu, đời trước bị ngươi khi dễ, đời này cũng bị ngươi khi dễ, ta đây là tạo cái nghiệt gì a?”

Sở Tiếu Tiếu cười đến vô cùng đáng yêu, sờ sờ cái đầu trụi lông của nó, ngọt ngào nói “Ngươi không biết là thực vinh hạnh sao? Đây chính là trời ban cho duyên phận!” Một bộ chỉ “Ngươi nhặt được tiện nghi còn biểu tình gì nữa!"

Sau đó nhớ tới cái gì, lại hỏi “Tiểu Hắc, ngươi là như thế nào đến thế giới này?”

Tiểu Hắc như trước có chút buồn bực nói “Ta cũng không biết, ta giống như đã chết, lại giống như không chết, dù sao chính là đến nơi đây!”

Sở Tiếu Tiếu nhíu mi nghĩ nghĩ, linh hồn Tiểu Hắc đã đánh dấu hiệu của nàng, liền cùng nàng tồn tại, nàng đến thế giới này, nó theo tới điều này nàng đã đoán trước, lười nghĩ đến cái vấn đề này, buông ra nó cái đuôi, hướng nhuyễn tháp ngồi xuống, miễn cưỡng nói “Ngươi vẫn là tiếp tục đi dưỡng lông đi! Như thế này thật xấu!”

Tiểu Hắc hừ hừ hai tiếng, nó mang bộ dáng này là ai làm hại a?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK