• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tại sao hôm nay "Nàng" kia lại nổi cơn thịnh nộ như vậy chứ?

Cừu Tiểu Bối hồi tưởng lại tình huống lúc đó.

Lúc gặp được "Nàng" ở trong tẩm điện của Chu Trắc phi, mặc dù “Nàng" muốn nàng phải đền mạng, nhưng không hề phẫn nộ đến độ như hôm nay, hoặc phải nói là, hận ý ngập trời.

Lúc "Nàng" thừa dịp mặt trời xuống núi để tìm đến nàng, gặp phải ba vị hoàng tử, Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử và cả Ngũ hoàng tử, chẳng lẽ là...

Cừu Tiểu Bối ngồi thẳng người dậy, ngón cái trên bàn tay phải nhét vào miệng để chặn lại tiếng hô kinh ngạc của bản thân, nàng đã bị chuyện bản thân nghĩ tới làm cho vô cùng chấn động.

Hung thủ giết chết Chu Trắc phi, chính là một trong số ba vị hoàng tử này ư? Hay là, trong số bọn họ, có người chính là tình nhân của Chu Trắc phi, kẻ phản bội Thái tử?

Tứ hoàng tử là biểu ca của Chu Trắc phi, lúc Chu Trắc phi tiến vào Đông cung cũng nghe nói hai người suýt chút nữa là định hôn lễ rồi? Nhưng nếu như vậy, Tứ hoàng tử giết Chu Trắc phi, thì chẳng phải hắn ta chính là kẻ bị tình nghi lớn nhất sao, hiển nhiên là giữ lại Chu Trắc phi sẽ càng hữu dụng hơn chứ? Tứ hoàng tử lại ngu như vậy sao?

Hoặc là Chu Trắc phi làm chuyện gì uy hiếp được hắn ta, cho nên nhất định phải diệt trừ nàng ta mới được?

Đầu óc càng suy nghĩ càng có thể kết luận nhanh. Nhưng bỗng nhiên nàng lại cảm thấy đầu óc choáng váng. Nàng muốn nằm xuống nhưng vừa mới cử động thì cảm giác choáng váng lại càng mạnh hơn, trong dạ dày cũng lập tức cuộn trào lên, cảm giác buồn nôn vọt tới tận yết hầu, nàng vội vàng vén chăn lên, chạy vọt ra tới gian phòng giữa.

Phàn Trầm Hề nghe thấy động tĩnh thì cũng mở mắt, nhìn thấy bóng dáng của nàng đi ra ngoài, sau đó liền truyền đến âm thanh nôn mửa, hắn cũng muốn chạy ngay ra xem nàng một chút, lại bị hai chân giữ lại trên giường.

Hắn đặt một tay trên đùi mình, ngón tay bấm thật sâu vào da thịt.

Cừu Tiểu Bối tùy tiện tìm một cái bình hoa, rút hoa cắm trong bình ra, cúi đầu, nhắm ngay miệng bình mà bắt đầu nôn mửa. Coi như là đã bỏ hết thức ăn tối nay đi rồi, cả người mới thấy thoải mái hơn một chút.

Nàng căm ghét đẩy bình hoa sang một bên, bản thân thì chống vào một cái ghế để ngồi xuống, tứ chi co quắp rất mất hình tượng.

"Chuyện gì vậy?"

Nghe được tiếng nói, Cừu Tiểu Bối mới nhìn đến Phàn Trầm Hề ngồi trên xe lăn, chẳng biết từ lúc nào hắn đã đi ra phía sau nàng, còn mặc áo ngủ bằng tơ tằm chuyên dụng, nhưng không hề có chút mảy may lộn xộn nào, hoàn toàn nhìn không ra vẻ quẫn bách như lúc định xuống giường nhưng lại không cách nào động đậy.

Nàng cuống quít khép hai chân lại, ngồi xuống đang hoàng, cũng vội vã thu cánh tay gác lên ghế về, thậm chí còn định đứng lên. Thấy Thái tử ra hiệu mới ngồi xuống lần nữa: "Không, không có việc gì, nô tài đây cũng là bình thường, rất nhiều nữ nhân có thai, mang thai đều có thể bị như vậy."

Phàn Trầm Hề thắp nến lên, sau đó đẩy xe lăn lại gần nàng một chút, nhìn sắc mặt của nàng xong, lại liếc nhìn về phía bụng của nàng: "Bổn cung bảo Tử Diệc đến kiểm tra cho ngươi một chút."

"Không cần đâu, điện hạ. Nô tài cũng biết một chút về nguyên lý và lý thuyết y học, nô tài thật sự không có vấn đề gì, nếu như, nếu như có thể... có thể sai người đưa chút ăn tới được không ạ?"

Thái tử điện hạ: "..."

Hắn cười nói: "Thấy thiên hạ đồn người có bụng to thì nôn hết rồi vẫn có thể ăn, bổn cung hôm nay đúng là được thấy tận mắt rồi."

Gọi cung nhân đến, Đông cung có thiện phòng riêng, Phàn Trầm Hề sai người đi làm một chút thức ăn khuya mang tới, còn dặn dò phải chuẩn bị đồ bổ dưỡng một chút.

Trong hoàng cung này, ở bên ngoài thì ý kiến gì của vị Thái tử Phàn Trầm Hề này cũng đều không quan trọng, nhưng ở ngay trong Đông Cung, làm gì có kẻ nào dám bất kính với Thái tử? Đầu bếp của thiện phòng nghe được lời dặn dò, tất nhiên là phải cẩn thận chuẩn bị một phen rồi.

Sắc, hương, vị đều đủ, dinh dưỡng lại phong phú, nôn ra hết như thế, Tiểu Bối quả thực thấy đói bụng, trước tiên làm bộ từ chối, muốn đến chỗ vắng vẻ ngồi ăn, sau lại "Thuận tiện nghe theo" mệnh lệnh mạnh mẽ của Thái tử mà ngồi vào bàn, xắn tay áo lên chuẩn bị bắt đầu, ai ngờ, vừa mới động vào món thứ nhất đã lại nôn.

"Sảo một bàn thịt này lại có hương vị kỳ quái vậy?"

Phàn Trầm Hề nhíu chặt lông mày, cầm lấy đua cung nhân chuẩn bị thêm cho hắn, gắp một miếng lên ăn: "Không có mùi vị gì?"

Đầu bếp bên cạnh hắn có trù nghệ tinh xảo, thịt này, cho dù là màu sắc hay mùi thơm hay độ mềm cứng đều vừa vặn cả.

"Chắc là... Khả năng là khứu giác của nô tài hỏng rồi." Nàng cười làm lành,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK