Cô thật sự muốn bắt nạt, thật sự muốn thừa dịp hiện tại mà bổ nhào vào anh.
Nhưng mà hình dáng anh đang bị bệnh quả thực khiến cô không nỡ, khẩu trang cũng không che được mấy chỗ da thịt tái nhợt không có chút máu, ánh mắt cũng không sắc bén như ngày xưa.
Cố Ý cứ như vậy đứng sững trước danh sách top 100 đến khi chuông vào học vang lên.
Tại sao lại như vậy chứ…
Trì Tự không tiếp tục giành vòng nguyệt quế, vậy cô sao có thể chúc mừng anh?
Cô hốt hoảng trở lại phòng học, ngồi xuống.
Thầy giáo toán học đứng trên bục giảng công bố tình hình thành tích chung của cả lớp, cuối cùng, ông tuyên dương mấy học sinh có thành tích đặc biệt vượt trội, trong đó có Cố Ý.
Cố Ý trở nên ngây ngốc, dường như không nghe thấy gì. Một lát sau, cô len lén cầm điện thoại kiểm tra WeChat.
Tin nhắn tối hôm qua, vừa nãy Trì Tự hết giờ học mới trả lời.
<Xin lỗi, ngày hôm qua không thấy điện thoại>
Môn vật lý cậu có chuyện gì xảy ra à?
Nhìn chằm chằm vào hàng chữ này, cô lắc đầu một cái, lại xóa từng chữ từng chữ, gõ lại lần nữa:
Vật lý năm nay thật là khó mà…
Vẫn không tốt.
Cố Ý xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng cũng gửi đi:
<Hôm nay thời tiết coi như không tệ, hì hì hì>
Tin nhắn nhàm chán cỡ nào, chính cô xem cũng chẳng muốn đáp lại.
Trì Tự quả nhiên không đáp lại.
Thật vất vả nhịn đến tan học buổi trưa, đợi Cố Ý run rẩy đến cửa lớp 3, chỗ ngồi của Trì Tự đã trống.
Cô tìm được Diêu Tử Tuấn đang ở lại lớp trực nhật, hỏi:
”Trì Tự đi căn tin ăn cơm sao?”
Diêu Tử Tuấn đáp:
”Có lẽ…Hôm nay không đợi tôi, tôi mới vừa thấy cậu ta đi xuống cầu thang phía tây.”
”Phía tây?”
Phía tây không nằm bên phía căn tin mà.
”Ừ, có lẽ cậu ta không thèm ăn, ngày hôm qua cậu ta…”
”Vậy tớ đi trước nha!”
Nhận được tin tức, Cố Ý không thể chờ đợi mà rời khỏi.
Diêu Tử Tuấn nuốt xuống nửa câu sau:
”…Đi di đi đi.”
Giữa trưa thời tiết hơi có vẻ âm u, mây dày che khuất bầu trời, nhưng lại không có mưa, khiến cả vùng đất oi bức ẩm ướt nóng nực.
Cố Ý chạy từ khu giảng đường xuống, thở hổn hển, trán đổ mồ hôi nước.
Hôm nay quá nóng.
Cô cầm khăn giấy hút khô giọt mồ hôi trên mặt, tốc độ bước chân chậm lại.
Quảng trường trước sảnh phát biểu lớn như vậy không có một bóng người, cô một mình đi xuyên qua quảng trường, qua thư viện, sân vận động, cuối cùng đi tới hồ Phượng Hoàng.
Dọc đường đi cô nhìn xung quanh nhưng không thu hoạch được gì, trong lòng cô suy nghĩ, hay là đến căn tin tìm một chút.
Bên cạnh hồ Phượng Hoàng trồng một buội cây cao cỡ nửa người, Cố Ý nghiêng đầu, ánh mắt dõi theo mặt hồ lúc thì dâng lên lúc lại sóng gơn, từ xa đến gần, từ gần ra xa.
Cô chợt nhớ ra một phong tục nổi tiếng ở Dung Châu.
Tất cả những bạn học có thành tích không tốt, đều sẽ tới hồ Phượng Hoàng cho cá ăn, lấy việc này để giải sầu.
Vì vậy nếu có một người nói ”Tôi đi cho cá ăn đây”, thì sẽ đại biểu cho việc người đó thi không tốt.
Cố Ý thu hồi ánh mắt đang nhìn mặt hồ, đi tới đường mòn phía trước nhìn lại.
Phía trước cách đó không xa là một cái bóng kéo dài xuống hồ. Một nam sinh đứng trên thềm đá, vóc người cực cao.
Cố Ý nhìn chằm chằm anh một lúc.
Anh không mặc đồng phục dành cho mùa hè, càng kỳ quái chính là, trong thời tiết nóng bức lại mặc một bộ áo sơ mi tay dài màu trắng, từ đầu đến chân phủ kín cực kỳ.
Cố Ý đến gần vài bước, hô hấp trì trệ:
”Trì Tự?”
Nam sinh quay đầu lại. Trên mặt anh đeo một cái khẩu trang khử trùng màu xanh lam, mặt mũi tuấn tú sâu sắc:
”Hey.”
”Cậu làm sao vậy?”
Trì Tự quay đầu, giọng khàn khàn:
”Đổ bệnh thôi.”
Cố Ý bước nhanh đến bên người anh, ánh mắt lo lắng:
”Sao lại đột nhiên bị bệnh? Buổi trưa ngày hôm qua còn rất tốt mà.”
”Khụ khụ…Buổi trưa về mở máy điều hòa quá thấp, cảm lạnh rồi.”
Cố Ý vẫn nhìn chằm chằm anh:
”Tại sao mặc nhiều như vậy?”
Cách khẩu trang, thanh âm của anh rất không rõ ràng:
”Bị cảm, sợ lạnh.”
Cho dù sợ lạnh, cũng đâu dễ dàng gì mà bị cảm nắng giữa ngày hè chứ?
Cố Ý muốn đưa tay chạm anh, lại bị anh tránh đi không dấu vết:
”Đừng, lây bệnh.”
”Không có chuyện gì.” Cố Ý rụt tay về, hít sâu một hơi, thay đổi thanh âm nhẹ nhàng, ”Cậu ở chỗ này cho cá ăn sao?”
”Đi vòng quanh một chút.”
Trong tay anh không cầm cái gì, xem ra thật sự không có ý định cho cá ăn.
Cố Ý lấy nửa gói bánh mì nướng từ trong cặp ra:
”Chúng ta tới đó cho cá ăn đi, như vậy lần sau cũng sẽ không thi hỏng.”
…
Cố Ý thật muốn tát miệng của mình, nói bậy cái gì vậy!
Trì Tự nhàn nhạt liếc cô một cái, gật đầu:
”Này.”
Cố Ý cầm một miếng bánh mì đưa cho anh, không nhịn được hỏi vài câu:
”Cậu thi vật lý khi bị bệnh sao?”
”Ừ.”
”Nghiêm trọng vậy sao?”
Cảm mạo bình thường chống đỡ chống một cái liền đi qua, làm sao lại ảnh hưởng lớn tới việc thi như vậy chứ?
Thấy Cố Ý đang một bộ dáng không tin, Trì Tự thấp giọng đáp:
”Rất nghiêm trọng đấy, tôi còn có một chút…viêm phổi, quả thực không thể thi tốt được.”
Cố Ý vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, máy điều hòa thổi không khí có thể phối tới viêm phổi sao? Nhưng mà, cô cũng không nghĩ ra lý do nào khác có thể khiến cho Trì Tự giảm 30 điểm.
”Cậu cũng không nói cho tớ.” Cố Ý oán trách anh, ”Tối hôm qua tớ gửi cậu tin nhắn, sáng sớm hôm nay cũng gửi cho cậu tin nhắn, nếu không phải bây giờ gặp nhau, tớ cũng không biết cậu bị bệnh.”
Cô càng nói càng hờn tủi, đôi mắt nhỏ liếc thẳng mặt anh.
Trì Tự chầm chậm chớp mắt: ”Tôi đã sai.”
”Cậu đúng là đồ tồi.”
”Tôi đúng là.”
”Sau này cậu không được không trả lời tin nhắn của tớ.”
”Được.”
Anh liên tục đồng ý với cô, mỗi câu đều thuận theo ý cô, khiến cho Cố Ý không khỏi mở cờ trong bụng:
”Khi cậu quay về, đầu tiên phải gửi tin nhắn cho tớ.”
”Được.”
”Tớ muốn nuôi cậu.”
”…”
”Vậy cậu bao nuôi tớ.”
”…Cho cá ăn đi.”
Trì Tự quay đầu, xé một miếng bánh mì nhỏ ném vào trong hồ.
Cố Ý cũng ném hai miếng vào, nhưng không nhìn hồ nước, mà chỉ nhìn anh.
Hôm nay Trì Tự là mỹ nhân bị bệnh, yếu đuối có thể ức hiếp.
Cô thật sự muốn bắt nạt, thật sự muốn thừa dịp hiện tại mà bổ nhào vào anh.
Nhưng mà hình dáng anh đang bị bệnh quả thực khiến cô không nỡ, khẩu trang cũng không che được mấy chỗ da thịt tái nhợt không có chút máu, ánh mắt cũng không sắc bén như ngày xưa.
Cố thiên kim cô đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể giậu đổ bìm leo [1] được chứ.
[1] Giậu đổ bìm leo (乘人之危): Lợi dụng lúc người khó khăn, thúc ép, ép buộc, bắt bớ đối phương.
”Ôi”, Cố Ý than thở, ”Có một bài thơ cậu biết không? Câu thứ nhất là Mỹ nhân như hoa cách đám mây, đằng sau là gì nhỉ?”
”Trên có ngày thanh minh dài, dưới có Lục Thủy gợn sóng…Hoài niệm khuôn mặt, phá nát tâm can.”
Cố Ý gật đầu: ”Tâm tình của quả nhân đúng là như vậy.”
”Khụ khụ khụ…”
”Ôi chao, mỹ nhân…Trì Tự kiềm chế một chút.”
Trì Tự cau mày nhìn cô: ”Mỹ nhân?”
Mèo điên nhỏ nghe vậy:
”Có, bệ hạ có gì phân phó?”
”…
Trì Tự nhíu mày, ”Cho cá ăn!”
”Tuân mệnh tuân mệnh.” Cô bẻ mấy miếng bánh mì, ném toàn bộ xuống, cố tình trêu chọc anh, ”Bệ hạ, ngài cũng ném đi.”
Trì Tự thật sự không còn cách nào khác:
”Tôi không ném, trong hồ cá quá ít.”
Hồ nước màu xanh biếc rất cạn, mấy miếng bánh mì bọn họ ném xuống đều lơ lửng ở trên mặt nước, chỉ có số ít mấy con cá chép màu sắc dạo chơi trong hồ, nuốt một chút.
”Bệ hạ chê cá ít?” Cố Ý từ nhân vật ”mỹ nhân” trong nháy mắt biến thành ”công công”, ”Nô tài lập tức cho ngài thêm cá, người đâu, đến đây.”
Trì Tự: ”…”
Mèo điên nhỏ tự mình kiêm nhiều vai:
”Bệ hạ thích cá màu gì?”
”Tùy đi.”
”Được, bệ hạ nói tùy đi, có nghĩa là khoảng mấy chục con cá đủ màu sắc, nô tài đã ghi nhớ.”
Trì Tự bất đắc dĩ nói: ”Vui không?”
”Bẩm bệ hạ, vui.” Cố Ý cuối đầu, hành lễ với Trì Tự, nụ cười bên khóe miệng sáng rực như ngôi sao.
Trì Tự vốn đang bị bệnh, da mặt dễ dàng đốt.
Máu tuần hoàn trong cơ thể anh cũng vô cùng không bình thường, quả tim bơm máu co lại căng ra, vận chuyển máu nóng hổi tới các bộ phận cơ thể.
”Khụ khụ khụ…”
Anh che miệng cúi đầu ho khan, ngay cả tai cũng đỏ ửng.
Cố Ý vốn là muốn làm cho bầu không khí sôi nổi, chưa từng muốn làm anh khó chịu, nhất thời luống cuống:
”Thật xinh lỗi thật xin lỗi…”
Lúc bàn tay cô đụng vào cánh tay anh, Trì Tự lại lần nữa tránh thật nhanh.
Cố Ý thôi cười đứng tại chỗ, khổ sở lại bứt rứt:
”Cái đó, đầu óc tớ có bệnh, cậu cũng không phải ngày đầu mới biết.”
Trì Tự thở được rồi, đầu nóng lên, đột nhiên đưa tay nắm lấy ngón tay Cố Ý.
Vẻn vẹn một giây, anh lại nhanh chóng buông ra.
”Tiểu phong tử [2].”
[2] Phong tử (小疯子) ở đây có nghĩa là người điên, nhưng mà mình thấy để tiểu phong tử hay hơn là để người điên nhỏ =)))
Thanh âm mát lạnh lại mờ mịt.
Cố Ý bối rối: ”Mới vừa nãy cậu…”
”Ừ?”
”Mới vừa nãy cậu nắm tay tớ!”
”Không có.” Giọng Trì Tự lạnh lại, ”Có lẽ vô tình đụng phải.”
”Cậu rõ ràng, cậu rõ ràng…”
”Tôi không có gì nắm tay cậu làm gì?”
”Tớ…” Cố Ý gấp đến độ cắn môi, ”Chẳng lẽ tớ gặp quỷ sao?”
”Cậu gặp quỷ rồi.”
Trì Tự nói xong, ho nhẹ hai cái, rồi xoay người bỏ đi.
Anh nhất định là bị bệnh váng đầu rồi.
Anh không muốn cô đụng mình, nhưng lại vô cùng muốn đụng cô.
Vậy mà hành động nhanh hơn lý trí, thế nhưng lại không tự chủ được.
Cố Ý bước nhanh đi tới, nổi giận nói:
”Có thể tớ thật sự mộng tưởng hão huyền…Vậy cậu cũng đi chậm lại một chút đi!”
”Tôi chạy về uống thuốc.” Trì Tự thuận miệng nói càn.
Cố Ý dừng bước, gọi anh:
”Đừng quên gửi cho tớ tin nhắn!”
”Ừ.”
Cái gì vậy.
Cố Ý đá hòn đá nhỏ rồi trở về ký túc.
Cô giơ tay phải lên, đặt trước mắt cẩn thận quan sát.
Đáng ghét mà, bị anh nói, cô cũng có cảm giác mình chẳng qua là đang nằm mơ rồi!
Thật sự chạm một cái?
Tại sao cô lại như cảm nhậm được ngón tay hơi lạnh của anh, cùng với sức lực nắm chặt tay cô.
Động cơ của Trì Tự ở đâu? Bệnh hồ đồ rồi?
Chẳng lẽ cô mắc chứng suy nghĩ chủ quan?
….
A a a, điên rồi điên rồi.
***
<Cố Ý.>
<Cố Ý, tôi đồng ý cậu bao nuôi tôi.>
<Dắt tay? Cũng được.>
<Chờ tôi cởi quần áo ra.>
….
A a…
A a a a…
Từ phương xa vang lên tiết tấu âm nhạc cực mạnh.
”Mẹ!”
Cố Ý ngồi dậy từ trên giường, dùng sức tắt đồng hồ báo thức của điện thoại di động.
Sau đó lại nằm xuống.
…
Không được, không ngủ được…
Vẻ mặt cô như đưa đám ngồi dậy lần nữa.
Bạn cùng phòng: ”Thấy ác mộng sao?”
”Mộng đẹp, mộng cực đẹp, thiếu chút xíu nữa là sờ tới…”
Lưng trần của Trì ca đẹp trai.
Ô ô ô.
Cố Ý đau lòng che ngực, cầm điện thoại đáng ghét lên.
Trên màn hình điện thoại nhấp nháy một tin nhắn chưa đọc.
Trì Tự: <Này>
…
Cố Ý thở dài một hơi.
Người này ngoại trừ dùng lời lẽ nguyên thủy này, liệu có nói với cô điều gì khác không?
Cố Ý:
Trì Tự:
Cố Ý: <[Khả ái] [Khả á] Buổi tối có rảnh không?>
Trì Tự nhìn chằm chằm tin nhắn này, một lúc lâu cũng không trả lời.
Cố Ý lại gửi tới một tin khác:
<Cậu khá hơn chút nào không? Không có sao chứ [sợ hãi]>
<Không có việc gì>
Âm nhạc của chuông điện tử báo nghỉ trưa kết thúc, giọng hát nhanh nhẹn truyền vào tất cả phòng ký túc.
Trì Tự cầm lấy áo sơ mi tay dài khoác đang khoác lên trên ghế, che kín vô số nốt đỏ trên cánh tay.
Vừa ra đến trước cửa, anh trả lời:
***
Giờ tự học buổi tối, lớp trưởng mở máy vi tính cho các bạn học xem phim trong lớp, trong lúc đó thỉnh thoảng có người chuồn khỏi lớp học.
Kỳ thi cuối kỳ đễ kết thúc, giáo viên cũng để mặc học sinh tự do. Cố Ý rời khỏi giáo đường trùng hợp đụng phải chủ nhiệm phòng giáo vụ, thế là cô liền thẳng lưng nói ”Thầy khỏe, tạm biệt thầy”, sau đó hào hứng chạy đi.
Lúc Trì Tự đến hồ Phượng Hoàng, Cố Ý đang đưa lưng về phía anh ngồi trên thềm đá gọi điện thoại.
Gió hè hiu hiu thổi tới, mái tóc ngắn đen bóng của thiếu nữ tung bay theo chiều gió. Cô giơ tay lên vén tóc ra sau tai, chỉ chốc lát sau, tóc con ngắn lại rũ xuống bên gò má.
”Các người còn muốn thêm 10 phút?”
”Tôi đã đến rồi, các người chậm một chút cũng không có sao.”
”Ừ, vậy cứ như thế.”
Cố Ý cất điện thoại di động, lúc này mới phát hiện đã có một người đứng bên.
”Cậu đến rồi sao?”
Trì Tự gật đầu.
Anh muốn hỏi cô gọi điện thoại với ai.
Nhưng mà ngẫm lại, không có thực sự hỏi.
”Còn đeo khẩu trang sao?” Cố Ý cụp mắt, ”Tớ không sợ cậu lây bệnh đâu.”
”Tôi sợ.”
Thanh âm của anh buồn rầu, Cố Ý không nghe rõ:
”Cậu nói gì?”
”Khụ khụ, tôi nói không đeo khẩu trang không vệ sinh.”
Cố Ý kéo anh ngồi xuống, cái mông nhỏ từng chút từng chút di chuyển tới bên người anh:
”Lây cho tớ đi, như vậy chúng ta có thể cùng nhau bị bệnh.”
Cô dựa quá gần, mặt Trì Tự cứng đờ, sống lưng thẳng băng.
Thật ra thì, anh cũng không có cảm mạo, bệnh này cũng sẽ không lây.
Nhưng trên người anh những nốt đỏ còn chưa hết sạch, anh không hy vọng cô thấy.
Mắt thấy Trì Tự dường như chê cô di chuyển ra xa chút, Cố Ý ôm lấy hai cánh tay, cằm đặt trên đầu gối, quẹo đầu:
”Cá chết, cá mặn, cá mè hoa [3]!”
”Ừ.”
”Mỹ nhân ngư.”
”…”
Cố Ý tự mình giải trí hăng say:
”Cá hoa quế [4], cá dưa leo, luộc cá sống!”
[3] Cá mè hoa: (danh pháp hai phần: Hypophthalmichthys nobilis) là một loài cá mè. Nó có một cái đầu không vảy lớn, một cái miệng lớn, và đôi mắt nằm rất thấp trên đầu. Cá trưởng thành thường có một đốm màu xám bạc. Cá trưởng thành có thể là khá lớn.
[4] Cá quế hay còn gọi là cá quế mõm hếch (Danh pháp khoa học: Siniperca chuatsi) là một loài cá nước ngọt trong họ Percichthyidae thuộc bộ cá vược Perciformes sống trong nước ngọt. Chúng còn được gọi là cá trạng nguyên ngay cá rô Trung Quốc. Chúng thuộc nhóm cá quế có tới 11 loại khác nhau.
”…”
Cô nghiêng đầu hỏi:
”Cậu là cá gì?”
Thanh sắc Trì Tự bình tĩnh:
”Ăn cá.”
Cố Ý bị sự phản ứng trái ngược bất ngờ của anh chọc trúng, vui vẻ thật lâu, bỗng nhiên chớp mắt to:
”Mèo chủ tử của cậu đã mang theo rất nhiều cá chép anh em cho cậu đấy.”
”Cái gì?”
Cố Ý cười: ”Buổi trưa hôm nay, không phải cậu nói cá trong hồ này quá ít sao?”
Trì Tự: …
Anh có chút không theo kịp mạch suy nghĩ.
Ý của cô chẳng lẽ là…
Cố Ý phủi mông đứng lên:
”Ăn cá, tớ muốn cho tất cả mọi người đều biết, hồ cá này, đã bị cậu nhận thầu rồi!”